Sau khi hai người đi khỏi, Tiêu Phàm xê xê người lại ngồi vào bên cạnh Vệ Đằng, dịu dàng nói: ―Không còn việc gì nữa rồi, em đừng căng thẳng.‖
Sau lưng Vệ Đằng chảy đầy mồ hôi, bây giờ nghĩ đến mà có chút sợ hãi.
Vừa nãy thực là hù chết người à, cảm giác như trái tim cũng ngừng đập, loại tuyệt vọng và sợ hãi đó, cuộc đời này, tuyệt không muốn thể nghiệm nữa.
―Vừa nãy anh hình như nghe được em nói… có lời gì đó muốn nói với anh phải không.‖ Tiêu Phàm đột nhiên nói.
Vệ Đằng lặng im không nói lời nào.
Tiêu Phàm tiếp tục nhắc nhở: ―Hình như nói là sau khi anh tỉnh lại, muốn em làm gì cũng được?‖
Vệ Đằng từ chối trả lời.
Mới vừa rồi là bởi vì quá mức sợ hãi, dĩ nhiên khẩu bất trạch ngôn, ai biết tên khốn này căn bản không hít chút khí than nào, còn đang vui vẻ gặp mộng đẹp.
Nghĩ tới liền tức giận, bản thân mình lo lắng vô ích một hồi.
Vệ Đằng lạnh mặt, ―Nếu không còn chuyện gì, vậy em lên lầu, anh nghỉ ngơi đi.‖
―Em giận rồi à?‖
Vệ Đằng im lặng một lát, đột nhiên quay đầu lại hung dữ trợn mắt nhìn hắn, ―MD, tôi thật là ngu ngốc! Đi lo lắng cho tên khốn kiếp như anh! Anh… anh còn cười, vừa nãy tôi còn tưởng là anh thiếu chút nữa chết rồi, anh có biết không?!‖
Tiêu Phàm tay không thể cử động, đành trườn tới, đặt cằm trên vai Vệ Đằng, nhẹ giọng nói: ―Đừng giận, anh biết em lo lắng cho anh. Thạch cao của anh hai ngày nữa sẽ tháo ra, em yên tâm, anh sẽ không khiến cho bản thân gặp chuyện không may, anh còn phải giữ mạng lại để sống thật tốt cùng em.‖
Bị hắn dịu dàng dụ dỗ, cơn giận của Vệ Đằng trôi đi phân nửa, nghĩ thử, vốn cũng là do tên khốn Châu vũ chưa làm rõ tình huống đã kinh hãi.
―Đừng giận nữa, em vừa giận, cả gương mặt đều nhăn nhó, giống hệt như ông lão vậy.‖
Vệ Đằng nhanh chóng tiêu tan cơn tức, khẽ gật gật đầu, ôm lại Tiêu Phàm, ―Mấy ngày nay tay anh không dùng được, chắc vất vả lắm hả…‖
Nụ cười Tiêu Phàm cứng đơ, đáp: ―Không sao, em chăm sóc cho kẻ bán tàn phế như anh mới vất vả chứ.‖
―Em không vất vả, anh cho dù thật sự tàn phế em cũng sẽ chăm sóc anh cả đời!‖ Vệ Đằng đỏ mắt rống lên một tiếng, sau đó lại xoa xoa miệng, ―Phi, cái miệng chó này chính là không ói ra được ngà voi.‖
Tiêu Phàm bị chọc cười, cái tên này, nào có ai tự hình dung mình như vậy chứ.
Nhưng thấy Vệ Đằng quay đầu lại lườm, ―Ngày mai phải đi tháo thạch cao.‖
Tiêu Phàm vội vàng ngồi thẳng, ngoan ngoãn gật gật đầu.
Châu Vũ thu dọn nhà bếp xong, tạt qua phòng ngủ, định nói với hai người San San đi mua bữa ăn khuya rồi, không ngờ lại thấy Tiêu Phàm đã nằm trên giường ngủ thiếp đi, Vệ Đằng dáng vẻ nàng dâu nhỏ ngoan ngoãn ngồi bên giường, tay Tiêu Phàm bị băng chặt lại, Vệ Đằng không có chỗ nắm, liền nắm lấy mảnh vải gần ngón tay.
