Tinh Tế Ngốc Manh Tiểu Phu Lang
_Cửu Vĩ Yêu Hồ_
Editor: Chu aka CTDg
Chương 51: Em nghĩ anh sẽ rời đi à?
"Mộc Mộc?" Mộc Thần thấy Mộc Ngôn thất thần, hô, trong ánh mắt thâm trầm lóe lên một tia sáng sâu.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn thấy Mộc Ngôn ngơ ngẩn, dường như mỗi ngày cậu đều sẽ như vậy rất nhiều lần. Ban đầu hắn chỉ cho rằng Mộc Mộc đang ngẩn người, nhưng dần dần hắn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
Tình huống cụ thể như nào thì hắn không rõ ràng lắm, nhưng trực giác nói cho hắn biết trong này chắc chắn có ẩn giấu gì đó, mà trực giác của hắn luôn luôn chuẩn.
Mộc Ngôn và Ngũ Hào trao đổi với nhau rất nhiều nhưng thực tế chỉ mới trôi qua vài phút.
" A? Làm sao vậy ạ?" Mộc Ngôn nghe được thanh âm Mộc Thần, mê mang hỏi.
" Mấy ngày nay có phải mệt hay không, anh tới làm bánh giúp em nhé." Mộc Thần đổ hết mỡ trong chảo, sau đó thuần thục cho lại một ít mỡ vào, mỡ chảy ra tráng mỏng tầng đáy chảo, bánh rán hành cho vào là có thể chiên được đều.
" Không, không cần, em làm được, không mệt ạ." Mộc Ngôn vội vàng nói, này đó đều là tiến độ nhiệm vụ cậu phải làm, phải chính bản thân cậu làm mới được tính. Nếu A Thần mãi mãi có thể ở lại đây là tốt rồi, cùng A Thần làm đồng bạn trói định thăng cấp có lẽ sẽ dễ dàng hơn đi.
Mộc Thần nghe được Mộc Ngôn từ chối, ánh mắt vốn dĩ thâm thúy càng trở nên sâu hơn, trong sâu thẳm dường như có ấp ủ cái gì, khiến người ta sợ hãi không dám đối diện. Nhưng giây tiếp theo liền nghe thấy Mộc Ngôn thấp giọng nỉ non:
Mộc Ngôn không dám nhìn vẻ mặt Mộc Thần, chỉ cúi đầu lật bánh trong chảo.
" Em nghĩ anh sẽ rời đi à?"
" Không" Mộc Ngôn trả lời mà không hề suy nghĩ.
Cơn lốc Mộc Thần đang ủ nháy mắt trở nên xuân về hoa nở, khóe môi cũng giương lên.
" Vậy anh sẽ không rời đi." Chỉ cần em nguyện ý cần anh, anh vẫn sẽ luôn ở đây, Mộc Thần âm thầm bổ sung trong lòng.
" Thật sao?" Mộc Ngôn nghe vậy rất là kinh hỉ, " Vậy người nhà anh phải làm sao bây giờ?"
" Anh đã là người trưởng thành rồi, có thể tự làm chủ." Mộc Thần nhàn nhạt nói, hắn có quyền sắp xếp cuộc sống của mình.
Mộc Ngôn lập tức vứt nỗi buồn khó giải thích ra sau đầu, tâm tình vui sướng tiếp tục làm bánh rán hành, thỉnh thoảng ngâm nga một chút giai điệu.
Sau khi tin tức Mộc Ngôn muốn bày bán thứ ăn được truyền ra, mọi người đều rất tò mò.
Trước đây Mộc Ngôn luôn đưa một ít thứ đó đến nhà Lâm Giai Ngữ, mùi hương của những đồ ăn xuyên thấu qua vách tường truyền đến nhà hàng xóm, đã sớm làm hàng xóm thèm đến chịu không được.
Mà những lời đồn của thôn dân thật ra cũng từ những người này truyền ra. Dù sao mọi người cũng ở cùng một thôn, sự tình mới lạ truyền ra rất mau đều sẽ được biết hết.
Nhưng ban đầu những hàng xóm truyền ra cũng chỉ là những món ăn đó ngon cỡ nào thơm cỡ nào, rất tò mò, không có nói bậy cái gì. Sau này đồn đãi vớ vẩn hoàn toàn là có người tâm tư vặn vẹo cố ý lưu truyền.
•~~~•~~~•~~~•~~~•~~~•
Chương 52: Khai trương.
Lần này Mộc Ngôn sẽ công khai bày bán những thức ăn này đó trong chợ, nên mọi người càng tò mò hơn, họ đã sớm đến đây chờ xem bộ dạng của những thức ăn trong truyền thuyết này.
