Lúc Tiếu Tiếu cùng Âu Dương Thanh Linh từ Cổ gia đi ra thì đã giữa trưa, Kim Lị cũng sẽ không làm đồ ăn bình thường, vẫn là người máy động thủ, vì thế Âu Dương Thanh Linh trực tiếp mang theo Tiếu Tiếu tới nhà hàng.
Trong nhà hàng điều duy nhất đáng giá khen ngợi chính là tất cả đều do con người làm! Trên đời này vài thứ không phải bí mật, tỷ như là thực đơn, trên cơ bản tất cả ăn thực đơn nhà hàng ở trên mạng đều có thể tra được, thích thì trực tiếp tải trang xuống đến trong hệ thống người máy. Nhưng mà, nhân công cùng người máy là không giống nhau! Sinh ý nhà hàng như trước náo nhiệt.
Âu Dương Thanh Linh từ sớm liền tìm được vị trí tốt, là một cái bàn tình lữ bên cạnh cửa sổ.
Chọn ba món cơm một món canh, Tiếu Tiếu luôn luôn nỗ lực ăn nhiều, cô muốn lớn lên, muốn lực lượng. Mặc dù cô cả ngày ở nhà nhìn như nhàm chán, nhưng cô đã làm rất nhiều việc. Thứ mà người què dạy cô, tất cả cô đều còn nhớ rõ. Cô mặc dù đã quên người què lớn lên trông thế nào, cũng quên bản thân giết qua bao nhiêu người. Nhưng thứ hắn dạy cô, vẫn thật sâu ghi tạc trong đầu. Chưa từng phai nhạt một chút nào!
Khẩu vị của Âu Dương Thanh Linh cũng thật không sai, mỗi lần nhìn đến Tiếu Tiếu gần như thành kính ăn cái gì, sẽ gặp cảm thấy đồ ăn trở nên càng thêm mĩ vị!
- Âu Dương Thanh Linh! - Đột ngột tiếng nghiến răng nghiến lợi truyền đến. Đánh gãy hai người đang ấm áp dùng cơm!
Tiếu Tiếu không để ý, khi cô ăn cái gì, cô chỉ dựng thẳng lỗ tai. Nếu có việc sẽ đem ánh mắt lượn đi qua nhìn nhìn một chút, nhưng miệng tuyệt đối không ngoài mở. Đại khái là vì kiếp trước trải qua chịu đói đã rất khắc cốt, cho nên đối với ăn cô luôn luôn thành kính.
- Quý Phi Dương.
Âu Dương Thanh Linh đến cùng là thế gia công tử, hơn nữa, đã nhân gia hướng về phía hắn đến , hắn tự nhiên sẽ không e ngại. Nhất là Tiếu Tiếu ở trong này, hắn sẽ không quên, Tiếu Tiếu đêm đó vì duy hộ hắn khi sở làm hết thảy!
- Ê, con nhóc thối, tao cũng sẽ tính đến mày.
Tiếu Tiếu tiếp tục ăn, không nhìn.
- Thối......
Âu Dương Thanh Linh âm lãnh nghiêm mặt đánh gãy lời nói của Quý Phi Dương:
- Quý Phi Dương, cậu đang vũ nhục con gái nuôi của tôi, tôi có quyền hướng cậu đưa ra quyết đấu!
Quý Phi Dương trên mặt cứng đờ, lập tức châm chọc cười:
- Xuy, quyết đấu, bằng mày?
- Không sai, theo ta. – Khí thế của Âu Dương Thanh Linh toàn bộ khai hỏa, đằng đằng sát khí. Đem Quý Phi Dương bức sắc mặt trắng bệch! Mà lúc này đây Âu Dương Thanh Linh cẩn thận hơn, uy áp tinh thần cẩn thận tránh đi Tiếu Tiếu, không tạo cho cô một chút không khoẻ.
Quý Phi Dương là một công tử tuấn tú, phong lưu thành tánh. Quý gia cũng là danh môn...... Nhưng cùng Âu Dương gia không giống, Quý gia là thương gia. Âu Dương gia là quân thế gia* (*thế gia quân nhân)...... Âu Dương gia đệ tử đều biết võ. Nếu quả thật quyết đấu, tính Âu Dương Thanh Linh chỉ lui một cái, cũng là hai tên Quý Phi Dương ngồi H-Bahn đuổi không kịp.
Mà quyết đấu, đây là việc cho phép. Chỉ cần bọn họ là cùng đồng lứa, như vậy thì náo lớn đi! Trên cơ bản chỉ cần không náo ra mạng người, không có người sẽ quản các ngươi. Náo xong, tộc trưởng sẽ đi ra la rầy hai câu, nhắc nhở bọn họ không cần náo ra mạng người. Đương nhiên, luôn có một ít thủ hạ của người khác không yên lòng, náo ra mạng người. Thế nên, ngục giam sẽ có khách ở mới!
Con gái nuôi của bản thân bị vũ nhục, thật sự là một cái lý do phi thường tốt. Cho dù tính Âu Dương Thanh Linh đem Quý Phi Dương giết, cũng sẽ được hiệp hội bảo vệ phụ nữ giúp đỡ. Do đó giảm bớt hành vi phạm tội!