Hai mắt thâm tình nhìn Tiêu Phàm, chốc chốc lại vươn tay ra gạt sợi tóc người ta, chốc chốc lại sửa sang quần áo người ta, sau đó lại ấn ấn đôi môi người ta.
Cuối cùng trực tiếp bò lên giường, ôm Tiêu Phàm vù vù ngủ say.
Châu Vũ thở dài một tiếng, xoay người thay bọn họ đóng cửa lại.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Phàm sau khi tỉnh lại, nhìn thấy Vệ Đằng nằm trong lòng ngực mình, miệng mở ra hô hấp, chẳng có chút hình tượng nào.
Tiêu Phàm cử động cơ thể, Vệ Đằng mơ mơ màng màng tỉnh lại, dụi dụi mắt, toét miệng cười: ―Anh tỉnh rồi à?‖
Tiêu Phàm cười cười, nhìn khắp xung quanh, có chút nghi hoặc hỏi: ―Sao em lại ở đây?‖
Mặc dù bộ dáng lơ mơ của Tiêu Phàm ở trong mắt Vệ Đằng thật đáng yêu, bất quá, vấn đề của hắn quả thật làm cho Vệ Đằng hết sức nhức đầu.
―Cái đó, nửa đêm hôm qua, trong bếp của anh xảy ra chút sự cố…‖ Chột dạ nhìn hắn một cái, chỉ thấy ánh mắt Tiêu Phàm nhìn chằm chằm bản thân, đành thêm vào một câu, ―Là cháo bị cháy, em quên tắt bếp…‖
Tiêu Phàm im lặng không nói lời nào, Vệ Đằng không dám nói năng gì, hai người mắt to nhìn mắt nhỏ, sau hồi lâu, Tiêu Phàm mới thở dài.
―Sau này đổi sang bếp điện đi.‖
―Eh?‖
―Còn có, cả đời này em đừng bước vào bếp.‖
―Em cũng không phải cố ý!‖
Trong lòng Vệ Đằng rất tủi thân, vốn dĩ mình chưa từng bước vào nhà bếp, trước kia luôn rất thối tha nói ―Quân tử xa nhà bếp‖ ―Cưới một người vợ biết nấu cơm là được, đàn ông mới không thèm nấu cơm.‖, ngoài miệng nói đến thật phóng khoáng, kỳ thực là do bản thân lười đụng đến mớ chén đĩa kia, lúc mẹ ở đó thì mẹ nấu, lúc em gái ở thì dĩ nhiên mình cũng chẳng đói, lúc hai người phụ nữ đều không ở nhà, liền cùng ba ăn mì gói hoặc đi ăn cơm ngoài.
Bây giờ, vì chăm sóc Tiêu Phàm, lần đầu tiên vào bếp, đập hết mấy cái dĩa của người ta không nói, thiếu chút nữa phát sinh sự cố trúng độc khí than rồi.
Vệ Đằng vừa tủi thân vừa căm giận, vừa hối hận vừa tự trách, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, mũi cực kỳ đau, mắt cũng ửng đỏ.
Nhưng nhìn đến Tiêu Phàm nhíu mày, Vệ Đằng lại bắt đầu đau lòng, khí thế liền yếu xuống: ―Em sẽ từ từ học…‖
Tiêu Phàm thở dài: ―Anh không phải là trách mắng em, chỉ là, không muốn để cho loại chuyện nguy hiểm này phát sinh lần nữa, ngày hôm qua chẳng qua là hiểu lầm, sau này, ngay cả hiểu lầm cũng đều ngăn chặn, không được sao?‖
Dứt lời, mỉm cười đến hôn hôn mũi Vệ Đằng.
