Trời mưa.
Nhưng lại không có nước mưa nào có thể dính lên người.
Hoàng Linh Vũ quay đầu lại nhìn, Mộ Dung Sí Diệm cầm dù đứng sau lưng y, y âm thầm suy nghĩ, cảm thấy bản thân có lẽ vẫn rất thanh tỉnh, vì thế lại
quay về nhìn phía trước, một con ngựa khỏe nhàn nhã chở một người đầu
đội mũ trùm đi lên núi. Người ngồi trên ngựa, xác xác thực thực, không
cần nghi ngờ chính là Mộ Dung Bạc Nhai. Trên vách núi tiếng hô sát
truyền tới không ngừng, Nam Vương quân không dễ gì mới đợi được tới trận này, như hổ như sói xổng chuồng, dốc chiến cùng phần tử ngoan cố không
chịu đầu hàng.
Nhưng bên kia sườn núi, trong nhất thời chìm vào
tĩnh lặng, cho tới khi Mộ Dung Bạc Nhai đi tới trước mặt, kéo mũ xuống,
thất vọng lầm bầm nói: “Nhìn thấy ta lại trưng gương mặt người chết ra,
quá thương tâm rồi.”
Lúc này, chất đầy trong lòng Hoàng Linh Vũ, toàn là yên tâm.
“A a, ngây rồi nha, ngây rồi nha, Hoàng đại cũng có khi ngây ngốc như vậy
nha!” Sau lưng Mộ Dung Bạc Nhai truyền tới tiếng cười trẻ trung. Thì ra
là Lý Sảng, Thu Ngược Thủy, Nhạc Huy cũng đều đi theo.
“Ta… ta
nghe nói, ngươi trúng một tiễn…” Vì tâm tình dao động, câu Hoàng Linh Vũ nói ra cũng trở nên ngắt quãng, không trấn tĩnh như bình thường.
Mộ Dung Bạc Nhai ngồi trên ngựa cúi nhìn y rất lâu, mới nói: “Ta nghe nói mấy ngày nay ngươi loạn đến khẩn trương a…”
Hoàng Linh Vũ mắt sắc như dao quét qua vai trái vẫn không động đậy của hắn, hỏi: “Tay bên đó của ngươi thế nào rồi?”
Mộ Dung Bạc Nhai lúng túng gãi đầu cười ngốc: “Thật ra cũng không có
chuyện gì, như vậy rất tốt, thật rất tốt.” Chẳng qua không cười được bao lâu liền phát hiện sắc mặt Hoàng Linh Vũ càng lúc càng âm trầm, rất có
khí thế gió mưa sắp ập về, dọa cho hắn tim đập thình thịch, vội thu lại
nụ cười, ngoan ngoãn nói, “Nhạc Huy phong kinh mạch cho ta, đợi độc tính qua đi sẽ giải.”
Thu Ngược Thủy kịp thời đi lên giải thích: “Độc này chính là khiến người đau đớn khó ngừng, qua một thời gian giải
phong cho hắn thì không vấn đề nữa.” Nàng nói xong còn quay sang nói với Hắc quả phụ, “Nếu không để lão sư lại xem thử, càng có lực thuyết phục
hơn.”
Nhạc Huy liền bất mãn nói: “Độc là không thành vấn đề, cho
nên tới lúc điều lý thân thể rồi, nói thế nào cũng phải để Bạch lão sư
tới khai phương thuốc mới đúng.”
“Hừ hừ, ta biết mà, đám học y
các ngươi ai ai đều không phải thứ tốt lành, chính là sắt tâm muốn xem
thường kẻ học độc chúng ta có phải không. Sau này ta sẽ chú ý, có độc
liền thử lên người ngươi, xem ngươi có bao nhiêu năng lực, có thể giải
được bao nhiêu loại độc?”
Lý Sảng chỉ sợ thiên hạ không loạn chen mồm vào: “Ngươi làm sao mà nỡ a, độc chết hắn rồi, vậy không phải là
diễn phiên bản thật tuồng mưu sát thân phu sao!”
