Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Quyển 1 - Chương 4: Máy truyền cảm ý thức




Nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy sau nhà hàng xóm có một ngôi mộ nhỏ, trong lòng Phương Minh Ngụy đại động.

Tinh cầu Tạp Lí Mỗ hoang vắng, mỗi một gia đình đều có một mảnh đất lớn có thể sử dụng. Nhưng vì nhân loại là động vật thích hợp quần cư, cho nên cũng không có bao nhiêu người nguyện ý an cư ở nơi ít vết chân người lui tới.

Nhà của Phương Minh Ngụy rất lớn, nhưng lại có không ít hàng xóm.

Hắn rõ ràng nhớ rõ, hai ngày trước, con chó già trong nhà Ước Hàn thúc thúc đã chết, hơn nữa được an táng ở phía sau nhà.

Dưới lòng hiếu kì mãnh liệt, Phương Minh Ngụy bước nhanh tới trước ngôi mộ nhỏ.

Hai tay tạo thành chữ thập, đầu tiên là cầu nguyện một chút, nhìn xem trái phải không người, một đoạn chú ngữ yên lặng niệm đi ra.

Chú ngữ này cũng không cần lớn tiếng đọc chậm, chỉ cần sử dụng lực lượng tinh thần là được. Nhưng sự thật tàn khốc nhanh chóng đánh vỡ ảo tưởng của hắn, bản thân đã đứng ngây ngốc trước nấm mồ nhỏ suốt nửa giờ.

Những lý giải chú ngữ đều đã niệm hết, nhưng thi thể lão Hoàng(tên con chó) phía dưới bùn đất vẫn không có nửa điểm động tĩnh.

“ Tiểu Phương Minh Ngụy, cảm ơn ngươi.” Khẩu âm già nua từ phía sau truyền đến.

Phương Minh Ngụy run lên, quay đầu, chỉ thấy lão Ước Hàn đi tới phía sau hắn, nhẹ nhàng vỗ lên bờ vai của hắn, nói: “ Không thể tưởng được ngươi có cảm tình như vậy đối với lão Hoàng, ta thay nó cảm ơn ngươi.”

“ A…Ách, này! Ân, hẳn là vậy.”

“ Ai, lão Hoàng bồi ta hơn một trăm năm, nếu không phải lần giải phẫu kéo dài sinh mệnh này thất bại, nó cũng sẽ không chết.”

Phương Minh Ngụy dở khóc dở cười nói: “ Đúng vậy, xin lão nhân gia nén bi thương.”

Lão Ước Hàn thở dài một hơi thật sâu, lại lần nữa thân thiết vỗ vỗ bả vai Phương Minh Ngụy, không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.

Người cao hứng mà đến, mất hứng mà về, Phương Minh Ngụy về tới gian phòng của mình, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, vừa rồi lão Ước Hàn làm sao đi tới bên cạnh mình?

Nếu như không có nhớ lầm, hẳn là thình lình xuất hiện ra a. Nếu là mấy ngày hôm trước, chuyện như vậy cũng không kì quái, nhưng hôm nay lực lượng tinh thần hệ của hắn đã đạt tới ngoài sáu cấp, nhưng vẫn bị người không chút tiếng động đi đến gần.

Chẳng lẽ lão Ước Hàn là một cao thủ thâm tàng bất lộ sao? Nhưng nhìn bộ dáng tuổi già sức yếu của hắn, như thế nào cũng không giống a!

Bỏ đi, không nghĩ chuyện này nữa. Phương Minh Ngụy thuận tay cầm lên máy truyền cảm, đối với mấy chú ngữ kia thất vọng vô cùng, nhưng trong lòng có điểm không cam lòng, chẳng lẽ là do mình niệm sai lầm rồi?

“ Lầm nhầm, bùm bùm…”

Liên tiếp chuỗi từ ai cũng nghe không hiểu, mà ngay cả chính hắn cũng không hiểu được ý tứ cùng với nguyên lý chú ngữ từ trong miệng hắn mặc niệm đi ra, đồng thời, tinh thần của hắn cũng dao động phối hợp với chú ngữ cao thấp phập phồng.

Đúng vậy a…

Phương Minh Ngụy có thể phi thường khẳng định tự nói với mình, hắn tuyệt đối không có niệm sai một chữ.

Nhưng trước mặt hắn không có thi thể gì xuất hiện. Trở nên ngẩn ra, ảo não lắc lắc đầu, chính mình căn bản là vừa rồi không có đối diện thi thể phát ra chú ngữ, lại làm sao có thể xuất hiện kì tích chứ.

Nhưng mà ngay sau đó, vẻ tươi cười trên mặt Phương Minh Ngụy đọng lại. Hắn tà tà nhìn máy truyền cảm trong tay, ở trong đầu hắn tựa hồ cảm ứng được một loại dao động kì lạ, đó là một loại thoát thai cho hắn tinh thần ý thức mà lại là tinh thần thể hoàn toàn độc lập. Cỗ tinh thần thể thần bí này làm cho hắn có một loại cảm giác phi thường đặc thù, cùng tinh thần ý thức của bản thân hắn thủy nhũ tương giao, có liên hệ chặt chẽ mà không thể phân cách thật kì diệu.

