Trương Chi tiếp tục đi thêm một giờ thì đến bìa rừng. Ở đó có một căn nhà nhỏ, nhìn không giống nhà hoan nên chắc là có người ở, nhưng ai lại đi ở trong rừng? Còn là cái rừng nguy hiểm này nữa.
Thôi cứ vào xin trú tạm vậy đã hai tuần rồi y chưa được tắm rửa đàng hoàng. Cũng chưa được ăn cơm "người" đâu.
Trương Chi đi lại căn nhà đó, thử gõ cửa hai cái, không có động tĩnh, y gõ thêm hai cái nữa, bên trong truyền ra tiếng bước chân.
Cánh cửa trước mặt khẽ mở ra, một cái đầu nhỏ màu trà* núp sau cửa ló ra, ánh mắt đề phòng nhìn Trương Chi.
“Có thể cho chú xin ở nhờ vài ngày được không?”
Cửa đóng sập lại, Trương Chi đứng ngốc một hồi.
Này là không chào đón y hả? Hay nhìn y đáng sợ quá. Từ lúc tỉnh lại y chưa được thấy dung mạo của nguyên chủ nên cũng khong biết mình trong thế nào.
Trương Chi sờ sờ mặt mình, thử gõ cửa thêm lần nữa thì cửa mở ra, một cậu bé mắt vàng, tóc đen, da trắng nõn, hai má hồng hồng. Giống bé con lúc nãy đến tám phần, anh em song sinh sao?
AAAAA đáng yêu quá, tâm tư y bay bõng lên trời.
Y muốn bắt về nuôi quá đi! y vốn rất thích con nít mà lại dễ thương như này ai chịu nỗi.
“Chú là ai? Có việc gì không.”
Trương Chi bị tiếng nói non nớt kéo về, nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của bé con.
“Có thể cho chú ở tạm vài ngày không?”
“Có thể.” Cậu bé nhẹ giọng trả lời.
Manh chết người rồi. Trương Chi theo cậu bé đi vào nhà.
Nhà mặc dù chỉ đủ cho một gia đình nhỏ ở nhưng rất gọn gàng sạch sẽ.
Có ba phòng ngủ một phòng khách, thêm một phòng bếp và hết rồi, bày trí không chút dư thừa. Khá hợp tính y.
Nhìn thấy cậu nhóc tóc màu trà lúc nãy đang ở trong bếp lây hoay, Trương Chi quay sang nhìn cậu bé tóc đen.
“Hai nhóc sống một mình sao?” Hai đứa nhóc sống trong rừng như thế này rất nguy hiểm lại còn là rừng “Cấm”, mặc dù có màng bảo vệ nhưng đâu có gì là chắc chắn chứ.
“Không tụi cháu sống với cha.”
“Vậy nhóc tên gì?”
“Vu Thiên Ninh, em trai tên Vu Doãn Kỳ” Vu Thiên Ninh mặt lạnh trả lời. Trương Chi thầm nghĩ trong lòng, sao bé con đáng yêu thích làm mặt băng thế?
“Chú ngồi đi” Vu Thiên Ninh và y đi đến ghế sofa ngồi xuống, ngắm nghía xung quanh.
“Cha hai nhóc đâu?” Trương Chi ngó nghiêng tìm kiếm chỉ thấy hai nhóc con không thấy bóng dáng của người trưởng thành quanh đây.
Nghe Trương Chi nhắc đến cha Vu Thiên Ninh khự lại một tí nhưng rất nhanh khôi phục lại như thường.
“Cha đi đứng không tiện, để cháu lấy nước cho chú.” Vu Thiên Ninh đứng lên đi vào bếp, Trương Chi nghi hoặc nhìn theo Vu Thiên Ninh, hình như có gì đó giấu giếm y thì phải, nhưng y không có ý định đi hống chuyện nhà người khác đâu.
Trương Chi nhận lấy ly nước của Vu Thiên Ninh.
