Tình Thâm Phùng Thời

Chương 50




Màn đêm dâng lên, Giản Ý Chi tư dưng cảm thấy có chút buồn bực, có lẽ là hôm nay cùng Ôn Khnh Hàn nói về Kỳ Duyệt nên mới có tâm tình như vậy.
Sau khi ăn xong, nàng một thân một mình đi ra ngoài, cũng không lái xe, liền như thế mà đi bộ dọc theo con đường phía trước tiểu khu.
Mỗi tối, gần tiểu khu luôn có thêm nhiều quán ăn khuya nhỏ, không khí tràn ngập mùi thức ăn khuya. Giản Ý Chi ngẫu nhiên tìm được một quán, gọi món thêm hai chai bia.
Giống như vẫn còn thiếu người tán gẫu, nàng lấy điện thoại ra, lật qua danh bạ WeChat.
Diêu Nhuế, đã có gia đình rồi.
Thời Thanh Thu, quên đi ...
Ôn Khinh Hàn, càng không được ...
Có thời gian hơn nữa có khả năng cao sẽ đồng ý tán gẫu với nàng, nàng cau mày xem từng người một, cuối cùng gửi cho Phó An Nhiên một câu: "Ra ngoài ăn không? Tôi đang ở cổng tiểu khu."
Phó An Nhiên lập tức trả lời: "Em đến ngay".
Giản Ý Chi cong lên khóe môi, trong lòng rốt cục cũng thỏa mãn, nhưng sau khi nghĩ lại, lại nói thêm một câu: "Em đừng để cho ba mẹ biết tôi hẹn em, em hiểu chưa?"
Phó An Nhiên không trả lời lại. Khoảng mười phút sau, thức ăn và bia đã có trên bàn, Phó An Nhiên cũng đến.
"Học tỷ, sau hôm nay chị lại muốn đi ăn khuya vậy?"
“Ừm… cũng không có gì, chỉ là tôi không muốn ở nhà. Vừa hay em cũng đang ở nhà, liền tìm em ra ngoài tán gẫu một chút.” Giản Ý Chi ôn thanh cười nói, vừa nói vừa đưa tay đẩy mấy đĩa thức ăn tới trước mặt Phó An Nhiên.
Phó An Nhiên nhìn nụ cười của Giản Ý Chi, rõ ràng mỗi ngày đi làm đều có thể nhìn thấy, trước đây thường gặp cũng như vậy. Nhưng vào lúc này, cô cảm thấy vẫn rất đẹp.
Giống như ngươi đang xem một người trên màn ảnh, ngươi biết rõ nàng vô cùng xinh đẹp, nhưng nếu có một ngày ngươi có thể mặt đối mặt nói chuyện, có thể làm quen với nhau, cảm giác đó sẽ hoàn toàn khác với trước đây.
“Học tỷ muốn tán gẫu cái gì?” Phó An Nhiên mím mím môi, nhớ tới sáng nay nàng đã hỏi về phương diện tình cảm, liền không khỏi trêu đùa: “Lẽ nào...là vấn đề hôm nay sao? Nhớ mãi không quên cùng căn bản không nhớ tới?"
Giản Ý Chi đang uống bia đột nhiên bị sặc, vội đặt ly xuống ho khan. Phó An Nhiên thấy thế liền thu lại nụ cười, nhẹ nhàng vỗ vào lưng Giản Ý Chi, thấp giọng xin lỗi: "Học tỷ, chị ổn chứ? Thực xin lỗi, em không biết ... "
Giản Ý Chi vừa ho vừa cười, nhìn khuôn mặt Phó An Nhiên nhăn lại thành cái bánh bao nhỏ, xua tay nói: “Không sao, không có cái gì không thể nhắc tới, chuyện kia xác thực cũng không phải của tôi.” Cơn ho của nàng dần dần bình phục, cầm lấy một chuỗi thịt trong đĩa nhỏ, ra hiệu cho Phó An Nhiên cùng ăn rồi nói: "Chính là lúc đó tôi chợt nhớ ra trước đây em đã từng có bạn trai, liền muốn xem nếu là em, em sẽ nghĩ thế nào."
Phó An Nhiên cầm một xiên thịt, ngón tay nắm chặt thanh tre, suy nghĩ của cô theo ý tứ trong lời nói của Giản Ý Chi mà bay đi. Vì chính mình đã từng có bạn trai nên muốn nghe một chút ý kiến, có nghĩa là nàng chưa từng yêu đương nên muốn nghe ý kiến ​​của người khác sao?
"An Nhiên, sao ngẩn ra rồi a?"
"Không có gì..." Phó An Nhiên ăn thịt xiên, trong ánh mắt có một vệt ý cười e lệ, "Chỉ là cảm thấy học tỷ thường không giống như một người hỏi những câu này, bởi vì nhìn chị giống như nhìn rõ tất cả mọi thứ, sẽ không có buồn phiền".
“Tôi nào có thần kỳ đến vậy?” Giản Ý Chi bật cười nói, nàng cầm đũa đem mấy thịt viên cùng rau vào đĩa, sau đó vừa ăn vừa nói: “Nói đến chuyện này, nam nhân trong cuộc gọi kia không có quấy rầy em nữa chứ?"
Phó An Nhiên gật gật đầu, nói: “Vâng, không có.” Cô dừng một chút, cũng dừng đũa, rót đầy ly bia đã cạn của Giản Ý Chi, môi đỏ mọng chậm rãi khép mở: “Hắn tên là Lương Chương, em gặp hắn khi đang học đại học, không cùng trường đại học với em. Có lẽ mùa tốt nghiệp là mùa chia tay đi, hắn nói muốn đi nơi khác phát triển nên muốn chia tay. Cách đây một thời gian hắn có gọi cho em, nói với em là hắn đã hối hận, muốn cùng em hòa giải."
Giản Ý Chi khẽ lắc đầu, "Muốn chia tay thì cái gì cũng đều có thể trở thành lý do, mặc kệ là lý do gì, nói chung đều là không thể nghĩ tới."
Phó An Nhiên cười nói: "Mỗi quan điểm của chị, em đều cảm thấy rất chính xác. Sau này người đi cùng chị nhất định không có cái gì phải lo lắng cả."
Giản Ý Chi ngẩn ra, sau đó dùng đũa chỉ vào thức ăn trước mặt "Em nói nhiều quá, nhanh ăn đi, ăn xong rồi trở về."
Đối với người sau này sẽ cùng nàng ở một chỗ, nàng chưa từng dám tưởng tượng mình sẽ đi cùng một người nào đó. Loại cảm giác động tâm, loại cảm giác hiểu ngầm, còn có rất nhiều cảm xúc nhỏ đó đều nên được trải nghiệm ở một người phù hợp. Nhưng một người như vậy chưa từng xuất hiện, tựa như ngay cả Kỳ Duyệt của nhiều năm trước cũng không thể xem là như thế.
Điện thoại của Giản Ý Chi bỗng nhiên đổ chuông, nàng nghênh đầu nhìn vào, đó là tin nhắn của mẹ nàng. Nàng cân nhắc một hồi, sau đó lại lên tiếng: "An Nhiên, tối mai có thời gian không?"
"Có a, lại ăn khuya sao?"
Giản Ý Chi không nhịn được cười khẽ, "Không phải, là cơm tối. Mẹ tôi nói với tôi con của một bằng hữu muốn cùng tôi thảo luận vài vấn đề, hẹn ăn một bữa cơm. Tôi có cảm giác không ổn a."
“Hóa ra em là người cứu giá à. Có phúc lợi gì không?” Phó An Nhiên nửa đùa nửa thật hỏi.
"Ừm ...cơm trưa ngày mai tôi mời em."
.
Thời gian vào đoàn phim càng ngày càng gần, sau khi kết thúc một khoản thời gian làm việc, Thời Thanh Thu luôn thường xuyên đến thăm hai vị trưởng bối Ôn gia, lần này cũng như vậy.
Nàng mang theo trái cây cùng các sản phẩm chăm sóc da mà buổi sáng đã đặc biệt chọn mua, dưới ánh mắt mừng rỡ của cha mẹ nàng mà bước đến nhà Ôn gia. Lần nào cha mẹ của Ôn Khinh Hàn cũng chào đón nàng đến, hiện tại sau khi kết hôn là lần đầu tiên càng hài lòng hơn.
Cửa vừa được mở ra, Triệu Uyển Nghi đã bước ra chào đón, để bảo mẫu lấy quà từ tay Thời Thanh Thu, sau đó ân cần lôi kéo nàng vào trong nhà: "Thanh Thu a, con cũng thật là, lúc nào cũng mang túi lớn túi nhỏ tới đây làm gì, cũng không gọi Khinh Hàn một tiếng, để nó đến đón con a."
Thời Thanh Thu ôn hòa cười, lắc lắc đầu, "Không sao đâu a di, cũng không có vật gì nặng. Con có thể tự mình mang đến, không cần gọi cậu ấy qua đâu."
Đêm qua sau khi trở về, hai người cũng không liên lạc lại, WeChat cũng không, gọi điện cũng không, giống như trở về thời điểm không thường xuyên liên lạc. Nàng không có động tĩnh, Ôn Khinh Hàn cũng không có động tĩnh, hai người ngầm hiểu giống như chưa từng trải qua khoảng thời gian thân cận này.
Vừa đi vào phòng khách, Triệu Uyển Nghi vỗ vỗ tay nàng nhắc nhở, có chút tức giận nói: "A di?"
Thời Thanh Thu xưng hô như thế, bị nhắc nhở trên mặt liền có chút đỏ lên, gọi cũng không phải, không gọi cũng không phải.
Ôn Thừa Tuyên đang đọc báo trong phòng khách cũng không chịu được nữa, bước tới động viên Thời Thanh Thu: “Thanh Thu a, đừng nghe lời a di con nói, chúng ta cũng không vội. Thói quen này thế nào cũng từ từ sửa đổi, khi nào con cảm thấy thích hợp lại gọi cũng được."
Triệu Uyển Nghi mặt đầy ý cười lại sờ sờ mu bàn tay của Thời Thanh Thu, vẫn là thỏa hiệp đề nghị của chồng mình: "Ừm, thói quen nhiều năm như vậy cũng khó thay đổi. Chỉ là Thanh Thu a, dì đây chờ con gọi một chữ mẹ, cũng đừng để dì chờ quá lâu”.
Thời Thanh Thu hơi cúi đầu xuống, vừa ngoan ngoãn vừa khéo léo nói: "Vâng, con nhớ rồi."
Ba người ngồi trên ghế sô pha, Ôn Thừa Tuyên vừa đọc báo vừa nghe vợ mình tán gẫu với Thời Thanh Thu.
Thời Thanh Thu đến cùng cũng thực sự không thoải mái việc không thông báo trước nàng sắp vào đoàn phim, nàng thấp giọng nói, thanh âm có chút áy náy: "A di, hai ngày nữa con gia nhập vào đoàn phim. Trước không nói sớm cho dì biết một tiếng, để cho hai người bận tâm rồi".
“Ai nha, đứa nhỏ này, có gì đâu a?” Triệu Uyển Nghi buồn cười điểm cái trán của Thời Thanh Thu “Dì nghe Khinh Hàn nói, quay xong liền thoải mái nghỉ ngơi, vậy thì chúng ta cũng có thể chờ. Chờ cho hai đứa đều hết bận, hai bên gia đình sẽ lại bàn bạc với nhau, dù sao cũng phải tổ chức đám cưới thật linh đình, không thể ủy khuất hai đứa”.
Đương nhiên Thời Thanh Thu không có phản đối, nàng ôn thanh cười nói: "Cám ơn a di, con nhất định nhớ kỹ."
Triệu Uyển Nghi đột nhiên nghĩ tới cái gì, hiếu kỳ hỏi: "Đúng rồi, Thanh Thu a, lần này con quay loại phim gì vậy?"
"Phim cổ trang a, theo nội dung kịch bản đưa cho con thì là câu chuyện về vị tướng quân cùng công chúa liên thủ bảo vệ đất nước."
Tờ báo của Ôn Thừa Tuyên thấp hơn một chút, khi ngẩng đầu lên, sự chú ý của ông không còn trên tờ báo nữa. Triệu Uyển Nghi sửng sốt một chút, liền hỏi: "Vậy con là công chúa sao?"
Xét về ngoại hình cùng khí chất của Thời Thanb Thu, đóng vai công chúa không thể thích hợp hơn, nàng là tiểu thư của gia đình, ôn nhu uyển ước, mi mục như họa, có thể nói hình tượng công chúa thật xứng với nàng.
Vậy mà Thời Thanh Thu lại lắc đầu, cười sửa lại: "Con là tướng quân."
"Hả? Tướng quân ..." Vẻ mặt Triệu Uyển Nghi phức tạp nhìn chồng rồi lại nhìn Thời Thanh Thu. "Như vậy diễn cũng không dễ. Con đã chuẩn bị xong hết chưa?"
Thời Thanh Thu bình tĩnh nói: “Con đã chuẩn bị cả rồi, dì yên tâm.” nàng nghĩ đến nội dung kịch bản, sau đó cười nói thêm: “Nhưng mà phải nói, tính cách của tướng quân kia có chút giống với Khinh Hàn."
"Hình như dì đã quên cái gì rồi ..." Triệu Uyển Nghi ngẩn ra, hồi phục lại liền lập tức tự mắng mình hồ đồ, nhanh chóng vỗ nhẹ vào tay Thời Thanh Thu rồi đi vào bếp lấy đĩa hoa quả đưa cho Thời Thanh Thu, lời nói có chút ẩn ý: "Xem trí nhớ dì này, Khinh Hàn đang ở trong phòng, đây là trái cây mới cắt xong a, con mau đem vào phòng đi."
Thời Thanh Thu đột nhiên sững sờ, bị thúc giục đứng dậy, liền hỏi: "Khinh Hàn ... cậu ấy có ở nhà sao? Không phải lúc đi làm cậu ấy đều ở bên kia sao?"
"Dì quên. Nó nói chờ con vào đoàn làm phim rồi mới về bên kia. Xem ra dì làm chậm trễ hai đứa rồi a..." Triệu Uyển đưa Thời Thanh Thu đến gần phòng của Ôn Khinh Hàn, sau đó nháy mắt với nàng một cái, thấp giọng ám chỉ: "Hai đứa cố gắng nói chuyện phiếm a, dì với thúc thúc của con sẽ không đi vào."
Nói xong bà liền như một làn khói chuồn đi, để lại Thời Thanh Thu một mình trên hành lang yên tĩnh. Cuộc trò chuyện đêm qua cùng nỗi hoảng loạn trong nội tâm nhất thời dây dưa ở trong lòng nàng.
Nàng bưng đĩa hoa quả đứng đó rất lâu. Một lúc sau, nàng cũng không biết mình có nên gõ cửa hay không, vẫn là đôi chân đều không muốn di chuyển, chỉ vì bên trong có người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.