Tác giả: Đinh Đương Tiểu Gia
Biên tập: Cá Voi Xanh
Bởi vì Ôn Diễn Thâm giới thiệu việc làm cho cô, nên đến giờ học của hắn thì Lâm Thanh An hết sức nghiêm túc, gặp Ôn Diễn Thâm cũng sẽ nhiệt tình chào hỏi.
Nhưng ngẫu nhiên cảm giác có hơi kỳ lạ, giáo sư Ôn hình như đặc biệt để ý tới cô, lại cảm thấy có thể là mình suy nghĩ nhiều quá rồi.
Thứ sáu, buổi chiều vẫn như trước không có tiết, Lâm Thanh An xách túi ăn mặc xinh đẹp chuẩn bị đi đến doanh trại.
Lý Ngọc định đi nhà sách mua hai quyển sách, thuận đường, hai người vừa khéo đi cùng nhau.
Đi ra khỏi cổng trường, Lâm Thanh An liền nhận ra có gì đó không đúng, Lý Ngọc hiển nhiên cũng nhận ra, cau mày nhìn Lâm Thanh An, "Cậu có cảm thấy hình như có người đi theo chúng ta không?"
Lâm Thanh An gật đầu, hai người liếc nhìn nhau rồi bước nhanh.
Thực ra cũng không phải cô sợ, chẳng qua có chút phiền phức, không biết người đến là ai, bao nhiêu người, những chiêu thức này đều là Bạc Tông dạy cô, Bạc Tông từng nói, cô rất có thiên phú võ thuật, nhưng nếu nhiều người, cô sợ không bảo vệ được Lý Ngọc.
Tiếc là, các cô muốn đi, nhưng lại không thể rời khỏi.
Mấy tên côn đồ trong miệng ngậm điếu thuốc, một tên để kiểu tóc afro đang nhìn chằm chằm, ngăn các cô lại, "Ai da, thật thông minh, còn muốn chạy, có điều chọc tới bạn gái của lão đại bọn tao nào có đơn giản như vậy đã có thể giải quyết."
Bạn gái lão đại? Lâm Thanh An nhỏ giọng hỏi Lý Ngọc, "Đoán được là ai chưa?"
Lý Ngọc lắc đầu, không rõ.
Cô nhíu mày, Lâm Thanh An hỏi: "Bạn gái lão đại của các người là ai?"
Tên côn đồ nhuộm tóc vàng nhả khói ra, "Bọn cô đi theo thì biết."
Mấy tên này vây thành vòng tròn, đem hai người bọn họ vào giữa, đưa vào con hẻm nhỏ bên cạnh.
Lâm Thanh An liếc mắt đã thấy được đôi nam nữ đứng trong hẻm nhỏ, nữ chính là Thời Hân Vi, về phần nam, Lâm Thanh An không biết, có điều rất đẹp trai, chỉ là biểu cảm có phần không bình tĩnh.
Cô xích lại gần Lý Ngọc, định nói cô ấy chờ tìm được cơ hội thì chạy trước, Lý Ngọc đã giật giật tay áo của cô, "Lâm Thanh An, đợi lát nữa tìm được cơ hội, cậu nhanh chóng chạy đi, sau đó đi báo cảnh sát, nghe chưa!"
Nghe ra được, cô ấy hơi căng thẳng, giọng nói run run, Lâm Thanh An nhăn mặt, "Ừm, đừng sợ." Cô không từ chối, bây giờ không phải là lúc để tranh luận.
Thấy cô đồng ý, Lý Ngọc mới thoáng yên tâm, dù sao cũng bởi vì cô ấy, nên mới chọc phải Thời Hân Vi, cô không thể liên lụy Lâm Thanh An.
Nhìn thấy hai người các cô, Thời Hân Vi rất đắc ý, đi đến trước mặt các cô, nói: "Sao thế, không phải rất ngông cuồng sao, sao không ngông cuồng nữa rồi?"
Lâm Thanh An cười khẽ, "Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, còn ngạo mạn à."
Thời Hân Vi biến sắc, một bàn tay vung tới.
