Tình Triền Nhật Nguyệt

Chương 10




Gần đây Bạch Lạc thành thập phần náo nhiệt, trừ Lí phủ phải gả nữ nhi ở ngoài, nghe nói gần đây có một phú thương từ bên ngoài đến, nhất là vị công tử kia chưa thành thân, hơn nữa diện mạo tuấn tú, mỗi cử động đều đầy khí chất, làm cho rất nhiều nữ nhi tâm động không ít.

Mỗi người đều truyền, không biết nguyên do gì làm cho vị công tử kia ở phía nam của Giang Nam xa xôi tới Bạch Lạc ở phía Bắc, dù sao hắn có một đại gia nghiệp, nhưng tất cả đều ở phía Nam, lại hạ quyết định này, nói vậy chắc có nguyên nhân rất quan trọng.

Bên trong bức tường đứng sừng sững đối diện là Lí phủ, nô bộc thành đàn vào vào ra ra. Càng nhiều người xem náo nhiệt vây quanh ở nơi này khe khẽ nói nhỏ.

Ánh mặt trời tắt dần, Hướng Hách Nhật đứng khoanh tay, người Lí phủ nhìn thấy hắn liền đều chạy trốn, chạy nhanh đóng cửa lớn, hắn mắt lạnh nhìn, khẽ động khóe miệng. “ Lí Liên Nhi…… Nàng thật muốn tránh ta?”

Một cánh cửa cách hai trái tim, hai người tâm tư trở nên lạ lùng.

“ Tiểu thư, vị công tử kia đã đứng hơn nửa ngày! Người thật sự không ra gặp hắn sao?” Thiên Thư thật sự là không hiểu nổi, tiểu thư lại vẫn là thờ ơ.

Lí Liên Nhi không nói, đôi mắt nhìn phía trước cũng nhẹ nhàng trôi đi.

Nàng vốn tưởng rằng hắn sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, cứ như vậy đã chết tâm cũng tốt…… Khi nghe được hắn đứng ngoài cửa, lòng của nàng quả thật có chút dao động, nhưng là nàng đã không còn dũng khí .

“ Tiểu thư, người không đi khuyên nhủ hắn, thì hắn sẽ không đi đâu ……” cho dù thân mình bằng sắt cũng sẽ mệt chết, huống chi bên ngoài trời ngày càng lạnh nha!

“ Ta sẽ không gặp hắn.” Lí Liên Nhi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, có chút bất đắc dĩ lại có chút đau lòng. Nàng lúc trước lựa chọn rời đi, cũng đã là quyết tâm hạ quyết định!

Thiên Thư không hiểu tiểu thư kiên trì cái gì, chỉ biết là bọn họ rõ ràng yêu nhau, vì sao lại biến thành như vậy? “Nhưng mà hắn hẳn từ bỏ hết tất cả, vì tiểu thư chạy tới nơi này, em nghĩ hắn chính là yêu thương người .”

Sau khi Lí Liên Nhi nghe xong, chính là thở dài, lại không chịu nói .

Không hiểu chính là không hiểu, trợn mắt nhìn cũng vô dụng, người xem náo nhiệt sớm tản đi, Hướng Hách Nhật vẫn đang nhắm mắt đứng im bất động, đột nhiên một người bước nhanh đến gần hắn, không biết đối hắn nói gì đó.

Mắt mở to ra, cặp con ngươi lộ ra sắc bén.

Nàng là thật quyết tâm không gặp, kia hắn cũng có biện pháp của hắn!

Hắn toàn thân đang muốn rời đi, quay đầu lại nhìn Lí phủ liếc mắt một cái, sau đó nở nụ cười.

Toàn thân mặc bộ áo màu lam cước bộ nhẹ nhàng, thân hình thon dài bước nhanh mà đi, khí chất tỏa ra bẩm sinh khác nhau, khiến cho người qua đường ai cũng dừng lại nhìn, dường như các cô nương càng thẹn thùng cười tươi, ý muốn lưu lại bóng người đang vội vàng.

Đáng tiếc, Hướng Hách Nhật vốn không để vào mắt, khuôn mặt âm trầm ngưng đọng làm cho người ta không dám tới gần.

