Tinh Võ Môn

Chương 11: Nữ hoàng điện ảnh




Thượng Hải đầu thế kỷ 20 quả nhiên đô thị phồn hoa vô cùng, người đến kẻ đi tấp nập không kém chút nào so với Thượng Hải ở thế kỷ 21. Chỉ có điều làm cho Vương Chí Đạo trong lòng không thoải mái, chính là lúc này Thượng Hải giống như là thiên hạ của người ngoại quốc vậy, đại bộ phận kiến trúc vừa mắt đều là giống như nhau đều thuộc địa bàn người nước ngoài, địa bàn thuộc về người Trung Quốc thì vừa lạc hậu vừa nghèo nàn, so với người nước ngoài thì đúng là một bên thiên đường một bên địa ngục.

Giáo đường, nhà xưởng, bến tàu, trường học, bệnh viện, mấy thứ này cơ hồ đều là do người Tây dương mở ra, thỉnh thoảng trên đường lại có vài chiếc xe hơi kiểu cổ chạy qua chay lại, bên trong phần lớn là người Tây mắt xanh tóc vàng. Đương nhiên trong số đó cũng có vài người Trung Quốc, những người này đều ăn mặc ngon lành đẹp đẽ, tỏ ra kiêu căng, bộ dạng không ai bì được, hiển nhiên có chút thể hiện là con cháu phú gia Thượng Hải. Tương phản với cảnh đó, là đám người xa phu, người nào cũng nhìn yếu nhược, nhưng lại có thể kéo xe tay chạy như Phong hỏa luân(1).

Đi lung tung mấy con phố, Vương Chí Đạo đi tới trước một tòa nhà kiến trúc tinh xảo theo lối Athens, trên chiêu bài viết tiếng Anh. Vương Chí Đạo ở kiếp trước đã học tiếng Anh, nhận ra đây là một quán bar, tên hiệu đúng là không tệ: "Mộng ảo quán bar". Nhớ đến ở kiếp trước, thường đi uống rượu vang đỏ cùng với mấy em gái xinh đẹp gợi cảm ở quán bar, Vương Chí Đạo theo bản năng đi vào bên trong.

Không ngờ, vừa đi tới cửa, trước mặt lại xuất hiện một bàn tay to, chặn hắn lại.

Cản lại hắn chính là một lễ tân mặc tây trang, thoạt nhìn chính là một người Trung Quốc, chi thấy hắn vẻ mặt khinh miệt, hừ một tiếng nói: "Tiểu tử, ngươi muốn làm cái gì đây?"

Vương Chí Đạo chỉ vào quán bar bên trong nói: "Đi vào uống rượu mà!"

"Uống rượu? Ngươi bao tuổi rồi, tiểu tử miệng còn hôi sữa, đã muốn tới uống rượu. Đi đi, đây không phải chõ ngươi vào được, muốn uống rượu thì đi chỗ khác đi!" Lễ tân vẻ mặt khinh thường nói.

"Tại sao ta không thể vào trong này uống rượu?" Vương Chí Đạo không vui hỏi.

"Không nhìn thấy sao? Dreams bar!" Lễ tân chỉ vào bảng hiệu quán bar nói: "Đây là địa bàn của người Tây, ngươi là người Trung Quốc, chạy đến gây náo nhiệt gì? Huống chi trên người còn mang băng tang, trong nhà có người chết lại còn dám chạy trốn đi uống rượu, muốn gây chuyện à?"

"Phải nói là Dreams bar, tiếng Anh của ngươi nói rất kém" Vương Chí Đạo đầu tiên sửa lại tiếng Anh cho hắn, sau đó lại hỏi: "Nếu đây là chỗ dành riêng cho người Tây dương, sao ngươi lại ở đây? Chẳng lẽ ngươi không phải là người Trung Quốc?"

