Tình Yêu Khi Quýt Chín

Quyển 3 - Chương 51: 🍋 Stefanie bị bắt




Edit: Nhược Vy

Beta:Quanh

Mặt trời đỏ lửa, tia nắng rực rỡ. Trong vườn hoa, lớp sương mù dày đặc đã tan hết, không trung dần trở nên sáng sủa. Ninh Trừng quay đầu nhìn Lục Mang, gương mặt anh tái nhợt, nhưng trong đôi mắt trong veo, ánh mắt vẫn bình tĩnh như ban đầu, tuy nhiên vẫn có chút lo lắng, cô có thể cảm giác được.

Donald tước sĩ hỏi Ma thần K có thể đưa Kiều Tử San về không, nhận được câu trả lời khẳng định.

Màn hình biến mất trong tủ, cửa tủ bị đóng lại lần nữa, màn biểu diễn trên sân khấu cũng tiếp tục.

Ma thần K múa máy một lát, lúc mở cửa tủ lần nữa, Kiều Tử San đã đứng bên trong, nói cười nhìn mọi người, vẻ mặt giống y hệt như lúc tiến vào cái tủ đó.

Màn biểu diễn này nhìn thì rất bình thường, nhưng trong đầu Ninh Trừng tràn đầy nghi vấn, vừa rồi cô nhìn thấy trên màn hình, bối cảnh phía sau Kiều Tử San giống hệt với cảnh tượng xuất hiện trong ảo giác của cô, cũng giống như phông nền khi Lục Mang sáu tuổi chụp dưới tầng hầm rạp hát.

Nhưng rõ ràng trước đây Kiều Tử San đã nói với Ninh Trừng, rạp hát này là một rạp hát cổ xưa từ thời Victoria Anh lưu lại, bây giờ đã bị dỡ bỏ.

Nghi vấn lớn nhất là những nhân vật sau lưng Kiều Tử San, bên trong có một đám trẻ. Ninh Trừng thấy rất rõ ràng, bên trong có Lưu Tiểu Đồng! Bây giờ Lưu Tiểu Đồng đang ở Trung Quốc, vì sao sẽ xuất hiện trong video này?

Màn biểu diễn ảo thuật đã kết thúc, Donald tước sĩ và Kiều Tử San còn đang nói chuyện với nhau, Thiệu Hàm Hề đến cạnh Lục Mang, thì thầm hai câu bên tai anh.

Người làm của nhà họ Lục đột nhiên hoang mang chạy vào, phía sau còn có một nhóm người mặc đồng phục cảnh sát Anh Quốc, uy nghiêm đi vào vườn hoa, dừng lại trước mặt mọi người, David cũng có trong đó.

Một vị cảnh sát dẫn đầu dùng tiếng Anh nói với David vài câu, sau đó David bước lên trước, nhìn Lục Mang, rồi lại nhìn Kiều Tử San, “Cảnh sát chúng tôi nhận được điện thoại tố cáo nặc danh, bà Lục… Bà Kiều Tử San, hiện tại chúng tôi đã có chứng cứ vô cùng xác thực, chứng minh bà bị tình nghi có liên quan đến hoạt động buôn bán trẻ em, cho nên chúng tôi phải điều tra toàn bộ biệt thự.” David nói xong, đưa lệnh điều tra cho họ.

Lục Mang hằm hằm nhìn David, nhưng không mở miệng nói chuyện. Bên cạnh, Thiệu Hàm Hề hết sức phản đối, “Cái gì gọi là bị tình nghi có liên quan đến hoạt động buôn bán trẻ em? Cái gì mà tố cáo nặc danh? Sao mẹ tôi có thể…”

Thiệu Hàm Hề còn chưa dứt lời, đã bị Lục Mang cắt ngang, “Mấy người muốn lục soát cũng được, làm hư hại từng ngọn cây cọng cỏ, không phải bồi thường theo giá, mà phải bồi thường gấp mười lần!”

David liên tục gật đầu, “Giáo sư Lục, chắc chắn là vậy rồi, tôi nhất định sẽ kêu họ cẩn thận.”