Vệ Đằng đỏ mắt, chỉ nghe Tiêu Phàm tiếp tục nói: ―Em biết không? Anh rất sợ hai chúng ta lại lần nữa cách biệt, không phải là vì hiểu lầm, mà là, bởi sự cố ngoài ý muốn.‖ Hiểu lầm chung quy sẽ có một ngày giải thích rõ ràng, nhưng có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, một khi phát sinh, chính là không thể vãn hồi.”
Vệ Đằng gật đầu, hắn đương nhiên biết ý của Tiêu Phàm, hiểu lầm còn có thể giải thích, ít nhất, còn có cơ hội giải thích.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn xảy ra, chính là thiên nhân vĩnh cách.
Vĩnh viễn không thể nói với hắn lời mình muốn nói.
Thậm chí không thể nổi giận với hắn.
Chỉ có thể hướng về phía mộ bia khóc lóc.
“Tiêu Phàm, kỳ thực… em đã sớm tha thứ cho anh.‖
Chỉ cần anh còn sống thật tốt.
Tiêu Phàm dừng lại một chút, rốt cuộc nở nụ cười, cánh tay không thể động, đành phải dùng cằm cà cà mái đầu nhím của Vệ Đằng, nhẹ giọng nói: ―Nhưng mà, anh còn muốn chính thức nói xin lỗi với em, trước đây bởi vì sơ sót của anh, khiến cho em đau khổ lâu như vậy, xin lỗi.‖
Vệ Đằng gật đầu, bày tỏ đã chấp nhận, dù sao mình cũng có lỗi, chuyện đã qua trong khoảnh khắc hay tin hắn gặp tai nạn đã sớm tan thành mây khói.
So với sự bình an của anh, so với tình cảm nơi đáy lòng đối với anh, những thứ tổn thương kia, cuối cùng là một góc núi băng, có thể từ từ quên lãng, sửa chữa.
Vệ Đằng nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Phàm, tựa đầu vào bả vai hắn.
―Sau đó, anh muốn nói với em một vài lời trong lòng.‖ Giọng điệu Tiêu Phàm rất nghiêm túc.
Vệ Đằng đoán được hắn muốn nói gì, nhưng vẫn là muốn nghe chính miệng hắn nói ra, trong lòng rất vui sướng, ngoài mặt lại làm bộ như thờ ơ ―Nói đi, em nghe đây.‖
Tiêu Phàm cười cười, động thân để hắn dựa vào thoải mái hơn, giọng nói rất dịu dàng, hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua tai, khiến lòng người ngứa ngáy.
―Trước khi gặp em, anh từng yêu Lâm Vi, từng yêu Diệp Kính Văn, thế nhưng dù sao cũng là yêu đơn phương, có được chỉ là đau khổ. Khi cùng em bên nhau, cảm giác tâm ý tương thông, mới được tính là tình yêu chân chính. Nhớ lại trước đây rất lâu, em từng nói một câu, thượng đế đóng lại cánh cửa của anh, sẽ luôn vì anh mà mở ra một cánh cửa sổ, anh trước kia vẫn cứng đầu cứng cổ, tự giam mình ở trong nhà tù, sau khi em xuất hiện, anh mới biết rằng, thì ra cuộc sống lại thoải mái tốt đẹp như vậy.‖
Hắn đột nhiên biến thành văn nghệ, Vệ Đằng có chút không quen, nhưng trong lòng đa phần lại là ngọt ngào.
Nào ngờ rằng, những lời này là Tiêu Phàm suy nghĩ thật lâu, lúc nói đương nhiên là rõ ràng mạch lạc.