"Ồ, không ngờ tiểu tử ngươi lại có thể nói được tiếng Anh!", lễ tân đánh gia Vương Chí Đạo từ trên xuống dưới một lần, khẩu khí vẫn khinh thường nói: "Ta làm công ở chỗ này, ngươi sao có thể so sánh. Huống chi, cho dù ta có cho ngươi đi vào, tiểu tử ngươi có tiền uống rượu sao? Phải biết rắng ở đây rượu đều là để cho người Tây dương uống, đều đắt vô cùng, tiểu tử ngươi cho dù táng gia bại sản cũng không uống nổi một hớp."

"Thật không? Ta đây nhất định phải đi vào thử xem sao." Vương Chí Đạo cảm thấy rất căm tức thái độ khinh người của lễ tân, quyết định chủ ý phải uống được rượu vang, nói xong bèn không thèm để ý tới lễ tân, trực tiếp xông vào trong.

"Này, tiểu tử ngươi làm gì, không được phép đi vào đâu..."

Còn nói chưa dứt câu, lễ tân đã bị Vương Chí Đạo một quyền đánh lên mắt, tầm nhìn tức thì mơ hồ.

Lễ tân không ngờ tới tiểu quỷ Vương Chí Đạo này lại có thể đánh người, đợi được tầm mắt hắn khôi phục bình thường thì đã không thấy Vương Chí Đạo đâu nữa. Lễ tân đột nhiên giận dữ, muốn đi vào tìm Vương Chí Đạo, bỗng thấy một chiếc xe ô tô đi đến, bên trong bước ra một mỹ nhân mặc xường xám. Lễ tân thấy thế không khỏi ngẩn ngơ, lập tức quên ngay chuyện Vương Chí Đạo, khúm núm đi tới tiếp đón:

"Chu Điệp tiểu thư, cô đã đến rồi, mau mời vào, mau mời vào!"

Vương Chí Đạo sau khi vào quán bar, lập tức bị cảnh tượng ồn ào náo nhiệt bên trong làm cho há hốc mồm, chỉ thấy bên trong rõ ràng có một võ đài đấm bốc, một đám người Tây dương vây quanh, giơ cao ly rượu cổ động hai quyền thủ.

Hai quyền thủ đang đấm nhau, một người rõ ràng là Tây dương tóc vàng mắt xanh, vóc người cao lớn, thân trên cởi trần cơ bắp vạm vỡ dị thường, hai nắm đấm cũng vô cùng hung hãn. Đối thủ của hắn lại là một người phương Đông, tuổi chỉ chừng 18-19, tuy không bằng quyền thủ Tây dương cao lớn cường tráng, nhưng cũng không phải là nhân vật đơn giản, chỉ thấy hắn tránh phải né trái, chốc chốc lại đánh trả một hai quyền, dưới công kích ác liệt của quyền thủ Tây dương, vẫn không rơi xuống thế hạ phong.

Vương Chí Đạo thấy hầu hết mọi người đều vây lấy võ đài đấm bốc xem hai người đánh nhau, quầy bar ngược lại vắng lặng, bèn đi tới ngồi đó, gọi tiếp tân: "Cho ta một ly brandy!"

Tiếp viên vẻ mặt quái dị theo dõi hắn, cũng không làm gì, ngược lại hỏi: "Xin hỏi ngươi là ai, vào đây bằng cách nào? Lưu Tam xảy ra chuyện gì, sao lại để cho ngươi tiến vào?"

Vương Chí Đạo hỏi ngược lại: "Ngươi với khách hàng nào cũng vặn hỏi cặn kẽ như vậy sao?"

"Không phải, chỉ là nhìn quần áo của ngươi không giống như người đến uống brandy, hay là mời ngươi trở về đi!" Tiếp viên nói thẳng ra.

"Mắt chó dám coi thường người" Vương Chí Đạo càng kiên quyết muốn uống rượu brandy, lập tức ánh mắt lãnh lẽo, ác liệt nhìn chằm chằm tiếp viên kia nói: "Lập tức cho ta một ly brandy, nếu không ta trách Ông chủ của ngươi, đem ngươi đuổi khỏi quán bar."