Bánh rán hành còn chưa có ra đã ngửi thấy mùi thơm phức từ trong sân truyền tới. Nhưng tiếc là cửa đóng chặt, bọn họ cho dù tò mò cũng không thể phá cửa mà vào, chỉ có thể lâu lâu hít sâu hai cái giảm bớt gấp gáp trong lòng.
Ngược lại, như vậy càng làm cho họ vò đầu bứt tai, rất muốn nhìn xem đồ vật bên trong là gì.
Hiện giờ 20 chiếc bánh mới ra vẫn còn nóng hầm hập, mùi hương tỏa ra từ dưới lớp vải trắng, những người ở đây càng ngửi thấy rõ, nhịn không được nỗ lực dùng cái mũi hít hít, muốn ngửi nhiều thêm.
" Thơm quá, mùi hương này tôi chưa từng ngửi thấy bao giờ."
" Mùi này từ dưới tấm vải trắng phát ra, vậy có đồ ăn được ở dưới tấm vải trắng à?"
Không ít thôn dân bắt đầu xì xào, mắt họ tập trung vào tấm vải trắng, thảo luận sôi nổi.
" Mộc Ngôn, trong đó có cái gì mà thơm vậy?" Có người chịu không nổi nữa hỏi Mộc Ngôn.
Mộc Ngôn vén tấm vải ra, để lộ những chiếc bánh rán hành xếp ngay ngắn, cười nói: " Đây là bánh rán hành, ăn rất thơm giòn."
Ngay khi tấm vải trắng được mở ra, mùi thơm lập tức trở nên nồng đậm hơn, không ít mấy đứa trẻ vây xem phải chảy nước miếng, ngay cả người lớn có tính tự chủ lớn hơn cũng đang âm thầm nuốt nước miếng.
" Bánh rán hành là cái gì? Cái này thật sự có thể ăn à?" Một người tuổi trẻ người hỏi, tầm mắt nhìn chằm chằm vào bánh rán hành trên bàn.
Tuy rằng mọi người đều cảm thấy rất hứng thú với bánh rán hành, nhưng không có một ai tiến lên mua chúng. Mọi người đều đang chờ người ăn thử đầu tiên, dù sao đồ vật mới xuất hiện này mọi người sẽ có tâm cảnh giác đối với nó.
Đúng lúc này, mọi giọng nói ngây ngô từ phía sau đám người truyền đến, nhưng nghe thấy âm thanh không thấy người: " Anh Ngôn ơi, chúng em tới rồi."
Dương Anh Hạo mang theo Dương Oánh Oánh ỷ vào dáng người nhỏ, len lỏi trong đám đông, sau đó đứng bên cạnh Mộc Ngôn.
Mộc Ngôn cầm lên một chiếc bánh thuần thục cắt thành từng miếng nhỏ, sau đó đưa cho Dương Anh Hạo và Dương Oánh Oánh mỗi đứa một miếng, hai đứa cũng không khách khí trực tiếp ăn luôn.
Hai đứa nhỏ đã từng ăn bánh rán hành, biết thứ này ăn rất ngon, vì thế trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy nụ cười thỏa mãn. Những đứa trẻ khác mặt đầy hâm mộ, ánh mắt nhìn về phía Mộc Ngôn đều sáng lấp lánh.
Mộc Ngôn chịu không nổi ánh mắt trông mong của trẻ con như vậy, lập tức phân phát mấy miếng bánh còn lại cho chúng, mỗi đứa một miếng.
Nếu đưa cho người lớn thì có lẽ họ sẽ không ăn, nhưng trẻ con trời sinh hay tò mò, gan còn lớn, nhìn Dương Oánh Oánh cùng Dương Anh Hạo ăn vui vẻ như vậy, lập tức chù cũng cầm bánh lên ăn. Kết quả vừa ăn miếng đầu tiên, bọn nhỏ liền nói cảm thụ của từng đứa, mà trẻ con luôn nói trực tiếp chân thật.
" Ăn quá ngon, ngon hơn nhiều so với bột dinh dưỡng."
" Giòn giòn, thơm thơm, mẹ ơi con muốn ăn nữa, mẹ mua cho con đi." Một đứa nhỏ mập mạp nhanh chóng ăn xong phần của mình, rồi quấn lấy mẹ đòi mua một ít trở về.
Có rất nhiều đứa nhỏ cũng giống bé mập, thậm chí chúng còn nằm trên đất khóc lớn khi cha mẹ không muốn mua.
Không ít bậc cha mẹ bất lực trước con mình, hơn nữa bánh rán hành thực sự rất thơm nên đã có một vài người tiến lên dò hỏi một chút.
" Cái này bán thế nào?"
" Năm điểm tín dụng một cái." Mộc Ngôn yếu ớt nói, trong lòng còn có chút khẩn trương.
" Cái gì? Năm điểm tín dụng?" Người trẻ tuổi tiến lên hỏi bỗng nhiên trợn to hai mắt, dường như không thể tin được.