Nghe nói nàng phải gả là một kẻ đọc sách, gian khổ học tập khổ đọc nhiều năm vẫn không có công danh, cha mẹ nàng muốn đem nàng gả cho người như thế sao?

Hướng Hách Nhật nghe hạ nhân tình báo tìm được nơi ở của kẻ ấy, ánh mắt lợi hại đánh giá bốn phía, một lát sau, hắn trầm giọng hô:” Ai là Trần Vu An?” Có âm thanh hướng hắn nói: “Xin hỏi có chuyện gì sao?”

Hướng Hách Nhật cắn răng thật mạnh, hận không thể giết hắn! Lí Liên Nhi không chịu thấy hắn, chẳng lẽ là vì nam nhânnày? Không! Hắn không tin.

“ Ngươi chính là Trần Vu An?” Hướng Hách Nhật giận dữ hỏi.

Trần Vu An tuy rằng nghi hoặc, vẫn là gật đầu, “Đúng là tại hạ .”

“ Nghe nói ngươi đại hôn sắp tới, chính là cưới nữ nhi Lí Hoa?” Hướng Hách Nhật lạnh lùng nhìn Trần Vu An, phun ra từ ngữ lạnh như băng, có cảm giác nguy hiểm sắp xuất hiện.

“ Đúng vậy!” Trần Vu An nhớ đến vị cô nương xinh đẹp kia tâm xao động, không khỏi ngây ngô cười, “Được bá phụ để mắt, đem nữ nhi gả cho ta, chỉ cần tiểu thư không chê ta, kiếp trước ta khẳng định là đã tích đức!”

“Nàng không chê ngươi?” Hướng Hách Nhật từng bước tới gần.

“Đúng vậy……” vì sao vị công tử này vẻ mặt sát khí trừng mắt hắn, hắn có nói sai cái gì sao?

“ Hủy hôn!” Hướng Hách Nhật trầm giọng uy hiếp.

“ Cái gì?” Trần Vu An choáng váng, quái dị nhìn Hướng Hách Nhật.” vì cái gì ta muốn hủy bỏ hôn sự? Chúng ta lưỡng tình tương duyệt (1)….. Sao mà chạm đến ngươi ?”

(1): lưỡng tình tương duyệt: hai bên đều yêu nhau

Thiên Thư cô nương đối hắn hỏi han ân cần, dụng tâm rõ ràng, tuy rằng hắn ngu dốt , nhưng chắc chắn sẽ không hiểu sai ý!

“ Ha, tình, tương, duyệt?” Hướng Hách Nhật cắn răng, lông mày dựng thẳng, làm hỏng đi dung nhan thanh nhã, lý trí cuối cùng rốt cục bị chặt đứt, nắm lấy Trần Vu An, nắm đấm vung xuống!!

Tiếng kêu thảm thiết truyền tới khắp ngõ, làm cho mọi người đều bị dọa, để vừa vào phát hiện chính là quý công tử vừa mới đến đánh người, nhìn hắn kia nộ khí đằng đằng bộ dáng, căn bản không ai dám tới gần.

“A!!” một nắm đấm lại hạ xuống.

Hướng Hách Nhật hoàn toàn không nghe thấy, không ngừng dùng quyền phát tiết hận ý, ” Lưỡng tình tương duyệt!” Liên Nhi yêu hắn hơn năm năm, sao khả năng cùng người này lưỡng tình tương duyệt?

Trần Vu An vô duyên vô cớ bị đánh mấy quyền, không có lý do gì không phản kích, cũng đánh Hướng Hách Nhật. “Ngươi như thế không phân rõ phải trái, gặp người liền đánh, trong mắt còn có vương pháp sao?”

“ Hừ! Chỉ là ngươi vọng tưởng cưới nữ nhân của ta nên đánh!” Khóe môi chảy ra máu , quần áo hỗn độn không chịu nổi, hắn thật mạnh thở phì phò, cũng không hề dừng tay.

“ Lí cô nương thanh danh trong sạch , ngươi dám nói bậy!” Trần Vu An nắm đấm cũng không lưu tình, hướng đến tuấn nhan không tỳ vết đánh xuống. Hắn tuyệt đối tin tưởng Thiên Thư cô nương, sẽ không tha thứ cho người này dám chửi bới trong sạch của nàng.