Ánh mắt Vương Chí Đạo hội tụ lại kinh nghiệm cùng sát khí cả đời, quá là dọa người. Tiếp viên bị ánh mắt hắn làm cho trong lòng chấn động, bản năng đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Trong lòng nghĩ không chừng người này có thân phận gì, đang do dự cho hắn một ly brandy trước hay đi hỏi Ông chủ trước, một bàn tay trắng nõn xinh đẹp đã đặt một tờ ngoại tệ lên quầy bar, một tiếng nói ưu nhã êm tai vang lên bên tai hắn: "Rót cho vị tiểu huynh đệ này một chén brandy, là ta mời khách!"

Tiếp viên ngẩn ngơ, nhìn thấy chủ nhân bàn tay ngọc ngà trắng nõn này, trong lòng lại chấn động, giật mình nói: "Hả, nguyên lai là Chu Điệp tiểu thư! Không, Chu Điệp tiểu thử xin mời cất tiền đi, Ông chủ chúng ta đã dặn, Chu Điệp tiểu thư hạ cố đến chơi, không cần trả tiền!"

"Vậy sao?" Chu Điệp đúng là người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm mặc xường xám mới vào quán sau Vương Chí Đạo, chỉ thấy nàng vẫn để tiền xuống trước mặt tiếp viên, mỉm cười quyến rũ nói: "Vậy coi như tiền boa ta cho ngươi cũng tốt. Xin mời rót cho vị tiểu huynh đệ này một ly brandy, cũng cho ta một ly nữa luôn!"

Tiếp viên không thể từ chối, bèn nhận lấy tiền boa của Chu Điệp, vội vàng gật đầu, nhanh chóng mang tới một chai brandy cùng hai cái ly sạch sẽ, rót cho Vương Chí Đạo cùng Chu Điệp, trong lòng nghĩ thầm: "Nguyên lai tiểu tử này quen biết Chu Điệp tiểu thư, khó trách khẩu khí hắn kiêu ngạo như vậy. Con mẹ nó, tiểu tử này cũng thật có diễm phúc, tự nhiên lại được tiểu thư Chu Điệp mời uống rượu."

Lại thấy Vương Chí Đạo trợn mắt há hốc mồm nhìn người phụ nữ mặc xường xám trước mặt, thoạt nhìn có chút quen mặt, nhưng lại khẳng định là chưa từng gặp qua, nhìn suốt từ cặp đùi ngọc trắng nõn lộ ra dưới tà áp xường xám, lại nhìn đến bộ ngực cao vút, mãi đến khi thấy Chu Điệp đỏ bừng mặt lên, mới hỏi: "Vị tiểu thư này, chúng ta quen biết sao?"

Chu Điệp trong lòng đang tức giận, tiểu tử này sao ánh mắt lại vô lễ, còn lớn mật như vậy, nếu không thấy hắn vẫn còn là một tiểu hải tử chưa trưởng thành, chỉ sợ đã đem rượu trong chén hất vào mặt hắn rồi. Nghe Vương Chí Đạo hỏi như thế, Chu Điệp không khỏi ngẩn ngơ nói: "Ta không nhận ra ngươi, nhưng ngươi cũng không nhận ra ta sao?"

Vương Chí Đạo vẻ mặt mờ mịt, lắc đầu nói: "Ta chưa từng thấy cô, tại sao cô không nhận ra ta, mà lại muốn ta nhận ra cô? Cô là người nổi tiếng hả? Ờ, mặc kệ thế nào, đa tạ cô mời ta uống rượu."

Nguyên lai tiểu tử này không nhận ra Chu Điệp, tiếp viên nghe vậy không nhịn được nói: "Tiểu tử ngươi cũng quả thật là hiểu biết nông cạn mà, đại danh đỉnh đỉnh Nữ hoàng điện ảnh Thượng Hải Chu Điệp tiểu thư mà ngươi không nhận ra sao?

"Diễn viên? Đóng phim?" Vương Chí Đạo trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, lập tức nhớ tới Chu Điệp là ai, lập tức vừa mừng vừa hoảng nói: "Nguyên lai cô chính là Chu Điệp, nữ hoàng điện ảnh Thượng Hải. Trời ạ, tuy ta chưa gặp cô, nhưng cô là thần tượng, là nữ thần trong lòng ta đó. Ta đã xem qua tất cả các phim cô đóng như "Chiến công", "Nỗi oan Thu Phiến", "Lương Chúc thống sử", " Hỏa thiêu Hồng Liên tự". Xin cho ta chữ ký đi!"

