Thiều Y cực kì không hiểu, chẳng qua cô chỉ đang luyện võ ở ngọn núi sau nhà sau đó tình cờ nhìn thấy một đám mây vô cùng rực rỡ nên vô ý bước hụt một cái thôi mà, vì cái gì sau khi mở mắt lại đến một thế giới kì quái như vậy.
Phía sau là tiếng gào thét giận dữ của mãnh thú, chung quanh là yêu quái rừng rậm đáng sợ —— không lâu sau cô lại một lần nữa hiểu được đây chỉ là thực vật biến dị thường gặp trong rừng rậm ở vũ trụ mà thôi —— nhưng chỉ cần một chút không cẩn thận thôi thì chắc chắn sẽ rơi vào hiểm cảnh.
Thế giới đáng sợ này hoàn toàn đảo điên tam quan mà cô đắp nặn suốt 25 năm qua.
Đang trong tình trạng hoảng hốt như vậy thì đột nhiên Thiều Y cảm giác có một cơn gió mạnh đập vào người, thứ tấn công cô là một dạng thực vật giống cỏ đuôi chó nhưng lại to lớn và nguy hiểm hơn những cây cỏ đuôi chó vô hại nhiều, phiến lá của nó hẹp dài, dẹt và vô cùng sắc bén, đã thế lại còn hiểu được cách đánh lén, thiếu chút nữa đã đánh trúng vào lưng của cô.
Cái lá cỏ đuôi chó đánh lén cô bị người đàn ông kia bắt lấy bằng một tay, ngay lập tức lòng bàn tay của anh ta bị máu tươi nhuộm đỏ.
"Đừng phân tâm!" Cặp mắt màu xanh lam kia lạnh lùng liếc nhìn cô.
Chỉ có dị tộc ở hải ngoại mới có tròng mắt như vậy, chắc chắn anh ta không phải là người Trung Nguyên.
Trong lòng Thiều Y hiểu rất rõ người đàn ông này khác biệt so với mình, không chỉ có ngôn ngữ mà thậm chí là vẻ ngoài. Sau khi anh ta nói câu kia thì bất chấp vết thương do phiến lá gây ra, trực tiếp dùng sức nhổ cái cây kia lên, bộ rễ của nó rất phát triên cắm sâu vào trong đất, từ đó có thể thấy được sức lực của người đàn ông kia rất lớn nên mới có thể dễ dàng nhổ nó khỏi đất như thế.
Sau khi cây cỏ đuôi chó kia bị nhổ khỏi đất thì không có cách nào tấn công được nữa làm cho cô nhanh chóng ý thức được tình cảnh hiện tại của chính mình, đây không phải là thời điểm hoảng hốt.
Nhận thấy bốn phương tám hướng đều là thực vật có tính công kích, tay áo Thiều Y rung lên, lập tức có một thanh đoản kiếm xuất hiện ở trong tay cô, cô đảo tay cầm lấy sau đó chém tới một đoạn dây leo màu đỏ máu đang bò dưới đất, chỉ sau vài nhát chém thì nó đã không còn động đậy nữa. Lúc này cô kéo lấy cánh tay người đàn ông kia, chém giết để tiến tới khiến chung quanh bọn họ đều là cành lá thực vật bị chém đứt gãy, dần dần những thực vật biến dị kia không dám tấn công hai người nữa.
Thiều Y đi ở phía trước mở đường, cô vừa đỡ người đàn ông kia vừa che chắn hai bên trái phải, dần dần bọn họ đã kéo dài được khoảng cách với những mãnh thú đang đuổi theo ở phía sau. Điều may mắn chính là cánh rừng rậm này nguy hiểm đối với bọn họ nhưng cũng có tác dụng ngăn cản những dị thú kia.
Hai người nhanh chóng chạy vào trong rừng rậm, dù cho sự tấn công của thực vật chung quanh càng ngày càng sắc bén nhưng vẫn không dám giảm tốc độ. Đối với Thiều Y mà nói hiển nhiên dị thú sau lưng đáng sợ hơn thực vật nhiều. Còn đối với người đàn ông tóc đen mắt xanh kia mà nói thì bất luận là dị thú hay là thực vật biến dị rừng rậm đều nguy hiểm cả.
Hành tinh Vaer là tinh cầu mà đám thợ săn thích săn bắn nhất, nơi này có chủng loại thực vật biến dị rừng rậm phong phú có thể để cho bọn họ thám hiểm đồng thời tìm kiếm những thứ thực vật biến dị lợi hại có khả năng làm thành thuốc, ngoài ra còn có dị thú đã trải qua sự cải tạo của phóng xạ vũ trụ, da lông gân cốt chúng nó đều là nguyên liệu chế tạo vũ khí cực tốt.
Nhưng mà khi thành chủ của hành tinh Vaer bị công phá, tinh cầu này lập tức biến thành địa bàn của dị thú và thực vật biến dị còn loài người ở nơi này nửa bước cũng khó đi.
Kiểm tra cuối kỳ hàng năm ở học viện quân sự của Lôi Tu đều là ở Hành tinh Vaer nên anh biết rõ những đặc điểm của Hành tinh Vaer này, đồng thời cũng biết không cơ giáp và vũ khí thì loài người ở trong rừng rậm đầy thực vật biến dị sẽ có bao nhiêu nguy hiểm.
Khóe mắt chảy máu đầm đìa, con mắt đau đớn, đầu cũng không hề dễ chịu. Lôi Tu biết chính mình sắp đạt tới cực hạn rồi, tinh thần hao tổn quá độ, xương cốt cũng có nhiều chỗ bị gãy vụn, dạ dày xuất huyết ồ ạt, mất máu nghiêm trọng nhưng cho tới giờ vẫn chưa ngã xuống là do thể chất mạnh mẽ của chiến sĩ Alpha chống đỡ.
Đương nhiên ngoài ra anh cũng không cho phép mình để mặc cô gái xuất hiện một cách kì lạ này một mình đối mặt với cánh rừng rậm nguy hiểm đầy thực vật biến dị kia được.
"Đi về phía bên này!"
Lúc này Thiều Y vẫn còn đang bận rộn kéo người né đông nhảy tây trốn tránh sự tấn công của thực vật biến dị, tuy rằng cô không hiểu lời của anh nhưng lại hiểu được ý tứ của anh nên vội vàng đi về phía anh chỉ. Nhưng mà ngay lúc này cô lại phát hiện bước chân của anh có chút lảo đảo, nửa bên mặt bị vết máu và tro bụi che lấp đi vẻ tuấn tú, ánh mắt nhìn thì lạnh lùng bình tĩnh nhưng kì thực đã bắt đầu tan rã, vì vậy Thiều Y biết anh sắp không chống đỡ nổi nữa.
Đến lúc này Thiều Y cũng bất chấp cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân gì đó dùng một tay ôm chặt hông của anh, đỡ anh đi, bàn tay còn lại cầm đoản kiếm chém giết những thực vật biến dị tập kích bọn họ. Mấy lần cô bị thực vật biến dị quất trúng nhưng cũng chỉ có thể cắn răng, cả người bay lên trời, dùng khinh công di chuyển cực nhanh trong rừng cây, tuy rằng làm như vậy cực kì hao tổn nội lực nhưng ở trong thời điểm này thì không thể lo nghĩ quá nhiều được.
Trước mắt Lôi Tu là một màu đỏ máu khiến anh không nhìn rõ được hoàn cảnh phía trước nhưng lại có thể cảm giác được cô gái đang đỡ mình bay lên trời sau đó nhảy lên trên nhánh cây, nương vào những cành cây đó để di chuyển. Tuy anh cảm thấy rất kỳ quái nhưng đầu óc choáng váng làm cho năng lực tư duy logic của anh có chút lẫn lộn nên không thể nói rõ được là kì quái ở chỗ nào.
Mãi cho đến bọn họ đi tới trước một vách núi, mấy trăm mét chung quanh đều là đá vụn khắp nơi hơn nữa lại không có thực vật biến dị thì không cần Lôi Tu nói Thiều Y cũng biết rốt cuộc bọn họ cũng đã thoát khỏi phạm vi sinh sống của thực vật biến dị. Lúc này cô trực tiếp đi về phía sơn động đằng kia. Đương nhiên trước khi đi vào sơn động cô đã đá vài cục đá vào trong để thăm dò, ngay sau đó tiếng cục đá nện vào vách núi vọng trở lại, sau khi đợi trong chốc lát và thấy không có gì khác thường thì cô mới đỡ Lôi Tu đi vào.