―Với tư cách là bạn của Lâm Vi và Diệp Kính Văn, anh so với bất kỳ kẻ nào đều hy vọng bọn họ có thể có kết quả tốt, có thể hạnh phúc bên nhau, em có thể hiểu rõ không? Anh đến giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ chen chân vào giữa bọn họ. Lúc ấy không xử lý tốt quan hệ với Diệp Kính Văn là do anh quá sơ ý, quá thất bại, khi đó tâm tình hắn sa sút, cần anh giúp đỡ, cũng có lẽ, do tình cảm của anh đối với hắn vẫn chưa hoàn toàn rũ bỏ, cho nên không chú ý đến cảm thụ của em.‖
―Sau khi em đi rồi, anh mới cẩn thận suy ngẫm lại một số chuyện…‖ Tiêu Phàm tạm ngừng lại, nói như chém đinh chặt sắt: ―Em mới là người anh cần phải quý trọng cả đời, mới là người anh yêu…‖
Câu nói đầu tiên đã đủ rồi.
Vệ Đằng nắm chặt ra giường, tâm bay tận trời, mở miệng cười rất vui vẻ, ho khan một tiếng, buông Tiêu Phàm ra, lúc nhìn hắn lại đổi thành bộ dáng nghiêm túc.
―Anh muốn bên em cả đời? Anh đều nói chênh lệch giữa hai chúng ta quá lớn.‖
―Cho nên anh muốn để cho hai bên chút thời gian thích ứng, thuận tiện thu xếp những vấn đề trong nhà, anh sẽ đợi em.‖
―A?‖ Lại phải tách ra? Có lầm không vậy, mới vừa bày tỏ xong, liền toát ra một câu như vậy.
―Ý của anh là, anh sẽ chờ đến lúc em đủ trưởng thành, lại cùng nhau quyết định tương lai của chúng ta, tỷ như, ít nhất là công việc sau khi tốt nghiệp.‖
―Phi, em chưa trưởng thành sao?‖ nói xong xoa mặt, ―Đều hơn hai mươi rồi.‖
―Thân thể trưởng thành và tâm lý trưởng thành là hai việc khác nhau.‖ Tiêu Phàm cau mày.
―Anh nói thân thể … a không, tâm lý em chưa trưởng thành?‖
―Anh không nói.‖
Vệ Đằng trừng mắt, ―Em không trưởng thành như anh, suy tính vấn đề không chu đáo bằng anh, thậm chí cũng chẳng có tính toán gì đối với tương lai sau này, cuộc sống không có lý tưởng qua ngày nào thì hay ngày ấy. Anh không ưa em à? Không ưa em thì đi tìm ông chú 30 tuổi ấy, còn muốn chính chắn hơn nữa thì tìm ông lão 50 tuổi.‖
Tiêu Phàm bị chọc cười, bất đắc dĩ thở dài: “Vệ Đằng à, anh lại không nói phải hoàn toàn tách ra với em, em kích động cái gì.”
Bị hắn nhìn thấu tâm tư, Vệ Đằng đỏ mặt lên, vội vàng từ trên giường bắn lên, tùy tiện mặc quần áo, ―Em… em đi mua điểm tâm cho anh, hì hì.‖ Một bên nói một bên giật tóc.
Tiêu Phàm cười cười, đột nhiên nói: ―Em bằng lòng chung sống với anh?‖ Vốn nên là em có bằng lòng cùng anh bạc đầu giai lão vĩnh kết đồng tâm các loại, bất quá đối với người dung tục như Vệ Đằng vẫn là nói tục một chút đi, thấy cậu ấy đỏ bừng mặt, Tiêu Phàm mới nói: ―Em không muốn chịu trách nhiệm?‖
―Vớ vẩn, là ai đã đem ai ăn sạch trước, đến cả xương cũng không chịu phun ra…
Vệ Đằng có chút mắc cỡ, nhìn Tiêu Phàm đang trên giường cười đến có chút ―bi thương‖, lòng hoảng loạn, gật gật đầu, ―Vậy thì thích hợp quá đi. Dù sao nồi méo úp vung méo, một củ cải bỏ vào một cái hố.‖
Tiêu Phàm nở nụ cười.
Vệ Đằng đột nhiên phát hiện, phương pháp đối phó với Tiêu Phàm chính là biểu hiện thờ ơ một chút, không quan tâm một chút, hắn sẽ cười đến đặc biệt dịu dàng, nguẩy đuôi sói với bạn đặc biệt tốt.