Nói tới đây,
trong nhất thời trở nên thiên hạ đại loạn, vài tiểu bối không thèm bận
tâm tới sự hiện diện của trưởng bối bắt đầu đánh nhau, rất náo nhiệt.
Thông qua bóng người hỗn loạn, Mộ Dung Bạc Nhai nháy mắt với Hoàng Linh
Vũ, chỉ chỉ đám hậu bối đó, Hoàng Linh Vũ dùng biểu tình bất đắc dĩ nhún vai, coi như không có ý định quấy rầy buổi kịch nháo của bọn họ.
Hoàng Linh Vũ đột nhiên nhớ tới chuyện rất lâu rất lâu về trước, không biết
là vị đàn chị nào đột nhiên nổi cảm tưởng, nói tình yêu trên đời này,
đẹp đẽ nhất chính là tình yêu không chứa bất cứ tạp chất nào.
Tình cảm của Bạc Nhai dành cho y bao hàm nhiều tạp chất như thế. Có lẽ sau
này sống chung, Bạc Nhai sẽ không quên cảm giác hổ thẹn vì chân y bị
thương, sẽ lo lắng y còn đột nhiên ly biệt, còn sợ y sẽ quay sang chọn
lựa Diêm Phi Hoàng mà bỏ đi.
Nhưng tình yêu là gì ai có thể nói
cho rõ được, tình cảm thuần túy đương nhiên trong suốt mỹ lệ như thủy
tinh, nhưng tình cảm xen vào tạp chất, cũng giống như kim cương sau khi
cắt gọt, khúc xạ ra ánh sáng nhiều màu, xa xỉ mà quý giá. Từ bỏ tiếc hận kiếp trước, có được Bạc Nhai bầu bạn lâu bền, cảnh ngộ nhân sinh biến
hóa vô thường, nhưng cuối cùng có thể đứng vững bên cạnh người này.
Mộ Dung Bạc Nhai đột nhiên cảm thấy không đúng, ai ai hô hoán lên: “Thấy cũng đã thấy rồi, ngươi khóc cái gì nữa a…”
Hoàng Linh Vũ lau lau mắt, mới phát giác thế nhưng lại rơi lệ. Nhưng thấy bộ
dáng Bạc Nhai ngồi trên ngựa tay chân vô thố, không kìm được bật cười
nói: “Không phải chỉ là mắt chảy nước sao, ngươi không thể làm như không thấy hả? Cứ nhìn bọn Lý Sảng đi, nào có ai có gan nói ra chứ, đi theo
bọn họ học hỏi đi, nếu không ta có trên một trăm biện pháp để khiến
ngươi muốn sống không được muốn chết không xong.”
Có lương tâm
nhất chính là Lý Sảng, trong lòng nghĩ những thủ đoạn của Hoàng đại đó
không phải là thứ con người có thể chịu, len lén nháy mắt ra hiệu cho
Bạc Nhai. Còn về tên Nhạc Huy ăn thịt người không nhả xương kia, trong
lòng mặc niệm rằng chuyện của đôi vợ chồng nhà đó, không thể chen vào
không thể chen vào, chờ Hoàng đại lúc nào đó làm ngươi nửa chết ở trên
giường, ta lại đi chẩn trị chẩn trị cho ngươi. Thu Ngược Thủy thì càng
có tính toán, thầm nghĩ Mộ Dung Bạc Nhai xem ra cũng đã là mạng ở rể,
làm chủ vẫn là Hoàng đại, thân là một thành viên của Lục Mang Lâu… tự
nhiên phải lấy ý kiến của Hoàng đại làm chủ, muốn ngươi sống thì ngươi
sống, muốn ngươi chết thì ngươi chết.
