Tình Yêu Khi Quýt Chín

Quyển 1 - Chương 3: Tiềm long hiện thân




Ngày hôm sau, thời tiết biến chuyển mạnh, không khí lạnh tràn vào thành phố Hồng, nhiệt độ giảm đột ngột.

Sáng sớm trời còn mưa lớn.

Ninh Trừng đang say ngủ, tiếng mưa rơi va vào ô cửa sổ phát ra những tiếng lách tách, đánh thức Ninh Trừng. Cô vừa vươn tay ra, chợt lạnh run người, thụt lại vào trong chiếc chăn ấm áp.

Lại trở giời rồi.

Khí hậu thành phố Hồng ngoại trừ bốn mùa không rõ rệt, còn có một đặc điểm chính là biến hóa cực nhanh, có thể chỉ trong vòng một ngày trải qua đủ bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông, các y phục cũng thay nhau lên sàn.

Ninh Trừng nằm trong chăn mấy phút, nhớ lại tối qua cô đã ấp ủ một kế hoạch mới, nên vội vàng bật dậy, vọt qua tủ quần áo lấy áo lông màu trắng, quần jean xanh lam, dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo, làm vệ sinh cá nhân, rời chạy đến cửa hàng trái cây.

Cửa hàng bán trái cây của ông nội cách nhà trọ của cô không xa, qua một ngã tư là đến.

Không khí buổi sáng trong lành, tiết trời lành lạnh, con đường vừa được quét tước sạch sẽ. Thời gian còn sớm, chưa vào giờ cao điểm nên trên đường cũng vắng người.

Ninh Trừng đi bộ trên vỉa hè cảm giác thật thư thái.

‘Thập Quả Viên’

*Chữ thập 拾: nhặt, thu lượm

Cô xuyên qua đường lớn đã trông thấy bảng hiệu này từ đằng xa. Đây là một cửa hàng rất nhỏ, chưa đến mười mét vuông, chủ yếu bán một loại quả duy nhất, quả quýt.

Cả nhà cô tựa như cùng cây quýt có sự gắn bó thân thiết.

Ông bà nội cô là người trồng vườn, trồng chủ yếu là quýt. Sau khi bà nội mất, ông nội tuổi tác đã cao nên mới nhượng lại vườn quýt cho người khác, mở cửa hàng bán trái cây này.

Ba mẹ cô là bạn học của nhau thời đại học. Mẹ cô học y, ba cô học ngành nhân chủng học, hơn nữa, thân phận của hai người khác nhau một trời một vực.

Ông bà nội là người nông thôn, ông bà ngoại lại sinh sống ở thành phố. Thời ba mẹ cô, khoảng cách giữa nông thôn và thành thị là rất lớn. Ông bà ngoại chỉ có một mình mẹ, do đó nhất mực không đồng ý gả bà cho ba cô.

Có người nói chính nhờ vào vô số trái quýt mà ba cô có thể theo đuổi thành công mẹ cô; bởi vì mẹ cô rất thích ăn quýt.

Sau khi sinh Ninh Trừng, mẹ cũng qua đời. Cô chưa từng được bú dòng sữa mẹ, ba cô hầu như cũng dùng chính trái quýt mà nuôi cô lớn. Dĩ nhiên, chuyện này có thể là do gia đình cô nói quá lên, cô khẳng định vẫn phải ăn những thức ăn khác. Nếu không, chỉ dựa vào một loại trái cây mà có thể nuôi một đứa nhỏ khôn lớn?

Cô không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay còn vì một nguyên nhân đặc biệt nào khác, tuy không có khứu giác nhưng cô lại có thể ngửi được mùi hương của quýt. Vị chua chua ngọt ngọt, mang theo một chút đăng đắng. Hàn Y Lâm nói với cô những chi tiết ấy chính là vị giác, không thuộc về khứu giác. Cô không tỏ rõ ý kiến, rõ rõ ràng ràng quá để làm gì cơ chứ?

Nói chung cô rất có duyên với cây quýt, do vậy biệt danh của cô cũng là Quất Tử*

*Quất Tử: trái quýt

Ninh Trừng đến cửa hàng, chỉ có một ông lão đang bày mấy trái quýt.

Ông lão có khuôn mặt gầy gò, mặc chiếc áo sơmi kẻ ô, bên ngoài khoác thêm chiếc áo bông, mặc chiếc quần jean xanh, áo sơ mi bỏ vào trong quần, đi đôi giày vải bình thường, đầu đội mũ lưỡi trai. Trang phục như vậy hoàn toàn không giống với dáng vẻ của một ông lão đã hơn bảy mươi tuổi, chắc có lẽ ông không muốn nhận mình là người già.