Bạn nếu chủ động dán qua, trên mặt viết đầy những thứ em yêu anh đến chết được, hắn ngược lại ngạo mạn thối tha, đuôi vểnh lên như lão cao.
Mặt nóng đi dán mông lạnh không phải chuyện tốt, mình mặt lạnh dán vào mông lạnh, dán cùng nhau, nhiệt độ thích hợp mới thoải mái.
Tiêu Phàm xem thấy suy nghĩ của Vệ Đằng, khóe miệng Vệ Đằng không nhịn được nở nụ cười, đã sớm bán đứng chủ nhân.
Vệ Đằng à, em không biết ánh mắt là cửa sổ tâm hồn sao? Em không dừng lại ở đôi mắt, cả gương mặt em đều là cửa sổ, trong lòng nghĩ gì đều viết hết lên mặt.
Tiêu Phàm đột nhiên dịu dàng nói: ―Vệ Đằng, đợi anh tháo thạch cao ra rồi, chuyện đầu tiên cần làm chính là ôm em.‖
Mặt Vệ Đằng đột ngột đỏ bừng, ―Anh anh anh anh…anh cũng quá háo sắc đi.‖
Tiêu Phàm cười xấu xa: ―Anh là nói ôm đơn thuần thôi, em cho rằng thế nào?‖
―Em đi mua cơm!!‖ Vệ Đằng thét lớn một tiếng, xoay người bỏ chạy, lần này ngược lại hay lắm, cả vành tai cả cổ đều đỏ bừng.
Sau khi rửa mặt xong, Vệ Đằng mang cháo ra, từng muỗng từng muỗng đút cho Tiêu Phàm ngồi đối diện, ngược lại ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào băng vải trên tay hắn, không dám nhìn hắn.
Cho nên thường xuyên đem cháo đút lên mặt, lên lỗ mũi Tiêu Phàm…
―Vệ Đằng, em có thể đút xong trước rồi hãy xấu hổ không? Mặt anh bị em dùng cháo bôi hết một lớp rồi.‖
“. . .”
―Vệ Đằng, em đừng lườm anh, hại anh đột nhiên muốn hôn em.‖
“. . .”
Vệ Đằng giận đến đặt chén cháo xuống, tránh xa Tiêu Phàm, đến ngồi trên chiếc ghế sa lon bên cạnh.
Thiếu chút nữa đã quên mất, tên này là sói! Hắn chính là phe phẩy cái đuôi mỉm cười với bạn, cũng không thay đổi được bản chất lang sói của hắn…
Bất quá, nhìn gương mặt bị cháo bôi của hắn, Vệ Đằng cũng không nhịn được phải nở nụ cười.
Lé mắt nhìn chiếc di động bên cạnh, Vệ Đằng đột nhiên nói: ―Hôm nào đó em mua cho anh dây treo tốt hơn cái đó một chút nha, món đồ rẻ tiền đó móc cùng chiếc di động đắt tiền, anh không cảm thấy không phù hợp à?‖
Tiêu Phàm cười khẽ, ―Đó là vật anh trân trọng nhất, em không được ném lung tung.‖
Vệ Đằng liếc nhìn mảnh kim loại đã bị gỉ sét, đến chữ cũng không nhìn rõ, hít hít mũi, ―Sau này em sẽ đối xử tốt với anh.‖
“Ừ.”
―Chính là ừ thôi sao, không có chút ý cảm động à?‖
―Em đối tốt với anh là chuyện tất nhiên mà, anh không phải là bà xã bản chính của em sao?‖
Vệ Đằng giống như đang suy nghĩ gì đó, hồi lâu sau cúi đầu xuống: ―Đó cũng là bà xã đáng sợ nhất thiên hạ, ăn sạch ông xã luôn…‖
Qua hai ngày, thạch cao trên cánh tay Tiêu Phàm cuối cùng có thể tháo ra.
Vệ Đằng đi theo hắn đến khoa chỉnh hình tháo băng, cúi đầu buồn buồn không vui.