Cuối cùng, David dẫn đội cảnh sát vào biệt thự nhà họ Lục điều tra, để lại hai người trông coi họ.

Bỗng nhiên Ninh Trừng nhớ đến ngày đầu tới đây, nhìn thấy một đôi boots màu đỏ trong tủ đồ của Kiều Tử San, không biết có còn ở trong tủ không, cô nóng nảy, “Không thể để họ lục soát được, có người đang hãm hại cô Stefanie!”

Cô xoay người đi vào biệt thự, bị hai cảnh sát ở lại ngăn cản. Cô và Thiệu Hàm Hề sốt ruột đến mức xoay quanh, Lục Mang lại kéo tay cô ngồi xuống, nhìn về phía Donald tước sĩ.

Donald tước sĩ cũng nhìn anh.

Ánh mắt hai người đó giằng co một lúc lâu, Lục Mang nói hai chữ ngoài dự đoán, “Cảm ơn.” Nói xong, anh dời mắt nhìn Ninh Trừng, dùng ánh mắt an ủi cô, không cần lo lắng.

Ninh Trừng không lo lắng là không thể nào, chuyện phát triển xấu ngoài dự đoán. Cảnh sát thu thập dấu vân tay, tóc trong phòng ngủ của Kiều Tử San, muốn lấy đi làm giám định, còn tìm ra một chiếc áo khoác và một đôi boots màu đỏ.

David cầm mấy thứ đó, giải thích với mấy người họ.

Cảnh sát đã điều tra, hôm qua tại vùng xung quanh hiện trường vụ án, camera công cộng đã ghi lại cảnh Kiều Tử San xuất hiện với áo khoác đỏ, giày đỏ, còn mang mặt nạ Porker Queen Cơ. Tuy người trong video không tháo mặt nạ xuống, nhưng bây giờ tìm thấy những món đồ này cũng đủ để chứng minh Kiều Tử San chính là Queen Cơ mà cảnh sát Trung Quốc vẫn đang truy lùng!

Cho nên cảnh sát muốn lập tức mang Kiều Tử San đi, hơn nữa biệt thự nhà họ Lục bị phong tỏa, trước khi vụ án được điều tra ra, không ai được đi vào.

“Không thể nào! Sao lại vậy được! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!” Ninh Trừng nghe thấy David giải thích như vậy, liên tục phủ định ba lần, “Với lại, vì sao phải phong tỏa biệt thự? Đây là xâm phạm nhân quyền!”

David khó xử, nhìn Lục Mang, “Giáo sư Lục, tôi tin anh sẽ chứng minh tất cả những chuyện này là không có khả năng. Nhưng bây giờ, chúng tôi cần làm việc theo quy định.”

Lục Mang nắm tay Ninh Trừng rất chặt, khóe môi nhếch lên, đáp lại một chữ đơn giản, “Được.”

Ninh Trừng nóng nảy, “Sao lại được? Sức khỏe cô Stefanie không tốt, sao có thể nhốt vào ngục?”

Lục Mang không trả lời câu hỏi của cô, anh nhìn David, lời lẽ đanh thép, “Người, các anh có thể mang đi, nhưng nơi này không thể phong tỏa, các anh thử giăng một cái dây xem? Tuy đôi khi pháp luật bị người ta luồn lách, nhưng chính nghĩa luôn chiến thắng cái ác, đạo lý này, chắc là mấy anh hiểu.”

David thương lượng với những cảnh sát khác một lát, đưa ra nhượng bộ.

Kiều Tử San bị cảnh sát mang đi, biệt thự nhà họ Lục không bị phong tỏa, nhưng David và một cảnh sát khác ở lại trông chừng.

Sau khi cảnh sát rời khỏi, Ma thần K cũng dẫn toàn bộ đoàn biểu diễn ảo thuật đi.

Trong hoa viên, cuối cùng chỉ còn Donald tước sĩ, ông ta đến trước mặt Lục Mang, “Lục Mang, cậu thông minh như vậy, làm sao để cứu mẹ cậu, chắc cậu rất rõ ràng. Cần tôi làm gì thì cậu cứ việc mở miệng.”