Loại năng lượng dao động này là từ trong máy truyền cảm trong tay hắn truyền tống mà đến, ánh mắt của hắn càng mở lớn, vào thời khắc này, hắn đã nghĩ tới, chính mình vừa rồi đọc thầm đoạn chú văn kia đúng là vọng lại đối với máy truyền cảm.

Đây là có chuyện gì? Hắn nhìn chằm chằm máy truyền cảm, đột nhiên có một loại cảm giác rất kì quái, tựa hồ đồ chơi này đã biến thành một loại vật phẩm tư nhân thuộc về hắn, hắn muốn thế nào được thế đó, thậm chí còn, hắn còn có thể cho nó…tự nổ tung.

Yên lặng ngồi xuống, trong lòng Phương Minh Ngụy dâng lên một trận cảm giác kì dị, chẳng lẽ đoạn chú ngữ kia căn bản không phải gọi về thi thể, mà có thể gọi về ý thức của điện tử sao?

Trầm ngâm một lát, Phương Minh Ngụy lại đeo máy truyền cảm, ngay sau đó, hắn lại xuất hiện trong không gian riêng tư của mình.

Muốn làm cái gì đây? Trong lòng vừa động, hắn thử đối với không gian hư vô hạ xuống mệnh lệnh thứ nhất của mình: “ Giúp ta viết một bài về báo cáo quan sát của việc khai quật cổ văn vật của tinh cầu Tạp Lí Mỗ.”

“ Tháp tháp…tháp tháp tháp…”

Trên màn huỳnh quang không ngừng hiện ra rất nhiều điểm ánh sáng, sau giây lát, một bài báo cáo quan sát có thể nói là hoàn mỹ đã xuất hiện.

“ Trời ạ…” Phương Minh Ngụy rốt cuộc không thể khống chế, thấp giọng kinh hô: “ Chẳng lẽ thật sự có trí tuệ?”

Tuy rằng kỹ thuật khoa học nhân loại có sự phát đạt tốc độ cao, nhưng cho tới nay, còn chưa có bất luận kẻ nào có thể phát minh ra máy tính siêu cấp có thể thay thế được sự tồn tại của nhân loại.

Dù cho máy tính, có hệ thống giải toán tiên tiến nhất, đều không thể thay thế được đại não của nhân loại.

Sự thật chứng minh, nhân loại cũng không phải tạo hóa.

Nhưng hết thảy trước mắt lại đại biểu cái gì? Phương Minh Ngụy rõ ràng biết, máy truyền cảm trên tay mình chẳng qua chỉ là một sản phẩm quá hạn, cũng không có khả năng tự động viết ra công năng cao nhất thế này. Như vậy giải thích duy nhất, chính là do máy truyền cảm này tự mình tiến hóa.

Hơi hơi nhắm lại hai mắt, toàn lực cảm ứng cỗ ý niệm thần bí trong đầu. Hắn có thể rõ ràng cảm ứng được nó tồn tại, nhưng làm cho hắn uể oải chính là, chỉ có thể cảm ứng, mà không thể dùng ý thức trao đổi với nó.

Tùy ý hạ xuống vài mệnh lệnh, không gian riêng tư của chính mình lập tức thay đổi bộ dáng. Lần này, Phương Minh Ngụy hoàn toàn khẳng định, thứ này chính là ý thức thể do máy truyền cảm hình thành.

“ Đô đô…” Trên bàn một cái đèn đỏ sáng lên, hơn nữa còn phát ra một trận tiếng động như tiếng gió rít.

Phương Minh Ngụy lập tức rời khỏi máy truyền cảm, hắn biết, mình phải đến trường học.

Ra cửa phòng, ngồi trên xe bay, điểm cho bay tự động. Xe bay “ hô” một tiếng bay đi.

Ở bên trong tinh cầu phi hành, có thể đem xe giao cho máy tính internet của tinh cầu khống chế, thông qua các loại hình thức giải toán siêu cấp, chỉ cần không ai cố ý phá hư, chắc chắn sẽ không phát sinh ra tai nạn xe cộ. Hơn nữa, ở trên xe bay có an toàn phòng hộ, cho dù là gặp tai nạn xe cộ, cũng không làm tổn thương tính mạng.

Vì thế, tuyệt đại đa số người bước lên xe bay, đều lựa chọn tự động lái đi.

Từ nhà đi tới trường học, còn có lộ trình nửa giờ, nếu là bình thường, hắn sẽ nhắm mắt dưỡng thần hoặc xem một bộ phim ngắn để tiêu khiển. Nhưng hiện tại, hắn còn có nhiều chuyện phải làm a…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.