Tiêu Phàm, nếu như lúc ấy không phải là Diệp Kính Huy cố ý tạo khổ nhục kế, nếu như lúc ấy là thật, nếu như tốc độ xe rất nhanh…
Cái nếu như phía sau Vệ Đằng không nói ra miệng.
Tiêu Phàm cười cười, rất nhiều sự việc, lúc gặp phải không có nhiều thời gian ngẫm nghĩ như vậy, hành động sẽ nhanh hơn suy nghĩ.
Bây giờ nghĩ lại, mặc dù có chút sợ hãi, sợ rằng lúc ấy nếu anh thật sự xảy ra chuyện, bị tàn phế, hoặc bị chết, em sẽ làm thế nào đây…
Nhưng khi ấy, trong đầu một mảnh trống rỗng, không nhịn được vọt qua.
Con người không thể cả đời luôn luôn lý trí.
Con người luôn có lúc điên cuồng vọng động.
Tiêu Phàm lý trí, sẽ vì Vệ Đằng mà kích động một lần, điên cuồng một hồi.
Không nhịn được trong nháy mắt kia mới thật sự là tình cảm sâu sắc nhất, chân thực nhất, trực tiếp nhất trong nội tâm.
Sau khi tháo bỏ thạch cao, trên hành lang bệnh viện, Tiêu Phàm ôm chặt lấy Vệ Đằng, Vệ Đằng cũng ôm chặt lại hắn, vùi đầu trong hõm cổ của hắn, hít một hơi thật sâu, ngửi mùi hương quen thuộc trên cơ thể hắn.
Trên cơ thể hắn vốn chỉ mang hương khí lạnh buốt, bây giờ ôm nhau, cảm thấy toàn thân đều ấm áp.
Hai cơ thể vừa khớp như thế, tựa như hai nửa vòng tròn ghép lại cùng nhau.
Thật tốt, chúng ta đều còn sống, còn khỏe mạnh, còn có một đôi tay mạnh mẽ, có thể ôm lấy người mình yêu nhất.
Vệ Đằng và Tiêu Phàm cùng nhau ngồi taxi về nhà, trên đường, điện thoại Tiêu Phàm đột nhiên vang lên.
Sau khi nhận điện, Tiêu Phàm hạ giọng xuống.
“Kính Văn. . .”
Vệ Đằng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ làm bộ như chẳng quan tâm, lỗ tai lại dựng lên nghe hắn nói chuyện.
Không ngờ tay lại đột nhiên bị nắm giữ, ngón tay thon dài khô ráo của Tiêu Phàm xuyên qua kẽ tay ***g cùng mười ngón tay của Vệ Đằng, còn cố ý trêu chọc nắm chặt buông lỏng.
Vệ Đằng bóp hắn một cái, bên đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười thật thấp của Diệp Kính Văn, ―Cánh tay cậu có thể cử động rồi à? Mấy ngày nay không gọi điện cho cậu, sợ cậu dùng chân tiếp nhận, tư thế quá bất nhã.‖
Tiêu Phàm cười khẽ trả lời, “Ừ, tớ không có việc gì nữa, hôm nay mới vừa tháo bỏ mớ thạch cao phiền toái đó.‖
―Nghe nói các cậu cũng làm lành rồi?‖
―Làm sao cậu biết?‖
―Anh tớ nói, anh ấy ở bệnh viện có người quen mà.‖
Tiêu Phàm quay đầu, vừa lúc nhìn Vệ Đằng cũng quay đầu lại, Vệ Đằng trừng hắn một cái, quay đầu đi chỗ khác.
―Cái gì? Cậu muốn qua đây?‖ Tiêu Phàm cau mày, Vệ Đằng cũng nhíu mày, hừ một tiếng.