Donald tước sĩ đã từng sống ở Hongkong nhiều năm, nói tiếng Trung không khác gì người Trung Quốc.

Lục Mang cười nhạt, “Cảm ơn, đi thong thả.”

Vẻ mặt Donald tước sĩ cứng lại một lát, dường như không ngờ Lục Mang sẽ nói như vậy, trực tiếp ra lệnh đuổi khách.

Ông ta xoay người đi về phía cửa, đi vài bước thì dừng lại, xoay người nhìn Lục Mang, vẻ mặt giận dữ, “Lục Mang, không thể ngờ là cậu lại máu lạnh như vậy, trơ mắt nhìn mẹ mình bị cảnh sát mang đi. Theo tôi được biết, chứng trầm cảm của bà ấy càng ngày càng nghiêm trọng, cậu không lo bà ấy sẽ xảy ra chuyện sao?”

Nụ cười nhạt trên mặt Lục Mang lập tức biến mất, trong mắt là sự lo lắng, Ninh Trừng là người hiểu nhất, nãy giờ anh vẫn nắm chặt tay cô, cô có thể cảm giác được cơn giận của anh, nhưng không biết sao lại kiềm chế không phát tác.

Ninh Trừng rút tay ra khỏi tay anh, đến trước mặt Donald tước sĩ, “Ngài tước sĩ, cảm ơn ngài đã quan tâm, chúng tôi sẽ nghĩ cách cứu cô Stefanie, nếu cần ngài giúp đỡ, ngày khác chúng tôi sẽ đi nhờ ngài. Hôm nay bận rộn cả buổi, ngài cũng mệt rồi, nên về nghỉ ngơi sớm. Tôi tiễn ngài ra ngoài.”

Cô làm tư thế mời.

Ánh mắt Donald tước sĩ dừng trên người cô vài giây mới cười gật đầu, “Xem ra vẫn là cô Ninh lương thiện, suy nghĩ chu toàn. Được rồi, tôi chờ tin của hai người. Cô cứ ở đây, không cần tiễn. Chúng ta là người một nhà, không cần khách khí.”

Nói xong, ông ta sửa sang quần áo, như là một tướng quân giành được thắng lợi, lấy tư thái chiến thắng trở về, ngẩng đầu ưỡn ngực, bước dài rời đi.

Tuy ông ta nói không cần tiễn, Ninh Trừng vẫn tiễn đến cửa. Lúc cô quay lại vườn hoa, thấy Lục Mang và Thiệu Hàm Hề đang khẽ bàn bạc gì đó, nhìn thấy cô thì lập tức dừng lại.

“Về phòng trước.” Lục Mang đứng dậy, đến trước mặt cô, kéo cô về biệt thự.

Thiệu Hàm Hề đi theo phía sau, tiến vào biệt thự, anh ta kêu những người làm việc tạm thời ở tầng một, còn quản gia và giúp việc theo ba người họ lên lầu.

David cùng một cảnh sát khác ở trong phòng khách tầng một, không can thiệp mấy người họ về phòng, chỉ là mấy người họ muốn đi đâu, làm gì thì phải thông báo cho cảnh sát trước, cho phép mới được làm.

Về đến phòng, Lục Mang hỏi quản gia và cô giúp việc, hôm qua sau khi hai người họ ra khỏi nhà, trong nhà xảy ra chuyện gì, nghe cũng không có gì lạ.

Ninh Trừng hỏi cô giúp việc, vì sao đôi giày màu đỏ của Kiều Tử San lại đặt trong tủ quần áo.

Vấn đề này, trước kia cô cũng đã hỏi Kiều Tử San, hình như bà ấy không biết gì, sau đó không thấy đôi giày màu đỏ nữa, bây giờ vì sao lại bị cảnh sát tìm ra?

Cô giúp việc rất hoảng loạn, nói mình cũng không biết, quần áo Kiều Tử San mặc khá tùy tiện, cũng không yêu cầu bà ấy dọn tủ quần áo mỗi ngày, cho nên bà ấy căn bản không biết trong tủ đồ có đôi giày và áo khoác màu đỏ.