Ông Ninh Hạo ngẩng đầu, vô tình trông thấy cháu gái sớm như vậy đã xuất hiện, quay đầu nhìn đồng hồ, mới bảy giờ, ông giật mình: “Không phải bây giờ vẫn là giờ ngủ của cháu sao?”

“Ông à, người ta đã xuất khỏi nhóm nằm ườn mùa đông, gia nhập hàng ngũ chuyên nghiệp rồi. Từ hôm nay trở đi, cháu sẽ xây dựng sự nghiệp!” Ninh Trừng vừa nói vừa bước vào cửa hàng.

Ninh Hạo đi theo, nghiêng đầu nhìn: “Quất Tử, nói cho ông biết, hôm qua cháu gặp phải chuyện đả kích gì? Cái pháp y gì gì đó không phải là môt nghề tốt. Một cô gái trẻ trung xinh đẹp suốt ngày giao du với người chết, thật sự không tốt. Cháu muốn về sau mỗi ngày của mình đều là ngày Halloween ư?”

Nghe ông ví von từ Halloween, Ninh Trừng không nhịn được, phá lên cười.

Ông Ninh Hạo phản đối cực liệt chuyện cháu gái mình theo ngành pháp y, tựa như ngày xưa phản đối con trai mình đi đào mộ cổ vậy. Đáng tiếc, người nhà họ Ninh luôn chảy trong người dòng máu cố chấp, bướng bỉnh, chuyện của mình, mình tự quyết định, sự phản đối của người khác trên cơ bản là vô hiệu.

Ninh Trừng không giống những lần trước, dốc hết sức lực phản biện mà đẩy ông đi vào trong một gian phòng nhỏ phía trong cửa hàng, ấn ông ngồi xuống phía ghế bàn ăn, còn cô đứng một bên vừa nấu mì vừa nói lên suy nghĩ của mình với ông nội.

Cửa tiệm này hẹp và dài. Bọn họ chia thành ba khu, phía ngoài làm cửa hàng, chính giữa làm phòng ăn và phòng khách, phía sau là phòng ngủ. Ninh Trừng ở nhà trọ riêng, nhưng bình thường hai ông cháu vẫn ăn cơm ở đây.

Nhà bọn họ ở ngoại ô, sau khi ba cô mất, nhà quá lớn, người thì không có bao, bọn họ quyết định chuyển nhà vào nội thành.

Ninh Trừng nấu mì xong, cũng đã kể hết chuyện.

Cô bưng hai tô mì lên bàn, ngồi xuống, nhìn về phía ông nội vẫn còn đang ngẩn người, cô quơ quơ tay trước mặt ông: “Ông nội, không ăn mì sẽ nở mất!”

Ông Ninh Hạo lúc này mới tỉnh táo, kích động hẳn lên: “Quất Tử! Cháu suy nghĩ được như vậy là tốt quá rồi, nên sớm biết nghĩ như vậy rồi chứ. Làm ông chủ dĩ nhiên giàu có hơn làm y. Có điều, nhà chúng ta tạm thời chỉ cần bán quýt là được, nhập thêm nhiều loại hoa quả thì cứ từ từ. Chúng ta không có nhiều tinh lực và thành phẩm. Một người, một đời làm được một chuyện thật tốt là ổn rồi.”

Dứt lời, ông cúi đầu nhìn vào tô mì, sợi mì dài, phía trên có thêm màu vàng vàng của trứng chiên, màu đỏ của cà rốt, màu xanh của hành lá, nhìn thôi cũng thèm.

“Ông nội, ông mau ăn đi, không ngon sao?” Thấy ông vẫn bất động, cô giục.

Gương mặt đầy nếp nhăn của ông Ninh Hạo nở nụ cười thật tươi: “Đẹp! Ngon! Sắc hương vị đủ cả. Quất tử nhà chúng ta nấu ăn rất khéo, nửa năm nay có cháu gái, ông đã phát tướng lên nhiều. Ăn mì xong ông qua vườn một lát.” Nói xong, ông cúi đầu bắt đầu ăn mì.

