Tình Thâm Phùng Thời

Chương 42




Đi bộ trở lại địa điểm của gia đình, nhóm phụ thân đang chơi cờ vua, trong khi hai mẫu thân lấy laptop ra để xem bộ phim tối qua đã tải về. Trên hai bàn đá có đồ nướng, các trưởng bối vừa ăn vừa giải trí, nhưng lại đột nhiên khiến Giản Ý Chi cùng Phó An Nhiên có chút không thoải mái.
Phương Thục Tĩnh vừa thấy hai người quay lại, vội vàng ra hiệu: "An Nhiên, Ý Chi, mau tới đây, phim này hay lắm."
Phó An Nhiên lắc lắc đầu: "Mẹ cùng dì xem đi, con không xem."
Giản Ý Chi cũng cười nói: "Con cũng không xem đâu. Con đi dạo xung quanh một lúc, chút nữa sẽ quay lại." Nói xong, nàng quay đầu lại nhìn Phó An Nhiên, có chút không đành lòng, nhẹ giọng hỏi "An Nhiên, đi cùng không?"
Phó An Nhiên vui vẻ đáp ứng: "Vâng."
Hiếm thấy có thể cùng Giản Ý Chi thân cận như vậy, không phải vì mối quan hệ giữa cha mẹ, mà chỉ đơn giản là vì hai người nguyện ý, cũng là vì hai người đang dần quen thuộc với nhau. Có thể cùng một người mình ngưỡng mộ dần dần quen thuộc, cảm giác cũng thật tốt.
Phía sau khu đồ nướng này là sông, đi bộ xuống cầu thang là bờ kè để khách hàng và khách du lịch đi dạo. Một vài khách hàng ở khu đồ nướng sẽ xuống đi dạo tiêu hóa một chút.
Giản Ý Chi đặt tách trà xuống, trong lúc đi dạo thỉnh thoảng nhấp một ngụm, dọc theo đường đi cũng không có nói chuyện, nàng không khỏi quay đầu nhìn Phó An Nhiên, vừa vặn đối phương cũng nhìn nàng.
Giản Ý Chi chủ động nói: "Em không muốn uống trà sao? Hôm nay ăn thịt nướng cho nên mẹ tôi đặc biệt chuẩn bị để thanh nhiệt giải độc."
Phó An Nhiên chắp tay sau lưng gật đầu: "Chút nữa em uống sau."
Giản Ý Chi cười cười, nâng cằm lên, hướng băng ghế đá trước mặt: "Chúng ta ngồi đây một chút đi."
Hai người dừng lại ngồi xuống, Phó An Nhiên quay đầu nhìn đường nét nhu hòa trên sườn mặt của Giản Ý Chi, hỏi ra câu hỏi vừa rồi giấu trong lòng: "Học tỷ, người vừa rồi là bạn học của chị sao?"
Nữ nhân kia đối với Giản Ý Chi làm động tác có chút ái muội, từ xa cô chỉ cảm thấy nữ nhân kia rất thân cận với Giản Ý Chi. Mặc dù Giản Ý Chi không nhiệt tình nhưng cũng không từ chối.
Giản Ý Chi vốn đang nhìn đoàn thuyền đánh cá trên sông, nghe xong liền quay sang nhìn Phó An Nhiên, "Không phải, cô ấy là khách hàng của Khinh Hàn. Quãng thời gian trước, bởi vì chồng cô ấy ngoại tình cho nên khởi tố ly hôn. Em quen biết sao?"
"Em không quen biết, chỉ vì vừa rồi chị cùng cô ấy nói chuyện một lúc, em liền tưởng là bằng hữu của chị."
Nếu Phó An Nhiên quen biết một người như vậy, cô cũng sẽ không quá thân cận, bởi vì cô không thích người tùy tiện. Thỉnh thoảng làm quen với nhau cũng không sao, theo Giản Ý Chi giới thiệu hẳn người này là tự tới làm quen.
"Nếu em nhìn thấy từng khách hàng của tôi, em sẽ nghĩ chúng ta giống như bằng hữu." Giản Ý Chi nhàn nhạt giương khóe môi, trong nụ cười không có một tia ấm áp. Đúng hơn là có chút lạnh, cười như không cười, nụ cười này không quá chân thực.
Bởi vì biểu hiện này của Giản Ý Chi, Phó An Nhiên hiếm thấy cau mày, cô khẽ cắn môi, nhẹ giọng hỏi: "Vậy giữa chúng ta có thể tính là bằng hữul không? Là bằng hữu chân chính."