Vương Chí Đạo vừa nói vừa muốn tìm bút, nhưng lại nhận ra mình không có giấy bút gì cả, không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Về phần cựu Nữ hoàng điện ảnh Thượng Hải Chu Điệp, ở kiếp trước hắn qua thegioitruyen.com đều biết rõ, đã tò mò xem qua mấy bộ phim Chu Điệp đóng vai chính. Vì phim ở thời trước rất nhiễu, chất lượng không cao, lại là đen trắng, nên hắn không thích lắm, nhưng là Chu Điệp lại cực kỳ xinh đẹp, mặc xường xám ưu nhã, trên má có lúm đồng tiên xinh đẹp động lòng người, đã để cho hắn rất nhiều ấn tượng, cảm giác người phụ nữ này còn xinh đẹp hơn các nữ minh tinh thế kỷ 21, nếu sinh ra ở thế kỷ 21 thì tuyệt nhiên sẽ là một đại minh tinh xinh đẹp gợi cảm. Cũng bởi vì thế, khi nhìn Chu Điệp tuy thấy xinh đẹp, nhưng vì Vương Chí Đạo xem không nhiều phim đen trắng cũ ngày xưa, nên nhất thời không thể nhận ra được.

Chu Điệp vẻ mặt ngạc nhiên, nghe Vương Chí Đạo nói ra tên mấy bộ phim, đúng là Vương Chí Đạo đã xem qua mấy bộ phim nàng đóng vai chính, nhưng sao hắn lại không nhận ra nàng? Ở Thượng Hải khắp nơi đều có áp-phích phim của mình, chính mình lại thường xuyên xuất hiện trước công chúng, cho dù là không xem phim mình đóng, cũng không thể không nhận ra mình, chẳng lẽ hắn phản ứng rất chậm chạp sao?

Khi Chu Điệp đưa ra nghi vấn này, Vương Chí Đạo không cần suy nghĩ trả lời ngay: "Đều do người vẽ áp-phích cùng người hóa trang trong đoàn phim tay nghề kém cỏi, không thể hiện được sự xinh đẹp hoàn mỹ của tiểu thư Chu Điệp, cho nên khi ta thật sự gặp gỡ Chu Điệp tiểu thư, nhất thời không nhận ra được."

Chu Điệp hỏi: " Ý ngươi là, áp-phích cùng phim ảnh đều làm ta không xinh đẹp sao?

"A, không phải, áp-phích cùng phim ảnh cô Chu Điệp đều là đẹp, nhưng trong thực tế thì cô Chu Điệp đẹp hơn, nên ta mới không dám khẳng định cô có phải là vị Chu Điệp kia hay không!"

Chu Điệp nở nụ cười tươi tắn, trên gương mặt quả nhiên hiên ra hai lúm đồng tiền thật sâu đẹp đến động lòng người, làm cho Vương Chí Đạo cùng tiếp viên thiếu chút nữa chảy nước miếng.

Chu Điệp cười mắng: "Nhìn không ra tên tiểu tử ngươi giỏi vỗ mông ngựa, ta mời ngươi chén rượu xem như cũng đáng!"

Tiếp viên toát mồ hôi, thầm nghĩ không nhìn ra tiểu tử này láu cá, nói năng vỗ mông ngựa trơn tuôt, làm Chu Điệp vui vẻ.

Vương Chí Đạo có chút xấu hổ, đang muốn giải thích, đột nhiên nghe thấy một tràng cười nói sang sảng: "Chu tiểu thư không biết có chuyện gì cười vui như vậy, có thể chia sẻ cho Thái Gia Dương ta một chút?"

Vương Chí Đạo quay đầu lại nhìn thấy một người Trung Quốc khoảng chừng 27-28 tuổi đang đi tới, mặc tây trang may cắt rất khéo, để đầu bóng mượt,

Tiếp viên nhìn thấy người này, lâp tức khom lưng kính lễ nói: "Ông chủ!"