Ninh Trừng vốn dĩ còn muốn thuyết phục ông thay đổi cách suy nghĩ trong kinh doanh, hướng theo ý tưởng của cô. Nhưng rốt cục vẫn lựa chọn bỏ qua, quan niệm của người già là bảo thủ, cầu an ổn, cô có thể hiểu được.

Câu cuối cùng của ông nội ‘Một người, một đời, làm được một chuyện thật tốt là ổn rồi.’ khiến cô rơi vào trầm tư.

Trong lúc lơ đãng Ninh Trừng lại nhớ đến vòng thi hôm qua. Mỗi lần nghĩ đến việc từ bỏ mơ ước của bản thân, trong lòng cô lại cảm thấy trống rỗng, từng cơn gió lạnh tràn vào, khiến cô càng thêm khó chịu. Nhưng cô không thể ra sức thay đổi được chuyện gì.

Dùng xong bữa sáng, ông Ninh Hạo căn dặn cháu gái vài chuyện, sau đó ra ngoại ô thăm vườn trái cây. Tuy rằng, nơi ấy không còn thuộc về ông nhưng ông và ông chủ vườn rất thân, thường qua đó, quýt nhà cô bán cũng được hái tại vườn này.

Dọn dẹp xong bàn ăn, rửa chén đũa, rồi ra phía ngoài trông hàng.

Buổi sáng không đông khách, buồn chán, cô lại vác guitar ra luyện tập, khúc nhạc ‘Romance of Love’ cô chơi hoài vẫn chưa thuần thục.

...

Em là một vì sao trong đêm hè của tôi

Em là một tia ánh sáng trong một ngày bình minh chiếu rọi

Em là một câu tỏ tình âm thầm trong mối tình đầu của tôi

Em là cây đàn guitar của tôi

Em là con lạc đà trong sa mạc

Em là ngọn hải đăng trong biển đen mây mù

Em là câu trả lời tôi muốn nhận được 

Em là cây đàn guitar



Ninh Trừng tùy ý gảy đàn, đôi mắt nhìn chằm chằm nhạc phổ, miệng đọc thầm những ca từ này, trong đầu xuất hiện những hình ảnh mang đủ mọi hình thái.

Ca phú đầy ý nghĩa, vần điệu như thơ khiến cô rất thích, cảm giác bản thân đang chìm đắm trong cảnh tượng lãng mạn ấy.

Khí trời lạnh lẽo.

Trong cửa hàng xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi.

Thân hình cao lớn, vóc dáng rất chuẩn, anh khoác trên người một chiếc áo nỉ màu xám đậm, chỉ là kiểu dáng thông thường nhưng lại tôn những đường nét mạnh mẽ nam tính.

Đáng tiếc chỉ có thể nhìn thấy được nửa bên mặt, không đúng, chỉ một phần tư khuôn mặt.

Anh quàng một chiếc khăn bằng nhung, che khuất mũi và miệng, chỉ có thể trông thấy được những bộ phận từ mắt trở lên. Màu sắc của chiếc khăn là màu vàng chanh, một màu sặc sỡ rất ít người dám dùng, nhưng nhờ đó càng điểm tô thêm sự anh tuấn và làn da trắng nõn của người đàn ông này.

Hàng lông mày đen và rậm, vầng trán trơn láng. Đôi mắt đen, trong vắt như nước hồ, sâu không thấy đáy, ánh mắt sắc bén dị thường.

Ninh Trừng nhất thời không biết đây là thực hay chỉ là mơ. Cô trợn tròn hai mắt, lại đưa mắt nhìn người đàn ông, tầm mắt cô dường như bị ánh mắt của anh hút vào trong, cánh tay đang gảy đàn guitar cũng đột ngột dừng lại.

Cô rốt cục ý thức được đây không phải là ảo giác.

Người đàn ông tiếp tục tiến tới, cô phát hiện, anh bước đi không một tiếng động, động tác chuyển động vô cùng cân xứng, từng bước nhẹ nhàng.

Anh đi thong thả, hai tay đút vào túi áo khoác, lưng thẳng tắp, đầu ngẩng cao, cho dù chiếc cổ đã bị vây kín bởi chiếc khăn nhung nhưng Ninh Trừng vẫn có thể cảm nhận được sự cao ngạo phát ra từ dáng đi này.

“Tôi muốn quả chanh!” Giọng đàn ông trầm áp, uyển chuyển, như nước từ vực sâu truyền đến, loại thanh âm kỳ lạ này hẳn là do chiếc khăn quàng cổ cản trở gây nên.