Bằng hữu chân chính, có thể nói chuyện trên trời dưới đất, có thể hẹn lẫn nhau, cũng có thể khi người khác hỏi sẽ khẳng định trả lời một câu "Cô ấy là bằng hữu của tôi", mà không phải lạnh nhạt một câu "Không phải".
Phó An Nhiên muốn cùng Giản Ý Chi trở thành loại bằng hữu như vậy. Trước kia nàng đã sớm có ý nghĩ này, nhưng vì trước kia tốt hơn là không nên quá thân cận, cho nên liền bị chôn vùi trong lòng.
Có tiếng cười trầm thấp vang lên, hai tay Giản Ý Chi nâng tách trà, hứng thú nhìn Phó An Nhiên, nụ cười làm cho người ta cảm thấy thân cận, "Em trực tiếp hỏi tôi như vậy a, nếu như tôi từ chối thì phải làm sao đây?"
"A ..." Phó An Nhiên sững sờ, ánh mắt mong đợi chuyển sang một chút buồn bã.
Giản Ý Chi buồn cười duỗi tay sờ sờ đầu của cô, "Chúng ta là bằng hữu, tôi không có từ chối, chuyện này tốt như vậy sao?"
Động tác của Giản Ý Chi vừa nhẹ vừa nhu, đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng trên tóc cô, có một loại hấp dẫn kỳ lạ, hai má Phó An Nhiên khẽ ửng đỏ, có chút không tự nhiên chớp chớp mắt.
"An Nhiên, tôi cảm thấy em không can đảm, thậm chí còn có chút rụt rè. Nhưng kỳ quái chính là đôi khi em sẽ trực tiếp bộc lộ suy nghĩ của em." Giản Ý Chi thu tay về, nàng nhìn Phó An Nhiên đăm chiêu nói, "Có đủ loại khách hàng, tính cách em như vậy không thích hợp để thụ án."
"Em đối với người lạ không phải như vậy, hơn nữa em tin khả năng đó có thể quyết định em có phù hợp hay không." Phó An Nhiên nghiêm túc nhìn vào mắt Giản Ý Chi, sau khi ngạc nhiên lại nở nụ cười rạng rỡ: "Em không thể giữ được tất cả mọi người với tâm tình muốn phát triển thành bằng hữu. Nếu không có tâm tình này, em nghĩ em sẽ không để chị thất vọng."
Giản Ý Chi hài lòng gật đầu, "Xem ra tôi trông mặt mà bắt hình dong rồi."
Phó An Nhiên không nói nữa, nhưng Giản Ý Chi không dời mắt, vẫn nhìn cô chằm chằm, khóe môi mỉm cười nói: "Thật ra, tôi đã từng nghĩ khi tâm trạng không vui, tôi sẽ làm theo những gì ba mẹ tôi nói. Từ chối quá mệt mỏi, đặc biệt là phải nghĩ trăm phương ngàn kế từ chối. Hơn nữa lúc đó tôi với em không có quan hệ gì, thử một lần cũng không phải không thể."
Nghe được lời này tim Phó An Nhiên như nổi trống, nhưng cô biết Giản Ý Chi làm như vậy là có nguyên do. Cho nên cô chọn cách im lặng, chờ Giản Ý Chi nói tiếp.
Giản Ý Chi dừng một lúc, ánh mắt có chút xa xăm: "Nhưng về sau tôi không dám nghĩ như vậy nữa. Tôi sợ quyết định như vậy sẽ làm tổn thương nhiều người. Tôi, em, còn có những người mà sau này chúng ta có thể thích nữa. Đó là lý do tại sao tôi chưa từng có dự định muốn thử".
Đây là lần đầu tiên Phó An Nhiên nghe Giản Ý Chi nói ra những suy nghĩ này. Ba mẹ hai người cân nhắc điều này không gì đáng trách, nhưng như Giản Ý Chi đã từng nói, không ai hiểu rõ hơn bản thân mình nên chọn con đường nào.
Phó An Nhiên mang chút hiếu kỳ cùng do dự hỏi, "Vậy chị đã có người mình thích chưa?".
Người mình thích? Nàng đã từng trải qua loại cảm giác mơ hồ này, hiện tại nàng không thể nhớ ra đó là loại cảm giác rung động thế nào. Chỉ nhớ đó là loại khát vọng mãnh liệt nhưng ôn nhu có thể khiến người ta thu hết dũng khí để kiên trì, để bảo vệ, để âm thầm chờ đợi.
Có thể ngay từ đầu nàng cũng không phi thường thích Kỳ Duyệt, chỉ là trong nháy mắt động tâm làm tim nàng loạn nhịp.
Giản Ý Chi cong môi nói: "Hiện tại không có." Nàng không nhìn Phó An Nhiên, tầm mắt chuyển trở lại thuyền đánh cá trên sông, thở dài vỗ vỗ đầu gối rồi cười nói: "Chúng ta quay lại thôi, tôi có chút đói bụng. Lần này tôi nướng cho em nếm thử."
Loại cảm giác đó, không biết sau này có thể cảm nhận được hay không, nàng cũng chưa từng hy vọng chứ đừng nói là mong đợi.
.
Sắc trời dần dần tối sầm lại, cuối cùng đoàn chương trình "In and Out" cũng đến điểm dừng chân thứ ba, cũng chính là điểm cuối cùng. Bọn họ bắt đầu ra ngoài đi bộ ra thị trấn, đến thị trấn nhỏ này, điểm dừng tiếp theo sẽ không còn là nhóm diễn viên hiện tại nữa.
Ở phân đoạn cuối cùng, đội Thời Thanh Thu dẫn đầu, theo sát phía sau chính là đội Vu Thục Thận sáng ngày thứ hai đã vượt ngục thành công. Sau đó đội Lục Tư Chu, Tần Vọng cùng đội Từ Chỉ đều tới tối mới hoàn thành thử thách.
Dựa theo tình hình, nếu đội Thanh Thu vẫn thắng ở chặng đua cuối thì chức vô địch kỳ này coi như nắm chắc trong tay.
Chỉ là lần này phân thắng bại rõ ràng không dễ dàng như vậy. Sau khi mọi người về đến khách sạn, các trợ lý thu thập hành lý, các diễn viên cùng đối tác tụ tập vào một phòng bắt đầu thảo luận.
Căn cứ theo gợi ý ở thôn mấy ngày trước, tìm thấy phong bì theo gợi ý, trong đó có một tấm thẻ cứng, mặt trên viết chính là nhiệm vụ lần này.
Cameraman mang chiếc máy bên cạnh các diễn viên cùng đối tác theo vòng tròn, quay cận cảnh những tấm thẻ trên tay họ.
Lần này là Vu Thục Thận lên tiếng trước, bà nhìn tấm thẻ trong tay Đỗ Lăng Mộng cười nói: "Giảng bài, việc này đối với tôi không khó. Ngoài diễn xuất, tôi có lẽ có thể nói một chút thư pháp."
Đỗ Lăng Mộng lắc lắc đầu: "Mẹ, vấn đề là chúng ta tìm học sinh tham gia lớp học ở đâu?".
Một bên khác, Lục Tư Chu cùng em gái cũng nhìn chằm chằm vào tấm thẻ trong tay, lẩm bẩm nói: "Quản lý thành phố ... Đây là để chúng ta trải nghiệm công việc của ban quản lý thành phố sao? Đánh đuổi những người bán hàng rong bày biện quầy hàng sao?" Cô thở dài ai thán một tiếng, ném tấm thẻ vào trung tâm: "Đùa gì vậy? Hàng rong quả thật chính là lửa thiêu rừng, gió xuân thổi lại sinh, ban quản lý thành phố vừa đi sẽ liền trở lại."
Vu Thục Thận lắc đầu cười khẽ, nhìn nhóm người đang im lặng một cái: "Thanh Thu, Khinh Hàn, còn hai người thì sao?"
Ôn Khinh Hàn khẽ nhíu mày, Thời Thanh Thu lật tấm thẻ ra cho mọi người xem, trên đó viết hai chữ lớn: "Làm xiếc".
Cái này sẽ làm cho người khác cảm thấy không có khó khăn như vậy. Tần Vọng đưa tay ra chỉ, "Không phải... cái này, cậu ở trên đường gào cổ họng hát một bài là xong rồi sao?."
Thời Thanh Thu dùng thẻ gõ vào bàn tay đang chỉ của Tần Vọng, gõ một lần nói một chữ: "Nào có dễ dàng như vậy?".
"Ôi ôi, cậu dừng tay dừng tay dừng tay ..." Tần Vọng lấy tấm thẻ trong tay Thời Thanh Thu, trong giọng nói có chút ghen tị: "Không phải sao? Làm xiếc a, hát không phải nghệ thuật sao?"
Ôn Khinh Hàn nhận lấy tấm thẻ, nhẹ nhàng lắc đầu: "Việc này cần phải được khán giả công nhận, nhiệm vụ phải là thắng hoàn thành. Nếu chất lượng không đạt tiêu chuẩn cùng không đạt trình độ thì cũng vô ích. Nhưng Thanh Thu với tôi là hai người. Cũng chỉ có Thanh Thu dính dáng tới nghệ thuật."
"Vậy tôi cần phải diễn trên phố sao?" Thời Thanh Thu chọc chọc sợi tóc xõa từ sau tai xuống một bên mặt, hành động đơn giản này liền bộc lộ một tia phong tình.
"Nếu cần cũng không phải là không thể a. Thanh Thu ra trận khán giả nhất định sẽ đến xem, tôi nghĩ là có thể." Từ Chỉ đăm chiêu nói.
"Tôi muốn cùng Khinh Hàn thảo luận một chút xem cụ thể nên làm cái gì."
Thời Thanh Thu không có kế hoạch rõ ràng, theo những gì bọn họ nói, nàng sẽ tìm một nơi đông người để tiến hành. Đối với nàng, diễn xuất là điều ít bận tâm nhất, là một diễn viên có trình độ, diễn xuất ngược không khí cũng là một trong những kỹ năng mà nàng phải có.
Trở lại phòng, Thời Thanh Thu ngồi bên giường hỏi Ôn Khinh Hàn đang thu thập quần áo: "Khinh Hàn, chúng ta quyết định tôi sẽ diễn một phân cảnh sao? Vậy thì lên kế hoạch xem sẽ diễn ở đâu đi." Nàng đứng dậy đi đến tủ tivi lấy bản đồ địa phương.
Ôn Khinh Hàn gấp quần áo từng cái từng cái ngay ngắn, đặt lên gối một bên, sau đó ngồi bên cạnh Thời Thanh Thu đang lẩm bẩm một mình xem bản đồ.
"Nơi có nhiều xe cộ nhất trong địa phương chính là quảng trường này." Thời Thanh Thu chỉ vào một địa điểm trên bản đồ, suy nghĩ một lúc rồi nói, "Nhưng chúng ta phải làm thế nào thu hút đủ người đến đây? Phải có âm thanh thật lớn, hoặc là tôi diễn một đoạn tương đối dài, như vậy để bọn họ xem lâu một chút."
Ôn Khinh Hàn vẫn im lặng, Thời Thanh Thu đang nói chợt cảm thấy kỳ quái, quay đầu lại thì thấy khóe miệng Ôn Khinh Hàn có chút ý cười mà nhìn mình nói, có chút bất đắc dĩ giống như đang nghe hài tử nói chuyện.
"Cậu cười cái gì? Có nghe thấy tôi nói không?" Thời Thanh Thu oán giận một câu, nắm lấy tay Ôn Khinh Hàn lắc mạnh.
"Tôi nghe rồi." Ôn Khinh Hàn nghiêm túc gật đầu, nắm lấy cổ tay Thời Thanh Thu phân tích: "Nhưng cậu không cảm thấy sao? Phương thức cậu vừa nói làm nhiều công ít, tốn rất nhiều sức lực, nhưng kết quả lại không nhất định đạt yêu cầu. Vì điều kiện hạn chế nên có thể gặp phải tình hình rất ít người xem."
Những gì Ôn Khinh Hàn nói đều là ở trước mắt, Thời Thanh Thu làm sao có thể không nghĩ tới đây?
Nàng thở dài nằm xuống giường, thừa thắng xông lên vừa rồi bởi vì câu phân tích của Ôn Khinh Hàn mà tiêu tán sạch sẽ, "Chúng ta phải làm sao đây? Tôi với cậu chỉ có tôi liên quan đến nghệ thuật. Nếu hai chúng ta đều có kiến thức chuyên môn cũng không thể làm được a."
"Tôi không thể giúp được gì."
Ôn Khinh Hàn cười nhẹ, sau khi cất bản đồ đi, cô thản nhiên nằm xuống bên cạnh Thời Thanh Thu, mà cô nằm nghiêng nhìn nàng, ánh mắt dần chìm vào một cảm xúc không tên. Cô vươn tay nắm lấy tay Thời Thanh Thu, thanh âm trong lòng cùng câu nói ra trùng chồng lên nhau: "Vậy cậu có muốn nghe tôi hát không?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.