“ Ngươi thật bảo vệ nàng.” không rõ là giận hay là đố kị, Hướng Hách Nhật khẩu khí cực kỳ chua xót.

Trần Vu An ưỡn ngực, “ Đây là đương nhiên, nàng là nương tử tương lai của ta…… Có thể nào cho người như ngươi phá hỏng sự trong sạch của nàng? Ngươi không cần nửa đường nhận loạn nương tử, nên biết nhanh cút đi!”

“ Nàng sẽ không chọn ngươi .”

Hắn cùng nàng trong lúc đó, kẻ ngoài như thế nào sẽ biết? Hướng Hách Nhật ở trong lòng reo hò, đôi mắt ngập tơ máu, đang muốn bước lên tiếp tục đánh, một bóng dáng vọt ra ngăn trở Trần Vu An.

“ Dừng tay! Đừngđánh…… Ngươi sẽ đem hắn đánh chết .” Thiên Thư ôm Trần Vu An ở trong người, không cho Hướng Hách Nhật lại tổn thương hắn, nàng đau lòng nâng mặt Trần Vu An, nước mắt lập tức chảy xuống.

“ Vu An…… Vu An…… Là ta, chàng có ổn không?” nàng là đến đưa điểm tâm cho Trần Vu An , không nghĩ tới ngày ấy cùng tiểu thư nói chuyện công tử sẽ đến nơi này đánh người.

Hảo thảm, xem hắn đều nói không ra lời …… Cho dù vị công tử này cùng tiểu thư quan hệ không phải là ít, này cũng quá quá phận ! “ ô…… Ngươi vì cái gì đánh hắn…… Thiên Thư vừa khóc vừa mắng , lúc này mới hướng con mắt nhìn Hướng Hách Nhật, không nghĩ tới hắn cũng không tốt chút nào, một thân lam sam dính huyết, kia trương khuôn mặt đẹp đẽ kia cũng dính máy.

“ Hắn đáng chết!” Hướng Hách Nhật thu tay một chút, lau đi vết máu khóe miệng.

Thiên Thư mới định phản bác, lại bị âm thanh của Trần Vu An đánh gãy.

Vẻ mặt sát khí dần tản ra , Hướng Hách Nhật chậm nheo nheo con mắt chăm chú nhìn bọn họ, tựa hồ có cái gì không tầm thường khiến cho hắn chú ý, “Ngươi cùng hắn là quan hệ gì?”

“ Mặc kệ chuyện của ngươi.” nàng vì sao lại muốn nói cho hắn a?” Vu An, ngươi nhẫn nhẫn, ta tìm người đến trị thương cho ngươi.”

Thiên Thư chà xát nước mắt, đứng lên muốn đi tìm người thì, Hướng Hách Nhật lập tức bước tới túm Trần Vu An lên.

“ Ngươi làm cái gì? Ngươi…… Ngươi mau buông ra hắn!” Thiên Thư gấp đến độ dậm chân, trơ mắt nhìn Hướng Hách Nhật nắm Trần Vu An kéo đi.

Hướng Hách Nhật cước bộ dừng lại, đồng thời ra một nước cờ, nhưng hắn ngay cả mi cũng nhíu, xoay người đối Thiên Thư nói: “Muốn mang hắn về, thì kêu Lí Liên Nhi tới tìm ta!”

Nhìn cánh cửa kia, Lí Liên Nhi thật sự không muốn bước vào.

Thiên Thư khóc chạy về nhà nói chuyện xảy ra vừa rồi , làm cho nàng có chút khiếp sợ……

Nàng nghĩ đến hắn rời đi sẽ không bao giờ trở lại, sao biết hắn lại từ bỏ hết thảy đi đến nhà nàng, càng không nghĩ tới hắn như vậy lại là nam nhân mất đi lý trí đánh người, còn bắt người áp chế nàng.

Cũng không phải côn đồ lưu manh, hắn rốt cuộc làm sao vậy?

Rất nhiều nghi vấn ở trong lòng không sao giải hết, sau một lúc lâu, Lí Liên Nhi mới cúi đầu bước vào cửa.

Bóng người quen thuộc kia sớm đứng chờ , chính là thiếu đi bộ dáng hăng hái, thêm vết thương đầy người. Nàng cắn môi, không nghĩ làm cho cảm xúc chính mình bị nhìn thấu.