Lâm Thanh An nắm lấy cổ tay của cô ta đẩy ra sau, "Cô, còn không đánh lại tôi!"
A, Thời Hân Vi giữ vững thân thể cười khẩy, "Tôi đánh không lại cô, chỉ có điều những tên này chưa chắc không đánh lại cô."
"Thật sao? Vậy thì tốc chiến tốc thắng, chậm trễ tôi đi tìm bạn trai."
Thời Hân Vi đi đến cạnh tên thủ lĩnh đẹp trai kia, "Chi An, anh nhìn đi, cô ta coi thường em."
Lục Chi An rít một hơi thuốc lá liếc mắt ra hiệu đám côn đồ kia một cái, đám côn đồ liền ma quyền sát chưởng đi về phía Lâm Thanh An và Lý Ngọc.
(*) Ma quyền sát chưởng: chà tay chà chân chuẩn bị đánh nhau hay bắt tay vào làm việc
Lâm Thanh kéo Lý Ngọc ra sau lưng, nhấc chân một đá một phát vào bụng tên côn đồ đang áp sát bọn cô nhất.
Thấy đồng bọn bị đạp, một tên côn đồ khác nổi giận xông lên, "Móa nó, con đàn bá đáng ghét."
Kết quả là giống nhau, cũng bị đạp ra ngoài.
Những tên côn đồ khác liếc nhau, bắt đầu đề phòng, đột nhiên, ánh mắt Lâm Thanh An sắc bén, nhào về phía Lý Ngọc, dùng cánh tay che chắn cây gậy đánh vào cô ấy, cô rên lên một tiếng đau đớn, một quyền đánh vào mũi đối phương, đối phương lập tức chảy máu mũi.
Lý Ngọc hốt hoảng nhìn cánh tay bị thương của Lâm Thanh An, cô ấy nghĩ, nhất định là rất đau, nhìn sắc mặt cô trắng bệch, từ nhỏ đến lớn, đây là lần duy nhất cô nhận sự bảo vệ của người khác, còn là một cô gái.
Viền mắt không kiềm được mà rướm lệ, Lý Ngọc ngẩng đầu nhìn người đang dựa vào tường hút thuốc lá, rồi chỉ nuốt nước mắt vào trong, nhặt cây gậy trên đất lên nảy sinh ác độc đánh vào đám côn đồ, không có cách thức gì, nhưng lại điên cuồng khiến bọn chúng bất lực chống đỡ.
Lục Chi An híp mắt rít một hơi thuốc lá, giọng khàn khàn, "Đủ rồi."
Ngữ khí rất bình thản, nhưng lại khiến bọn côn đồ dừng tay, Lâm Thanh An giữ chặt Lý Ngọc, nhìn Lục Chi An.
Thời Hân Vi vừa nhìn thấy Lâm Thanh An bị đánh, vẫn còn đang phấn khích đây, Lục Chi An lại nói dừng tay, cô ta chắc chắn không nguyện ý đâu.
Cô ta lật đật níu cánh tay Lục Chi An, "Chi An, tại sao lại dừng, không phải anh đã đồng ý dạy dỗ cô ta giúp em sao?"
Lục Chi An khóe miệng khẽ cười, rũ tay Thời Hân Vi ra, "Dạy dỗ chưa đủ sao, cô còn muốn dạy dỗ như thế nào."
Giọng hắn bình thản: "Người cũng đã thay cô dạy rồi, sau này đừng tìm tôi nữa."
Thời Hân Vi kinh ngạc, giọng nói mang theo tiếng nức nở: "Vì sao, Chi An, em thích anh như vậy mà!"
Ồ, Lâm Thanh An cười gằn, tra nam tiện nữ.
(*) Tra nam tiện nữ: Nam cặn bã, nữ đê tiện.
Không trả lời Thời Hân Vi, Lục Chi An khoát khoát tay với mấy tên côn đồ, mang theo đám đàn em rời đi.
Nghe được sau lưng giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của phụ nữ.
"Thời Hân Vi, về sau phải cẩn thận một chút đi, con người của tôi, thù rất dai."
Khóe miệng hắn lại nhếch lên thêm mấy phần.
***
Tóc Afro: