Hình Viêm đột nhiên nói “em người yêu”, khiến mấy người ở đây đều ngạc nhiên, sau đó Hàn Tiểu Công bật cười “ha hả”, lắc đầu đi ra. Tư Đồ cũng cười bảo biết rồi, xoay người ra ngoài.
Tần Phóng im re nhìn mọi người đi rồi còn tiện tay đóng cửa lại, cậu chớp chớp mắt nhìn, hỏi Hình Viêm: “Ai là… em người yêu cơ?”
Hình Viêm cúi đầu, tỉnh bơ trả lời: “Không ai nhận thì thôi.”
Tần Phóng nhìn anh, cậu bảo: “Nghe đáng thương thế nhở.”
Hình Viêm “Ừ” một tiếng.
Tần Phóng cười cười giơ tay ôm lấy cổ Hình Viêm, nhẹ nhàng chạm lên gương mặt anh. Tần Phóng chăm chú nhìn gương mặt Hình Viêm, dường như xem mà không đủ. Hình Viêm nói: “Tém tém ánh mắt ăn tươi nuốt sống của em lại đi.”
“Tém làm gì chứ.” Tần Phóng cọ mũi vào anh, cậu bảo, “Em ngắm người yêu em mà.”
“Ai cơ.” Hình Viêm hỏi.
Tần Phóng đáp ngay tắp lự: “Anh đấy.”
Tình yêu khiến đầu óc người ta trở nên mụ mị, mất hết trí thông minh. Đổi lại là trước đây, có đánh chết Tần Phóng cũng không ngờ mình và Hình Viêm sẽ nói chuyện với nhau như vậy.
Mà bây giờ không những nói, còn cảm thấy rất ngọt ngào. Chắc cũng hâm hâm rồi.
Tần Phóng không yên lòng về tay Hình Viêm, cuối cùng họ vẫn tới bệnh viện gần đó xử lý. Hai người họ coi trận đánh như một tai họa bất ngờ, muốn tránh cũng không tránh nổi.
Tần Phóng hỏi: “Châu Tư Minh mà biết được sẽ phản ứng thế nào nhỉ?”
Hình Viêm suy nghĩ một chút, anh bảo: “Chắc sẽ chửi.”
Tần Phóng nhớ lại cái miệng của Châu Tư Minh, bắt đầu cảm thấy đau đầu. Thực ra chuyện này đi một vòng lớn như vậy, mới đầu do Châu Tư Minh gây ra, hôm nay cuối cùng vẫn là Hàn Tiểu Công trả nợ cho anh ta, đi một vòng lớn như vậy, cuối cùng chẳng có ý nghĩa gì, rất ngu ngốc.
Tần Phóng đặt mình đứng ở góc độ của Châu Tư Minh để suy nghĩ, nếu cậu là Châu Tư Minh, chưa chắc cậu sẽ hành xử giống như anh ta, nhưng cậu có thể lý giải được. Hoàn cảnh gian nan khốn khó kia rất dễ đẩy người ta vào ngõ cụt.
Bốn người con trai ở đây, lại thêm một người ngoại lai là cậu, ngoài Châu Tư Minh ra, bất cứ ai cũng có thể trả nợ giúp anh ta. Đây là một điều rất trào phúng, một chuyện đối với anh ta mà nói thì gian nan có thể đè chết anh ta, nhưng đổi lại bất cứ ai cũng có thể dễ dàng thoát khỏi, dường như anh ấy mãi mãi không thể sánh bằng họ.
So với những người bình thường vốn bản thân mình đã như giun như dế, nhưng đứng trước mặt những người lớn lên cùng mình, lại vẫn chật vật như vậy.
Chuyện này suy cho cùng vẫn là Châu Tư Minh không nên vay tiền chạy chữa cho ông nội. Có lẽ cuộc sống thực sự không công bằng, chỉ vì không nỡ lòng, vì một chút tình thân ấm áp, lại gây ra bao lầm lỡ.
Châu Tư Minh vẫn chưa trở về, buổi tối ăn xong ai về phòng người nấy, Hình Viêm và Tần Phóng đã tắm xong, họ đang ngồi trên giường của mình, tán gẫu với nhau cách nửa gian phòng. Tần Phóng co một chân lên, nhìn Hình Viêm ở giường đối diện, nhớ ban ngày anh gọi cậu là “em người yêu”, khóe môi khe khẽ cong lên.
Hình Viêm dựa vào đầu giường, hỏi Tần Phóng: “Muốn nghe harmonica nữa không?”
“Thôi khỏi,” Tần Phóng lắc đầu, “Anh để tay nghỉ ngơi đi.”
“Tay không sao.” Hình Viêm nhìn về phía cậu, “Giờ bỏ con sóc vào cái lọ cũng không thành vấn đề.”
Có những lúc Tần Phóng không đỡ nổi anh, cậu bảo: “Thế anh sóc đi, em xem nào.”
Hình Viêm nhướng mày, đặt tay xuống lưng quần, hỏi: “Muốn xem thật à?”
“Thôi để lần sau đi…” Tần Phóng không đỡ nổi anh, một người mới gay không lâu suy cho cùng vẫn khác với người gay trời sinh, cương không nổi.
Hình Viêm nhoẻn cười, bỏ tay ra.
Lúc Châu Tư Minh trở về hai người họ còn chưa ngủ, Tần Phóng vừa nghe thấy tiếng mở cổng, Hình Viêm lập tức tắt đèn đi.
Tần Phóng thấy trước mắt tối đen, bật cười: “Tắt đèn làm gì?”
Hình Viêm nói: “Anh cũng không biết nữa, nhưng anh cảm thấy tắt đèn thì tốt hơn.”
Tần Phóng liền nằm xuống, tắt đèn thì ngủ đi.
Châu Tư Minh lên thẳng tầng, trên tầng không có tiếng động gì, Tần Phóng thầm nghĩ, hay là Châu Tư Minh vẫn còn chưa biết.
Nhưng mười phút trôi qua, cuối cùng vẫn ầm ĩ. Giọng Châu Tư Minh nghe rất tức tối, anh ta đá ghế phát ra tiếng chói tai.
Tần Phóng thở dài hỏi: “Anh có cần lên xem không?”
“Không cần.” Hình Viêm bình tĩnh nói.
Phía Tư Đồ cũng yên lặng, không có tiếng ra khỏi phòng. Tần Phóng nằm trên giường mình, nói với Hình Viêm: “Anh ấy tức cái gì nhỉ, em thấy hơi quá rồi.”
Hình Viêm cũng nghĩ một chút, sau đó bảo: “Không nghĩ ra nổi.”
“Em tưởng các anh hiểu anh ấy chứ.” Tần Phóng nói.
“Bọn anh không ai hiểu ai.” Hình Viêm nhắm mắt nói.
Hàn Tiểu Công ở tầng trên cũng ầm ĩ, điều này khiến Tần Phóng rất bất ngờ, cậu gần như chưa từng nghe thấy Hàn Tiểu Công lớn tiếng la lối. Hai người họ ầm ĩ lên thì cãi cọ, gì cũng chửi được, Châu Tư Minh chửi Hàn Tiểu Công coi thường mình, Hàn Tiểu Công chửi anh ta như chó dại.
“Bởi vậy nên dù hai người họ ai trả nợ cho cậu ta cũng được,” Tần Phóng nghe thấy Hình Viêm ở bên kia giường mở miệng, “Cũng không thể là em.”
“Ừm.” Tần Phóng đồng tình nói, “Nếu em trả chắc bây giờ đã đánh nhau rồi.
Tần Phóng nghe thấy hai người ở tầng trên cãi vã, bọn họ cãi nhau rồi còn nói tiếng địa phương, mà tiếng địa phương Tần Phóng lại chẳng hiểu gì. Cậu nói với Hình Viêm: “Giờ nghĩ lại nếu sớm muộn gì cũng cãi nhau như vậy, biết thế hôm nay đã chẳng choảng nhau, dù sao kết quả cũng vậy.”
Hình Viêm gác tay lên che mắt, giọng anh trầm thấp mà từ tốn: “Không động vào chuyện của cậu ấy, không nhúng tay vào, đây là sự hiểu ngầm, cũng là điểm mấu chốt của Châu Tư Minh. Nếu không phải thật sự không đánh được nữa, bọn họ sẽ không trả tiền cho cậu ấy, trả tiền rồi sẽ thành kẻ thù của cậu ấy.”
“Nhưng hôm nay hết cách rồi mà.” Tần Phóng trở mình, hướng về phía Hình Viêm, dù là chuyện gì cậu cũng không quản được.
Một lúc sau Hình Viêm lại nói: “Với cả…”
Tần Phóng không lên tiếng, đợi anh nói.
“Đánh rồi, nếu không đánh lại bị họ đập.” Hình Viêm nói trong bóng đêm, “Cuối cùng buộc Châu Tư Minh mở miệng vay tiền, hoặc là.”
Anh nói đến “Hoặc là”, không nói tiếp vế sau nữa, Tần Phóng cũng không hỏi lại.
Châu Tư Minh và Hàn Tiểu Công cãi nhau tới tận nửa đêm, Châu Tư Minh cáu lên nghe có chút điên cuồng, sau đó Hàn Tiểu Công không ầm ĩ với anh ta nữa, gần như chỉ có Châu Tư Minh nổi điên.
Châu Tư Minh chửi nửa ngày, Hàn Tiểu Công hỏi anh ta: “Ông có thể như một con người mà? Chẳng ai coi ông là chó cả, chỉ cần ông đừng cứ cáu kỉnh nhạy cảm so với bọn tôi thì ông cũng giống con người thôi.”
Châu Tư Minh gào lên: “Mẹ kiếp tôi không giống con người được! Mấy ông đều là người, đều đứng, còn tôi mãi mãi quỳ!”
“Tự ông muốn đấy chứ!” Hàn Tiểu Công gào lên nói một câu, sau đó khôi phục lại giọng nói bình thường, “Ông không có tiền chạy đi làm cháu trai làm gì? Mẹ kiếp ông là cô nhi, chấp nhận số phận đi thằng ngu này.”
Châu Tư Minh trầm mặc trong vài giây, sau đó lại tiếp tục mắng chửi, anh ta thật sự hận họ, hận họ trả nợ giúp mình.
Hàn Tiểu Công nói: “Mẹ kiếp tôi trả nợ vì ông à?”
Châu Tư Minh phá lên cười, hỏi anh ta: “Thế ông vì ai? Hay phải nói vì người ông chết rồi của tôi?”
“Trong đầu ông ngoài nước ra còn có não không vậy?” Hàn Tiểu Công đá cốc về phía anh ta, tiếng thủy tinh vỡ vang lên giòn giã: “Tôi vì Hình Viêm với người yêu ông ấy, hai người họ là ông nội ông à? Ông làm cháu trai chưa đủ à?”
Tần Phóng trở mình, quay về phía tường. Cậu nghe thấy tiếng Hình Viêm ở bên kia thở dài, có lẽ cũng buồn lòng cho trí thông minh của anh ta.
“Cái đám kia đánh đấm rất ghê. Nếu hôm nay hai người họ bị đánh chết ở bên ngoài, ai bị gãy tay gãy chân, hoặc ngộ nhỡ Hình Viêm gây ra án mạng, chỉ vì hai mươi vạn của ông thôi à? Ông đáng không?”
Châu Tư Minh trầm mặc trong thoáng chốc.
Hàn Tiểu Công nói tiếp: “Không có các ông thì không có tôi ngày hôm nay, tôi không mạnh, mặt mũi như vậy lớn lên mà không bị làm sao, cũng đều nhờ vào nắm đấm của ông và Hình Viêm, trong lòng tôi biết rõ, ông cũng phải biết rõ đi chứ. Đã lớn rồi thì cũng nên thay đổi cách sống đi, chúng ta không cần phải sống như vậy nữa, sống như một người bình thường không được à?”