Còn Lôi Tu sau khi nhìn thấy cái sơn động quen thuộc này thì rốt cuộc cũng yên tâm ngất đi.
Sau khi vào sơn động Thiều Y cũng kiệt sức đến thiếu chút nữa quỳ rạp trên mặt đất còn người đàn ông được cô đỡ bởi vì hôn mê nên toàn bộ trọng lượng cơ thể đều dồn lên người cô, càng ép cô tới thiếu chút nữa không thở nổi. Thiều Y lập tức kéo anh xuống mặt đất, cũng mặc kệ là bẩn hay không bẩn.
Đây là một chặng đường đầy nguy hiểm, đến giờ trong lòng Thiều Y vẫn còn sợ hãi, từ sau khi cô học võ có thành tựu thì đã rất lâu rồi chưa từng chật vật như vậy. Những mãnh thú đáng sợ và thực vật biết tấn công người kia hoàn toàn trái ngược với nhận thức của cô về thế giới trước kia, điều càng làm cho cô khó có thể tin là cô lại đi cứu người đàn ông này.
Thở dốc một lúc lâu khiến Thiều Y khôi phục lại được một ít sức lực, cô nhìn ra phía ngoài, không trung là màu xanh, hai mặt trời đang dần dần khuất sau rừng cây bên kia, mọi thứ hoàn toàn khác biệt khiến cô có chút sụp đổ. Nói thử xem, rốt cuộc hai cái mặt trời này xuất hiện như thế nào? Là yêu quái hay là ban ngày?
Sau khi kinh ngạc trong chốc lát thì cô lập tức lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, đánh giá sơn động mà bọn họ đang ở.
Ngoài dự đoán chính là sơn động này có dấu vết sinh hoạt của loài người, sâu khoảng 5 trượng ( một trượng =3. 33m), tận cùng bên trong có một cái giường đá bằng phẳng, phía trên trải cỏ đã khô héo, chung quanh vẫn còn một chút dấu vết sinh hoạt của loài người và củi khô. Xem ra hẳn là người đàn ông này rất quen thuộc vùng này nên hướng mới dẫn cô đến đây, ít nhất điều này chứng minh nơi đây an toàn.
Vừa nghĩ như vậy, tâm trạng Thiều Y vẫn luôn căng thẳng sau khi đi tới thế giới này đã được thả lỏng.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ giường đá, Thiều Y liền chuyển người đàn ông cả người đầy máu đên trên giường đá, sau đó nhíu mày nhìn người đàn ông giống như người máu này rồi nhận mệnh bắt đầu kiểm tra vết thương cho anh.
Cô vươn tay dò xét mạch đập của anh, mạch đập cực kì hỗn loạn, hơi thở bất ổn, hiển nhiên là bị nội thương rất nặng. Cô không phải đại phu nên chỉ biết xử lý ngoại thương đơn giản, còn nội thương thì không quá thông thạo, chỉ là xem mạch cũng biết anh bị nội thương rất nghiêm trọng khiến cô không biết nên làm thế nào mới tốt.
Sau đó Thiều Y lại xem xét ngoại thương trên người anh, quần áo trên người của anh có nhiều chỗ bị hư hại, nếu không phải trong lúc chiến đấu bị móng vuốt của những dị thú kia xé rách thì cũng bị thực vật biến dị của rừng rậm cào rách khiến anh thoạt nhìn vô cùng chật vật, thậm chí còn có nhiều chỗ đang chảy máu.