Mộ Dung Bạc Nhai nhìn những hậu bối đó, quả nhiên vẫn là nhìn như không thấy giả vờ gây nháo. Nhưng không biết tại sao, dần dần có cảm giác gió lạnh từng trận, sau lưng
không kìm được phát lạnh. Hắn cuối cùng bại trận đầu hàng: “Coi như
ngươi lợi hại, ta cũng không đấu với ngươi, chẳng qua hiện tại ngươi tàn chân, ta thương tay, ngược lại giống như kẻ câm lấy kẻ điếc__ vừa khéo
một đôi.”
Mà khi bọn họ đang vui vẻ, Hắc quả phụ đột nhiên tức giận quát lên một tiếng: “Chạy đi đâu!”
Mấy người nghe tiếng nhìn sang, thì ra là Bạch Lang Vương không biết tại
sao đã giải được huyệt đạo, lảo đảo chạy ra ngoài. Nam nhân này cũng coi như có tự tôn, nhặt ngay một phiến đá nhắm vào cổ mình, quay lưng về
vách núi, lớn tiếng nói: “Muốn giết liền giết, muốn xẻo liền xẻo, ta
Diệp Khâm – Hách Nhĩ Thọ hôm nay binh bại hỗn địa, vốn đã có ý tự tận.
Nhưng trước khi chết cũng không muốn nữ nhân ngươi sỉ nhục ta!”
“Diệp Khâm – Hách Nhĩ Thọ, ngươi rất có khí khái, xem xem hiện tại làm động
tác gì đó, từ đầu đến chân cực giống như đại tiểu thư vì mất trinh tiết
mà muốn cắt cổ tự tận. Ngươi có gan thì cứ từ đây nhảy xuống đi, Ô Hào
ta sau này sẽ nói với người thiên hạ, ngươi là vì ở bên hồ tám góc bị ta ở trước mặt mọi người dùng x cúc của ngươi, phẫn hận chồng chéo, vì thế tự tận.”
Bạch Lang Vương tự nhiên biết ‘dùng x cúc’ là có ý gì,
cho dù bị nam nhân dùng qua đều đã là sỉ nhục không thể diễn tả, huống
hồ còn là bị nữ nhân dùng, miệng hắn run rẩy, tức không thành tiếng, cứ
“Ngươi, ngươi” không ngừng, nhưng phiến đá trong tay thì không thể cắt
xuống.
Hắc quả phụ cười khả ố nói: “Sau đó lại viết vào sử sách,
ngươi coi như danh lưu thiên cổ rồi, là đại tướng quân, đại vương gia
đầu tiên trong lịch sử vì mất đi trinh tiết ‘mặt sau’ mà tự tận. Hơn nữa cho dù nhảy xuống dưới, vách núi này cũng không tính là quá dốc, dù sao cũng có thể lưu lại hình người cho ngươi, đem di thể của ngươi ban
thưởng cho những người có ‘sở thích đặc thù’ chơi đùa cũng là một chuyện hay.”
Thân thể Bạch Lang Vương lảo đảo muốn ngã, cuối cùng không thể nào chịu đựng được ngôn ngữ từng câu công tâm của Hắc quả phụ, thân thể mềm nhũn, ngã dưới đất.
Hắc quả phụ đi tới cạnh hắn cúi
lưng, nói: “Có đệ tử Lục Mang Lâu ta xuất sơn, loại người như các ngươi
cho dù không chết, rất nhanh cũng đều sẽ thất thế. Tạm thời để ngươi
sống, ngươi cứ từ từ thưởng thức, thiên hạ này đảo lộn như thế nào.”
Bạch Lang Vương quay đầu nhìn, dưới núi không xa là chiến trường. Trải qua
nhiều ngày bôn ba, hỏa pháo, cạm bẫy, nhiễu loạn, ngập nước, những người còn sót lại không ai còn ý chí chiến đấu, không bao lâu đã bỏ giáo đầu
hàng. Liên tục phủ phục dưới đất run rẩy không ngừng. Đến lúc này, rốt
cuộc vẫn là đại thế đã mất.