―Cuối tuần à, cậu tới tìm anh hai cậu?‖ Tiêu Phàm khe khẽ thở dài, “Được rồi, đến lúc đó lại điện thoại cho tớ, tạm biệt.‖
Sau khi Tiêu Phàm cúp điện thoại, quay đầu mỉm cười bất đắc dĩ với Vệ Đằng, ―Diệp Kính Văn muốn đi qua đây tìm anh hắn, hình như có việc.‖
―Em nghe được mà, tới đây thì tới, liên quan cái quái gì đến em.‖
Nhắc tới Diệp Kính Văn, Vệ Đằng liền nghiến răng trèo trẹo, hận không thể lột lớp da sói của hắn ra, nhớ tới khuôn mặt tươi cười tà ác của hắn ta, còn có hình ảnh dựa vào Tiêu Phàm, trong lòng Vệ Đằng lại dâng khí chua.
―Ghen à?‖ Tiêu Phàm hỏi thật dịu dàng, tay vươn tới chọt chọt vào mặt Vệ Đằng.
Tài xế bất ngờ thắng xe, dọa Vệ Đằng nhảy dựng.
―A, hai vị, đến rồi.‖
Tiêu Phàm cười cười, bàn tay móc ví tiền trong túi Vệ Đằng ra, lấy một tờ nhân dân tệ đưa cho tài xế.
Vệ Đằng trợn mắt, hắc, con người này thật tự nhiên nha, cầm tiền của mình cứ như cầm tiền của hắn vậy, móng vuốt thò tới, vẻ mặt như không có chuyện gì móc ví tiền ra, sau đó lại thản nhiên trả về.
Cách làm ―không phân biệt anh-em‖ của hắn như vậy, trong lòng Vệ Đằng cũng nói không rõ là cảm giác gì.
Bởi vì không có thang máy cho tầng thấp, cầu thang cũng hơi chật, hai người đành một trước một sau đi tới.
Tiêu Phàm mỗi lần ngẩng đầu, thứ nhìn thấy đều là cái mông vểnh to to của Vệ Đằng.
Cuối cùng đến được lầu 5, Vệ Đằng dừng lại, “Được rồi, đưa Phật tiễn đến tận nơi, anh vào đi, em lên lầu.‖
Tiêu Phàm mỉm cười.
Vệ Đằng quát lên: ―Bảo anh đi vào, anh cười cái rắm gì.‖
―A, em vừa ăn giấm, mắt trừng đặc biệt lớn nha.‖
Vệ Đằng giận đến lườm hắn: ―Em mới không thèm ăn giấm, em đau răng.‖
―Trước kia, lúc em cười đến cực kỳ khó coi, khóe miệng co quắp, em nói bị đau răng, anh tin.‖
Thanh âm Tiêu Phàm thật ấm áp, Vệ Đằng lắng nghe, khóe miệng lại giật giật.
“Nhưng bây giờ, anh sẽ không hờ hững sơ ý như vậy nữa, Cái gì đau răng, em rõ ràng là ghen, trong lòng không thoải mái.”
Vệ Đằng im lặng, một hồi lâu sau nhếch miệng cười: “Con mắt của anh có thể nhìn thấu a, chuyện gì cũng chả thể lừa nổi anh.‖
Kỳ thực là do mặt em trong suốt, trong lòng nghĩ gì đều bày ra cả.
―Được rồi, đi vào đi, hôm nay anh đột nhiên rất muốn nấu cơm cho em.‖ Tiêu Phàm đưa tay sờ sờ tóc Vệ Đằng, vẫn giống như trong trí nhớ, dựng thẳng đứng, cứng rắn, đâm như con nhím.
―Oh, đã lâu rồi em không ăn cơm anh nấu…‖
―Thời gian trước chẳng phải là đưa sườn cho em sao?‖
Đều bị Ngưu San San cướp đi rồi!
Lời của Vệ Đằng bị nghẹn trong cổ họng, không dám nói.
―Oh… không chỉ sườn, đồ anh làm em đều thích ăn, hắc hắc. . .”
Vệ Đằng mặt dày mỉm cười cợt nhã, Tiêu Phàm quả thật là đối với hắn không có biện pháp.