Ninh Trừng chấn chỉnh tâm tình, đặt đàn guitar xuống, đứng lên chào khách: “Chào anh, tạm thời ở cửa hàng không có chanh; thế nhưng, sẽ nhanh có thôi.” Cô không nói thẳng với anh là bọn họ không bán chanh mà trả lời kiểu lấp lửng.

“Rất nhanh là bao lâu?” Người đàn ông lập tức truy hỏi.

Lần này, Ninh Trừng hoảng hốt thật sự, cô bắt đầu do dự. Có phải cô nên thực hiện kế hoạch của cô ngay trong hôm nay? Cô chưa thuyết phục được ông nội Ninh Hạo.

Sự chần chờ của cô khiến anh phát hiện ra dị thường.

“Cô nói dối, căn bản tiệm của cô không có chanh. Nhưng mặc kệ, trước mười hai giờ trưa, tôi nhất định phải mua được chanh, cô tự nghĩ biện pháp.”

Ninh Trừng không chút đắn đo liền đồng ý: “Được! Tôi sẽ nghĩ cách. Mười hai giờ trưa anh quay lại đây, nhất định sẽ có chanh.”

“Cô cho rằng tôi nhàn rỗi như cô sao? Chỉ mua chanh mà bắt tôi đi đi lại lại, lãng phí nhiều thời gian như vậy, không bằng tự tôi đi chỗ khác mua.”

“…” Ninh Trừng vô cùng ngạc nhiên, lần đầu tiên cô gặp phải một người khách thế này.

Nếu như theo tính khí thường ngày, cô đã sớm không nhẫn nhịn. Ai kêu anh ta muốn mua chanh, thì nhất định cửa hàng của cô phải có chanh? Anh ta chạy hai chuyến thì sao chứ, không phải anh ta muốn mua sao? Thời gian của anh ta quý giá, vậy thì đừng mua!

Dĩ nhiên, những lời này cô chỉ có thể nhấn chìm ở trong bụng. Khách hàng là Thượng đế, đây chính là tư tưởng mà ông Ninh Hạo đã truyền vào đầu cô. Cuối cùng, cô chỉ im lặng nhìn người đàn ông đi đến quầy thu ngân, cầm giấy bút trên quầy ghi xoạt xoạt vài chữ.

“Bản Romance ngọt ngào của Narciso Yepes lại ‘bị’ một con người sống sờ sờ ở đây cải biên thành một bản cover theo kiểu phim kinh dị, đầy tẻ nhạt. Cô thật có bản lĩnh.”

“…” Ninh Trừng giận sôi gan, nhưng phải hết sức nhận nhịn, không phát tác, thậm chí phải ra vẻ tươi cười: “Nghe như anh đây nói, ắt hẳn anh rất am hiểu thế nào là một bản Romance ngọt ngào, không bằng anh thử dạo một khúc?”

Người đàn ông đặt cây viết xuống, cầm tờ giấy lên, chậm rãi đến trước mặt cô, nhét tờ giấy vào trong tay cô: “Hết thảy nghệ thuật, văn học, Beethoven, Mozart, Shakespeare, Michelangelo … đều chỉ là phương thức hoa mỹ để tìm phối ngẫu; cũng chỉ muốn khoe khoang, hấp dẫn phối ngẫu, chẳng khác gì một con khổng tước đực xòe đuôi. Tôi không phải khổng tước, không cần tìm phối ngẫu.”

Ninh Trừng lần đầu tiên nghe được luận điệu kỳ quái như thế này, kinh ngạc không thốt nên lời, chờ đến khi cô tỉnh táo lại thì trong cửa hàng không còn một ai, chỉ còn mình cô đứng đó.

Người đàn ông đó đi rồi, lặng lẽ đến, lặng lẽ đi.

Cô cầm tờ giấy trong tay, tỉ mỉ mở hai lần mới trông thấy được chữ rồng bay phượng múa ghi địa chỉ ở gần đó.

Cuối cùng ký tên chữ … “Lục …” 

Chữ thứ hai giống như chữ Long nhưng có thêm hai nét.

Tha thứ cho cô, cả ngày cô chỉ đi nghiên cứu xương người, còn về hán tự trình độ non kém, cô thật sự không biết từ này nghĩa là gì. Cô quyết định đợi lúc nào rảnh sẽ đi tra từ điển.

Trước mắt, cô phải nghĩ biện pháp tìm ra được quả chanh.

Đúng, trên giấy ghi rõ, chỉ cần một quả chanh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.