Nhìn bà ấy không giống đang nói dối, sau khi Lục Mang hỏi những chuyện xảy ra vào hôm qua khi không có anh và cô ở nhà thì cho họ xuống lầu, về phòng của mình.

“Anh dựa theo phương hướng mà tôi nói đi tìm hiểu trước, lúc cần thì kêu Lâm Khiếu Ba ra mặt.” Cô giúp việc và quản gia đi rồi, Lục Mang cũng kêu Thiệu Hàm Hề đi làm chuyện anh bảo.

Trong phòng chỉ còn hai người họ, lúc có người ngoài ở đây, cô không tiện hỏi, bây giờ chỉ còn anh và cô, cô đi thẳng vào vấn đề, “Donald tước sĩ có vấn đề phải không? Còn có cô Stefanie, vì sao anh không ngăn cảnh sát đưa bà ấy đi? Vừa rồi anh bàn bạc gì với Thiệu Hàm Hề trong vườn hoa?”

“Nếu em thấy được Donald tước sĩ có vấn đề, còn khách khí với ông ta như vậy làm gì?” Lục Mang hỏi lại cô.

Trong đầu Ninh Trừng lộn xộn, “Em không muốn đắc tội tiểu nhân, Donald tước sĩ này, vừa thấy đã biết là loại người cáo già xảo quyệt. Có phải ông ta cố ý dùng màn biểu diễn của Ma thần K, mê hoặc cô Stefanie? Chẳng lẽ vụ án xảy ra ở xóm nghèo hôm qua cũng liên quan đến ông ta? Ông ta đang điệu hổ ly sơn?”

“Sợ gì chứ? Cho dù ông ta làm gì, anh cũng sẽ thanh toán hết với ông ta.” Lục Mang không giải thích rõ.

“Queen Cơ, áo khoác đỏ, giày đỏ…Cô Stefanie thích trẻ con, thường xuyên ra vào cô nhi viện, bà ấy thích xem ảo thuật, lại không có tâm lý phòng vệ, những điều này bị Donald tước sĩ lợi dụng, khiến bà ấy trở thành thế thân của Queen Cơ.” Ninh Trừng tỉ mỉ suy nghĩ, rất nhiều lát cắt trong đầu vốn giống như chuỗi hạt đứt dây, đột nhiên được nối lại, cô kinh ngạc nhìn anh, “Có phải từ lúc bắt đầu tới London, chúng ta đã rơi vào bẫy của Donald tước sĩ?”

Đôi mắt hẹp dài của Lục Mang híp lại, “Chỉ số thông minh lại cao hơn mặt nước biển không ít.”

“Đừng có đùa. Vì sao ông ta lại làm thế? Nhà anh đắc tội ông ta sao? Bây giờ chúng ta làm thế nào để cứu cô Stefanie?” Ninh Trừng không nghĩ ra, anh làm cách nào để tôi luyện được sự bình tĩnh như vậy, bây giờ lửa đã xém lông mày, vậy mà anh còn có tâm tư thảo luận chỉ số thông minh của cô.

Lục Mang ngả lưng ra sau, hai tay đặt trên tay ghế, đôi mắt nhìn trần nhà, “Em yêu, những gì em nhìn thấy chỉ là mặt bất lợi của chúng ta. Em đã xem nhẹ trọng điểm, rốt cuộc kẻ địch của chúng ta cũng đã trồi lên mặt nước, cho dù hắn ta hấp hối giãy giụa thế nào, cũng chỉ có một kết cục cuối cùng.”

“Kết cục gì?” Cô hỏi một câu.

Lục Mang thu một bàn tay, năm ngón tay làm thành cái súng, hướng về không khí, nói một chữ, “Pằng!”

Ninh Trừng nghiêng đầu nhìn mặt anh, vẻ mặt kiên định chắc chắn như thế, cô càng thêm khó hiểu, vì sao anh lại trấn định như vậy.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Ninh Trừng đứng dậy đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, David bay vào như một cơn gió, nói vài câu, tung ra một quả bom khác!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.