Nhưng hắn vốn là một phần trong trái tim, sớm bán đứng mình, ẩn ẩn đau .

“ Vì sao không nói?” hắn dừng ở cạnh nàng, ôn nhu nói. Hắn chỉ biết nàng không có khả năng thờ ơ, ánh mắt của nàng căn bản không giấu được tâm tư. Xem ra khổ nhục kế hiệu quả!

“Trần Vu An ở nơi nào?” Lí Liên Nhi ánh mắt lướt qua Hướng Hách Nhật tìm kiếm.

Cánh môi nhếch cười lập biến mất, tuấn nhan ngưng đọng, cặp mắt nhu tình như nước trong nháy mắt trở nên hung ác, hung hăng trừng mắt nàng, “Không được gặp hắn!” nếu không hiểu lòng của nàng, hắn thực sẽ nghĩ nàng đối Trần Vu An có tình yêu nam nữ.

“ Liên Nhi, nàng không thấy ta bị thương sao?” hắn giống như tiểu hài tử, hướng nàng đòi lấy quan tâm.

Nàng nhìn thấy.

“ Vậy nàngkhông đau lòng sao?” hắn hướng dẫn từng bước.

Lí Liên Nhi ngẩng đầu, giống như một tiểu đông vật sập bẫy liều mình giãy dụa, phát ra tiếng gào thét yếu ớt,” Ngươi vì sao lại làm như vậy……” nếu hắn là cố ý , như vậy hắn thành công ,

Lòng của nàng thật sự rất đau!

Thiên Thư còn ở trong nhà lo lắng…… Lí Liên Nhi thở sâu, vì động viên chính mình, liền đem móng tay ấn vào lòng bàn tay ấn ra những vết ửng hồng hình bán nguyệt, run run nói: “Đem người thả .”

“ Không .” Hướng Hách Nhật nhanh chóng từ chối. Hắn cố ý suy yếu đứng lên, nhiều ngày bôn ba khiến cho y bào hắn rộng lớn rất nhiều, “Nàng đối ta lạnh lùng như thế sao?”

Bước đi hướng nàng tới gần, Lí Liên Nhi lại sợ hãi lui về phía sau. Nàng sợ thủ không được chính mình tâm nha!

“ Nàng cũng biết sau khi nang rời đi, ta căn bản ngủ không được…… Mỗi đêm, nàng sẽ xuất hiện ở trước mắt ta …… Nhưng ta làm như thế nào tay ta đều không bắt được nàng.” hắn thống khổ nói.

Từ ngày nàng rời đi, hồn phách của hắn phảng phất rời đi thân thể, tất cả tri giác đều cùng nàng mà đi.

“ Chỉ cần là người đều sẽ có ngày ly biệt, thời gian lại có thể chữa khỏi vết thương.” những lời này là nói cho hắn, cũng là nói cho chính nàng.

“ Kia đều là cái rắm! Chúng ta yêu nhau vì sao phải chia lìa?” mặt như Tu La ác sát, tâm hắn trở nên giận dữ, khí huyết dâng lên, tơ máu từ khóe miệng chảy ra.

“ Hách Nhật……” Lí Liên Nhi quá sợ hãi, khuôn mặt nháy mắt trắng xanh.

“Nàng rõ ràng còn yêu ta, lại làm ra bộ dạng lạnh lùng, không phải càng làm cho nàng đau lòng hơn sao?” hắn rất hiểu nàng, nàng thương hắn còn hơn yêu bản thân trăm ngàn lần.

Nghe xong những lời này, nàng hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, khẽ nấc nói nhỏ, “Ngươi đã biết, có thể hay không tránh xa ta, không cần lại trêu chọc tâm ta khó khăn lắm mới tĩnh lặng?” nàng suy yếu nói, đầy rung động.

“Sau đó mắt thấy nàng gả cho Trần Vu An sao?” Hướng Hách Nhật giọng căm hận nói.

Hắn nói cái gì?

“ Ta không có.” Lí Liên Nhi sửng sốt, choáng váng, “Phải lập gia đình không phải ta!”

Nàng sớm nói cho cha mẹ, nàng muốn ở lại cạnh bên người bọn họ, đời này sẽ không lập gia đình .