Châu Tư Minh tắt tiếng, qua hồi lâu không nói gì.
Cuối cùng Hàn Tiểu Công nói: “Có lẽ lời tôi nói hơi chói tai ông, nhưng chút tiền này với tôi mà nói chẳng là cái đinh gì. Tôi bỏ tiền ra để mua cuộc sống yên ổn, có được không? Ông đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa, tôi bỏ tiền ra không phải vì ông.”
Đây là lời cuối cùng hôm đó họ nói, sau đó không ai nói gì nữa, cuộc cãi vã cũng kết thúc.
Tất cả mọi người trong nhà đều nghe thấy họ cãi nhau, mọi người nghe cả câu chuyện hoàn chỉnh, ai cũng có tai, ai cũng có cái nhìn riêng.
Ngày hôm đó Châu Tư Minh không ở lại căn nhà, anh ta đi cả đêm.
Hôm sau là ngày hai mươi chín tháng Chạp, trước giao thừa một ngày. Buổi sáng không ai dậy, chỉ có Cung Kỳ dậy từ sớm giặt nốt chỗ rèm cửa hôm qua chưa giặt xong. Dưới đất còn bãi hỗn độn ngày hôm qua, cô ngồi ở đó lau chỗ máu trên đất. Lúc họ thức dậy, cô đã dọn dẹp sân xong, cũng lau cả cửa, khắp nơi đều sạch sẽ.
Hàn Tiểu Công đứng chống tay vào cửa, thở dài: “Vất vả rồi.”
“Không có gì,” Cung Kỳ mỉm cười với anh ta, “Anh cũng vất vả rồi.”
Hàn Tiểu Công nở nụ cười tự giễu, bảo rằng: “Không ngủ đủ giấc làm anh xấu cả đi, anh đi đắp mặt nạ mới được.”
Cung Kỳ nói: “Cho em một cái, em không mang theo.”
“Cho em một hộp luôn.” Hàn Tiểu Công phóng khoáng nói.
Cung Kỳ cười bảo: “Thế các fan anh gato chết mất.”
“Không đâu, mấy cô bé chỉ biết khen em xinh thôi,” Hàn Tiểu Công vừa đi vừa nói, “Mấy cô bé lành lắm, còn rất bác ái.”
Lúc Tần Phóng và Hình Viêm từ trong phòng đi ra, hai người này đang đắp mặt nạ, thức ăn ngoài xếp đầy một bàn, ở đó xem phim.
“Qua ăn đi.” Hàn Tiểu Công gọi họ.
Tần Phóng nhìn cái bàn: “Gọi nhiều đồ thế.”
“Sắp Tết rồi mà,” Hàn Tiểu Công cười cười, “Bữa nào cũng phải hoành tráng mới được.”
Hình Viêm và Tần Phóng chen nhau tắm rửa đánh răng rửa mặt, lúc Tần Phóng đánh răng Hình Viêm rửa mặt gội đầu, Tần Phóng đứng bên cạnh, nhìn Hình Viêm xối nước cho sạch xà phòng, trên tai dính bọt, không dội tới.
Tần Phóng đưa tay lau cho anh.
Hình Viêm nghiêng đầu nhìn cậu, không mở mắt ra, “Gì vậy?”
Tần Phóng cúi đầu nở nụ cười rất đỗi dịu dàng với anh: “Lau giúp anh một chút.”
Hình Viêm tiếp tục gội đầu.
Lúc Hình Viêm đánh răng đổi thành Tần Phóng rửa mặt gội đầu. Cậu gội đầu tiện hơn nhiều, dùng tay cào mấy cái là xong. Hình Viêm không có cơ hội lau tai giúp cậu, đợi nửa buổi mà không thấy Tần Phóng bị dính xà phòng, cuối cùng đành phải búng tai cậu một cái.