Chu Điệp mỉm cười nâng ly lên nói với người này: "Ông chủ Thái khỏe chứ? Ta ở đây mới quen một vị tiểu bằng hữu, cười vui vẻ vài tiếng, để Ông chủ Thái chê cười rồi!"

Nguyên lai người này chính là chủ quán bar, không nghĩ tới hắn tuổi còn trẻ như vậy.

Thái Gia Dương có chút kỳ quái liếc mắt nhìn Vương Chí Đạo, hiển nhiên cũng không thoải mái thấy Vương Chí Đạo ăn mặc như vậy tiến vào quán bar của hắn uống rượu. Nhưng ở trước mặt Chu Điệp hắn cũng giả bộ không để ý. Hắn đợi tiếp viên rót thêm ly rượu, rồi cười nói với Chu Điệp:

"Chu tiểu thư đã lâu không tới uống rượu của ta, ta còn tưởng rằng Chu tiểu thư chê chúng ta phục vụ không đủ tiêu chuẩn, không muốn quay lại nữa!"

Chu Điệp ưu nhã cười nói: "Ông chủ Thái nói đùa, ai chẳng biết ngài đã từng đi du học, thưởng thức rất cao, quán bar do ngài sắp đặt sao lại không đủ tiêu chuẩn? Ta chỉ là gần đây đóng phim bận quá, không có lúc nào đến được thôi. Không phải là hôm nay nhân lúc rảnh rỗi đã đến hay sao?"

Thái Gia Dương cười "ha ha", quay đầu nhìn lên đài đấm bốc đã thấy hai quyền thủ vừa hết hiệp đã trở về chỗ ngồi nghỉ. Thái Gia Dương bèn nói với Chu Điệp: "Chu tiểu thư, bây giờ mọi người ở quán bar đều cá độ, cô có muốn chơi thử một ván?"

Chu Điệp liếc mắt nhìn hai quyền thủ một cái, cau mày nói: " Ông chủ Thái, ngài tổ chức cho người Tây cùng người Trung Quốc đánh quyền từ bao giờ thế? Người Trung Quốc kia nhìn nhỏ yếu hơn người Tây đó, sao có thể đánh thắng được? Nói không chừng còn có thể bị người Tây kia đánh chết. Trận này cá độ còn hứng thú gì nữa? Chỉ là làm cho người Trung Quốc bị coi thường mà thôi. Ông chủ Thái chẳng nhẽ không cảm thấy người Tây cười nhạo người Trung Quốc còn chưa đủ hay sao?"

Nghe những lời này, Thái Gia Dương không khỏi cảm thấy xấu hổ, vội vàng giải thích: "Chu tiểu thư, đừng hiểu nhầm mà! Ta cũng không có an bài người Trung Quốc đấm bốc cùng người Tây. Chỉ có người Trung Quốc kia đúng là một ngoại lệ, là hắn cứng đầu muốn yêu cầu cùng người Tây đấm bốc, ta cùng không ngăn cản được, không có biện pháp gì đành phải để hắn lên đài đánh nhau với người Tây."

"Hả, thật vậy sao?" Chu Điệp rất hoài nghi đứng lên nhìn người Trung Quốc kia, rồi lại liếc nhìn Thái Gia Dương một cái, hiển nhiên không tin.

Một bên Vương Chí Đạo cười nói: "Cô Chu Điệp không cần lo lắng, người Tây dương kia đánh không lại người Trung Quốc, ta xem hiệp sau người Tây dương sẽ thua!" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

Lời nói vừa ra, cả ba đôi mắt đều quái dị trợn lên nhìn hắn. Tiếp viên vẻ mặt khinh thường, hiển nhiên không tin lời Vương Chí Đạo, Thái Gia Dương vẻ mặt kinh ngạc, chỉ có Chu Điệp tò mò hỏi: "Tiểu huynh đệ, sao ngươi khẳng định như vậy?"

Chú thích của người dịch:

(1) - Phong Hỏa Luân: hai bánh xe lửa của Na Tra trong truyện Phong Thần, có thể bay lên, chạy đi rất nhanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.