“Nàng đừng gạt ta! Ngày ấy ngươi cha nói phải gả nữ nhi, hắn không phải chỉ có ngươi này nữ nhi? Ngươi phải lập gia đình có thể, người kia chỉ có thể là ta, trừ phi ngươi gả cho ta, nếu không ta không có khả năng thả người!” hắn lau đi vết máu, mâu trung bướng bỉnh không thua Lí Liên Nhi năm đó.

“ Ngươi thật sự hiểu lầm rồi.” Lí Liên Nhi dở khóc dở cười.

Hướng Hách Nhật tự cho mình là đúng nói, “ Cho đến khi hôn lễ chấm dứt mới thôi, ta mới có thể thả người.” đến lúc đó tân lang đương nhiên là hắn.

Nguyên lai Hướng Hách Nhật đánh người chính là vì vậy hiểu lầm? Đáng thương Trần Vu An oan uổng bị đánh, hắn chỉ sợ còn không hiểu được vì sao lại nhảy ra một người muốn cướp tân nương hắn.

Hướng Hách Nhật thừa dịp người con ngơ nhác, tiến lên ôm lấy Lí Liên Nhi,” Liên Nhi, gả cho ta!”

Nàng lại sớm đoán được vội né tránh, “ Ta nói cho ngươi, từ đầu tới cuối không phải là ta lập gia đình, mà là Thiên Thư, người Trần Vu An muốn kết hôn là nàng không phải ta.”

“ Thiên Thư?” nàng lại là người nào.

“ Cha nương ta nhận Thiên Thư làm con gái nuôi, là nàng phải lập gia đình, như vậy ngươi có thể yên tâm được chứ? Ta sẽ không gả cho bất luận kẻ nào.” hắn chỉ là sợ những thứ từng là của hắn bị cướp đi, tâm tình nam nhân nàng hiểu được !

“Đem người thả, chúng ta trở lại lúc ban đầu, bây giờ có thể bình tĩnh chứ?” nàng mệt chết đi được .

“ Cái gì là lúc ban đầu?” hắn hé miệng, ánh mắt gian nan che kín vẻ lo lắng. Loại ý tưởng này làm cho hắn đau lòng, nàng là muốn xóa đi quan hệ bọn họ gặp nhau? “Không có chuyện tình có thể trở lại lúc ban đầu, tâm ngươi không thể, tâm của ta càng không thể!”

Nếu không phải nàng, hắn có lẽ cả đời chỉ ở dưới bóng đại ca, đối với Lữ Lử Thanh có lẽ sẽ không chiếm được chú ý.

Hắn lợi dụng ưu thế thân thể khóa trụ nàng, không bao giờ nữa làm cho nàng trốn được.

Bạc môi ở nàng bên tai nói nhỏ, nàng mơ hồ nghe được đến hắn trên người đầy mùi máu, làm cho nước mắt của nàng muốn trào ra.

“ Cho dù Trần Vu An muốn kết hôn không phải nàng, nhưng ta là muốn kết hôn với nàng.” tốt nhất có thể cả đời lấy nàng, hắn không bao giờ sẽ làm nàng ly khai nữa.

Hắn chấp nhất làm cho nàng bật cười,” Thế nhưng ta không muốn.”

Nhu tình con ngươi nháy mắt biến đổi, âm thanh trầm thấp của hắn thổ lộ nội tâm khát vọng, “Cho dù ta yêu ngươi?” hắn hiểu được này ba chữ nói được quá muộn, nhưng là nếu không nói ra, hắn sẽ mất đi càng nhiều.

Không nghĩ tới nàng nhiều năm chờ đợi là muốn nghe thấy lời này , sẽ không nghĩ là dưới tình huống như vậy nghe thấy, không biết là nên vui vẫn là buồn, bởi vì nàng rất khó lại trở như trước .

Dung nhan anh tuấn kia biểu lộ biểu tình là nàng chưa bao giờ gặp qua …… Này nháy mắt, nàng có chút chần chờ, có chút dao động, lại có chút không đành lòng, nàng giãy dụa .

“ Liên Nhi, ta chỉ yêu nàng.” hắn kiên định mà thong thả nói xong, ” Như lời nàng nói, nàng tính cả đời không lấy chồng, tốt lắm, trừ nàng, ta cũng cả đời cũng không cưới.”