Dù sao quần áo này cũng vừa bẩn vừa rách, sau khi nghiên cứu một lát không biết cởi nó như thế nào thì Thiều Y trực tiếp dùng đoản kiếm phòng thân cắt một đường dọc theo lồng ngực. Đoản kiếm này là phụ thân tặng cô lúc cô 15 tuổi để làm vũ khí phòng thân, nghe nói đây là thần binh lợi khí, trăm năm trước ở trên giang hồ chém sắt như chém bùn, tên là Kiền Qua, việc nó xuất hiện đã dấy lên một trận gió tanh mưa máu ở trong võ lâm. Có điều sau này lại bị cô dùng để xử lí gà vịt (=v=)
Vì tình huống rất khẩn cấp nên Thiều Y tạm thời vứt bỏ rụt rè nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào lồng ngực trần trụi của người đàn ông kia mà kiểm tra ngoại thương cho anh, sau khi kiểm tra xong trong lòng Thiều Y dâng lên một loại cảm giác kính nể đối với người đàn ông này, vết thương nghiêm trọng như vậy nhưng anh vẫn có thể chống đỡ được chứng tỏ anh là người có ý chí cực kì kiên cường. Vết thương nhiều chỗ sâu tới xương, thậm chí còn có gãy xương và nội thương, nếu là người trong chốn giang hồ bị thương như thế này thì đã sớm ngã xuống rồi.
Thân thể tố chất của dị tộc hải ngoại đều tốt như vậy sao?
Thiều Y hoàn toàn coi người đàn ông có đồng tử màu xanh lam đột nhiên gặp phải này là dị tộc hải ngoại, tuy rằng cô biết có khả năng thế giới này không phải là hải ngoại mà cô biết, nhưng cô vừa mới đến đây, cái gì cũng không biết, chỉ có thể tạm thời cho rằng nơi này là hải ngoại còn người đàn ông này là dị tộc hải ngoại khác biệt với cô.
Vẫn giữ lại cái quần của người bị thương, sau khi kiểm tra vết thương của anh xong thì trước tiên Thiều Y dùng Mai Hoa Châm phong bế mấy huyệt đạo của anh, phòng ngừa anh chảy máu quá nhiều mà chết, sau đó bắt đầu đi tìm kiếm thảo dược trị thương.
Thực may mắn là không cần lại gần phạm vi của những thực vật tấn công người kia vì cách sơn động không xa Thiều Y đã phát hiện được một loại thảo dược có thể cầm máu, tuy rằng thoạt nhìn thì lớn hơn nhiều so với loại cô gặp trước kia nhưng hiện tại chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống nên tất cả đều bị cô hái trở về. Sau khi rửa sạch sẽ những vết thương kia thì cô giã nát thảo dược sau đó trộn với thuốc cầm máu mang theo trên người rồi đắp vết lên thương cho người đàn ông này sau đó dùng những mảnh vải xé ra từ áo của anh băng bó lại.
Sau khi xử lý ngoại thương cho anh xong thì sắc trời bắt đầu tối dần.
Thiều Y dùng một ít củi khô bên trong sơn động chất thành đống sau đó lấy que giữ lửa trong túi ra nhóm lửa, lúc này cô cảm thấy rất đói bụng nên cầm lương khô mang theo mà cô đã chuẩn bị khi chạy trốn ra ăn, vừa ăn vừa quan sát người đàn ông mà mình cứu về.
Dáng người của anh thon dài cao lớn, cô vốn đã cao hơn nữ tử bình thường của Trung Nguyên rất nhiều nhưng lúc trước đỡ anh thì cô phát hiện anh cao hơn cô cả một cái đầu. Sau khi lau sạch sẽ vết máu trên khuôn mặt thì cô phát hiện anh rất anh tuấn, dù là tứ mĩ nam của võ lâm mà cô từng thấy cũng không thể phủ nhận được bề ngoài của anh không hề thua kém bọn họ, thậm chí còn có thêm một phần nam tính.
Ngoại trừ bề ngoài và quần áo thì đầu tóc ngắn màu đen của anh cũng làm cho cô cảm thấy rất kỳ quái. Thân thể da tóc là do phụ mẫu ban cho, không được làm tổn thương, chữ hiếu cũng bắt đầu từ đó nên có rất ít người cắt tóc ngắn như vậy, ngoại trừ hòa thượng hoặc dị tộc hải ngoại bên ngoài kia.
Cho nên quả nhiên anh là dị tộc hải ngoại sao?
Sau khi suy nghĩ lan man thì Thiều Y nhìn màn đêm đang buông xuống bên ngoài sơn động, sau đó phát hiện ra một cảnh tượng làm cho cô khiếp sợ:
Hai mặt trăng đang treo ở trên bầu trời! (=口=!)