“Tại sao chú lại ở trong rừng đi ra?” Vu Doãn Kỳ ló đầu nhỏ ra hỏi Trương Chi.
Trương Chi kể lại sự việc mình bị mấy con dị thú xem như đồ chơi di động mà đùa lại với hai bé con. Thêm cả việc xảy ra trong hai tuần này.
“Chú thật thảm.” Vu Doãn Kỳ cảm thán nói nhỏ.
Nhìn hai đứa nhóc giống nhau đến chín phần mười trước mặt, nếu không phải khác màu tóc thì y không phân biệt được đâu. Song thân nhà ai lợi hại sinh được hai tiểu thiên thần này vậy.
Mặc dù là song sinh nhưng Trương Chi cảm thấy tính cách của hai đứa không chỗ nào giống nhau, Vu Thiên Ninh thì chính là mặt than ít nói còn Vu Doãn Kỳ thì nhìn có vẻ nhút nhát hơn nhưng chỉ là lúc đầu thôi tính tình rất hoạt bát đáng yêu nói cũng nhiều hơn so với anh mình.
Nói truyện một hồi quên trời quên đất với hai bé con thì trời cũng tối, thật ra chỉ có Vu Doãn Kỳ nói nhiều thôi. Làm sao trách y được đã lâu lắm rồi y chưa được nói truyện với con người đâu!
Đi ăn ké người ta có chút ngại nhưng thật sự rất ngon!!
Trên bàn mặc dù chỉ làm một vài món đơn giản nhưng trong mắt Trương Chi là cao lương mĩ vĩ nha. Đời trước mặc dù y đã đạt tới cảnh giới cao nhất của tu chân nên không cần ăn uống chỉ cần có linh khí là được, còn về ma pháp cũng sắp đạt thượng giới rồi. Nhưng có ai cấm ăn đâu, so với “hút không khí” mà sống thì ăn mĩ thực vẫn tốt hơn mà.
Trương Chi nhào đầu vô ăn như hổ đói. Vu Thiên Ninh và Vu Doãn kỳ vừa ăn vừa nhìn Trương Chi trong đầu suy nghĩ xem người này bị bỏ đói bao lâu rồi.
“Cha mấy nhóc bị gì vậy, nếu chú có thể chữa thì coi như là trả tiền thuê ở nhờ đi, nếu không muốn thì chú sẽ làm thuê trả nợ. Dù sao bây giờ chú không có tiền” Trương Chi cho hai nhóc mấy lựa chọn, dù gì mặt y cũng không dày đến mức đi làm khí sinh trùng chỉ biết ăn thôi đâu.
“Chú thật có thể chữa sao?” Vu Doãn Kỳ có một nửa khinh hỉ, còn một nửa còn lại là nghi hoặc. Nhóc còn chưa nói cha nhóc bị gì mà, nhìn người này có vẻ cũng khá tự tin.
“Có thể cho chú xem trước được không?”
“Một chút cháu đem cơm cho cha chú cú đi theo xem sao.” Vu Thiên Ninh có chút kỳ vọng. Nhưng trong mắt vẫn có tí chút đề phòng.
Một người không rõ lai lịch thế này cho ở nhờ cũng khá mạo hiểm nhưng cha đã đồng ý nhóc không phản đối.
Trương Chi gật đầu nhìn hai nhóc con, mặc dù trưởng thành trước tuổi nhưng vẫn là trẻ con, từ lúc Vu Doãn Kỳ nhìn y với ánh mắt đề phòng thì y đã biết cách mà phụ huynh của hai nhóc giáo dục rồi, đề phòng, cẩn thận, chẳng hợp với trẻ con tí nào.
Y khá tò mò với phụ huynh của hai bé rồi.
Vu Doãn Kỳ đem một phần đồ ăn đi vào phòng ngủ chính, Trương Chi đi theo phía sau Vu Doãn Kỳ.
“Cha, con vào đưa buổi tối.” Vu Doãn Kỳ gõ cửa hai cái.
Bên trong vọng ra một tiếng “Được” trầm thấp từ tính.