“Ngươi làm gì phải như vậy……” nàng cắn môi, ánh mắt quật cường trừng mắt hắn.

Hắn là cố ý khó xử nàng, ý muốn khiến tâm nàng bất an, Hướng gia chỉ còn hắn , có thể nào vô hậu?

Thật lâu, ánh mắt của nàng lướt qua hắn, dừng lại ở một phương nào đó.

“ Nếu…… Lử Thanh vĩnh viễn đều không có thừa nhận nàng yêu là nữ nhân, chúng ta đây sẽ đi đến từng bước này sao?” kia thanh âm có chút mơ hồ, ẩn tồn vô hạn đau xót.

Nếu, nếu…… Lữ Lử Thanh vĩnh viễn không nói, hắn còn có thể lựa chọn nàng sao?

Kỳ thật, hắn trả lời là cái gì căn bản không có ý nghĩa. Bởi vì Lữ Lử Thanh nói, mà hắn đến đây, nàng vĩnh viễn sẽ không biết điều ấy sẽ trở nên như thế nào?

Năm năm này, là chính nàng lựa chọn, cho nên hắn nếu oán cũng là oán chính mình không tốt; Nhưng khi nàng buông tha tất cả, hắn lại đến tìm nàng, sẽ chỉ làm nàng nghi hoặc. Là nàng trở nên tham lam sao?

Hai tay ôm sát nàng, ngực hắn bởi vì này câu buồn đau không thôi. Hắn hiểu được ý tứ của nàng.

“Khi nàng ấy cùng ta trong lúc đó, ngươi không phải là không lựa chọn sao? Năm năm, đã năm năm , nếu ngươi nói yêu ta, sẽ chờ ta năm năm?” nàng tiến thêm một bước ép hỏi.

Lời ra khỏi miệng vốn liền đả thương người, thương hắn cũng thương nàng! Nàng vốn không nghĩ nói , nhưng là đã muốn không thể không nói .

Lí Liên Nhi gặp Hướng Hách Nhật không nói lời nào, nhẹ nhàng mà nở nụ cười, “Ngươi trở về đi!”

Hướng Hách Nhật tựa vào trên người nàng, không muốn buông tay,”Liên Nhi……” giọng điệu gần như cầu xin, hắn rất sợ hãi nếu buông tay, nàng liền thật sự vĩnh viễn không quay đầu lại .

Nên làm như thế nào để khiến tâm nàng trở về, đối với hắn nhiệt tình?

Nàng lắc đầu, giãy khỏi cái ôm ấp của hắn, “Một khi ta quyết định sẽ cố gắng đạt được, cho dù là ngươi rời đi cũng được, cho nên ngươi không cần lãng phí thời gian ở trên người ta .”

Đôi mắt ảm đạm dừng ở trước mặt nàng, ngực phập phồng không ngừng.

Khí huyết cuồn cuộn, cái miệng của hắn không ngừng chảy ra tơ máu, mỗi một mở miệng liền xé miệng vết thương, tiếng nói thấp trầm bao hàm thống khổ.

“Ta làm không được…… Nàng có thể nói đoạn liền đoạn, ta lại làm không được…… Ta thực hèn, cho đến sau khi nàng rời khỏi, mới hiểu ra đối nàng có cảm tình.” hắn không kiêng dè nói: “Nàng muốn thoát khỏi ta, được thôi!”

Bởi vì này câu, mắt nàng nhìn hắn.

“ Ta sẽ không nói thêm cái gì, đó là ta thiếu nàng …… Nhưng nếu ngay cả ta cũng không cho mình cơ hội đi tìm ngươi, như vậy ta sẽ điên mất.” hắn khẩu khí rất nhẹ, lại làm cho Lí Liên Nhi kinh hãi không thôi.

Hắn chậm rãi buông tay ra, “ Cho nên ngươi không cần kỳ vọng ta sẽ chiếu theo lời nàng nói.” nàng muốn chạy rất xa đều có thể, nhưng phía sau nhất định sẽ phải có hắn.

Năm năm trước khi nàng gặp hắn bắt đầu khi đó, liền nhất định không thể thoát khỏi hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.