Nếu Tiếu Tiếu đều có thể biết đến đạo lý này, Quý Phi Dương tự nhiên càng thêm biết. Cho nên, trên cơ bản một người luôn luôn đều trà trộn ở trên người đàn bà như hắn lập tức liền héo. Lấy gia thế áp người, Quý gia không bằng Âu Dương gia. Lấy thực lực cá nhân...... Âu Dương Thanh Linh câu nói đầu tiên làm cho hắn lui liên tục vài bước! Quyết đấu? Hắn không dám!
Một mỹ nhân ở xa xa kêu một tiếng:
- Phi Dương, anh ở đâu?
Đây cho hắn lấy cớ, nhưng vẫn như trước hoành hoành hừ một tiếng:
- Hôm nay ta không theo các ngươi so đo...... Chờ! - Nói xong còn trừng mắt nhìn Tiếu Tiếu một cái! Đáng tiếc, Tiếu Tiếu từ đầu tới đuôi cũng không giương mắt nhìn hắn!
Như vậy thật thất lễ, ai bảo hắn lựa chọn lúc cô ăn cái gì mà đến? Thật không dám nói, đây là lễ nghi bàn ăn mà Âu Dương Thanh Linh vừa dạy cô!
......
Hai người ăn xong thì tới cửa hàng, tuy rằng là mua trang sức, nhưng Âu Dương Thanh Linh lại mang theo Tiếu Tiếu cầm quần áo, giày dép cùng đồ chơi trò chơi linh tinh tất cả nếu có trong khả năng con nít thích thì tất cả đều đi dạo qua một lần.
Cũng vì nó, hắn tối hôm qua đã chuyên môn lên mạng tra xét, lúc ở buổi sáng còn hỏi Cổ Lực. Hắn cảm thấy Cổ Lực nuôi Kim Lị tốt lắm, hào phóng sạch sẽ, không hư vinh...... Tương lai sẽ là một người vợ tốt.
Mà tất cả, đều là những thứ Âu Dương Thanh Linh trước kia chưa bao giờ từng làm qua .
Hắn tuy rằng nuôi qua một con gái nuôi, nhưng Âu Dương Thanh Linh vốn là một người mặt luôn nghiêm túc, lúc ấy tuổi trẻ, trong lòng đều là chí khí, cả ngày trong lòng mang chút ít dính nhà. Mà Hạnh Na lại là một cô bé đặc biệt yếu ớt thích khóc, hắn thật sự cũng có chút sợ. Cơ hồ là sau khi đem người lĩnh về trong nhà, liền không có tiếp xúc. Cho nên, khi Hạnh Na rời đi, hắn không nửa điểm khổ sở. Thậm chí có chút nhẹ một hơi...... Chẳng qua, lúc đó vừa vặn chân hắn xảy ra chuyện, có vẻ có chút cô đơn. Vì thế ở trong mắt người khác, lại thành hắn chịu đả kích lớn!
Bởi vậy, lúc này đây mang Tiếu Tiếu đến dạo cửa hàng mua đồ, Tiếu Tiếu lần đầu tiên, hắn cũng lần đầu tiên. So với Tiếu Tiếu còn muốn tân kỳ* (tân: mới + kỳ: hiếu kỳ) hơn!
- Tiếu Tiếu, thích nó không? - Âu Dương Thanh Linh hiện tại cảm thấy Tiếu Tiếu nhà mình là cô bé tốt, nhu thuận nghe lời, còn có thể bảo vệ hắn...... Cho nên, hắn cảm thấy muốn đem tất cả quần áo của bé gái đều mua cho Tiếu Tiếu. Cái loại cảm giác từ đáy lòng muốn sủng một người này, phi thường tuyệt vời. Mà hắn cũng không chút do dự đi làm.
Tiếu Tiếu xem thứ Âu Dương Thanh Linh cầm trong tay, sau một lúc lâu mới gật đầu.
Âu Dương Thanh Linh lập tức hướng người máy bán hàng ở phía đối diện nói:
- Ghi lại kích cỡ, đem tất cả nhưng thứ này đều đưa đến nơi đây.
Người máy bán hàng trong mắt phát ra hồng quang, đem Tiếu Tiếu xem xét một lần, lại đem địa chỉ mà quang não của Âu Dương Thanh Linh phát ra ghi lại, mới phát ra tiếng nữ thanh thúy:
- Cám ơn hân hạnh chiếu cố, trong vòng hai ngày sẽ đưa đến nhà.
Âu Dương Thanh Linh ở trên quang não xoa bóp một chút, ngay trước quang não xuất hiện một cái thẻ nhỏ, dùng thẻ ở trên cổ tay người máy quẹt một cái liền thanh toán xong, phương tiện đơn giản.
Cái thẻ kia chính là thẻ phân biệt thân phận, chờ khi cô ba tuổi, cũng có thể có! Nhưng muốn tự mình mua sắm, ở trước mười tuổi mỗi ngày đều có hạn, sau mười tuổi mới có thể hoàn toàn tự do sử dụng.
Về phần trước ba tuổi! Cô hết thảy chỉ có thể dựa vào người giám hộ của cô, không có người giám hộ đi cùng, cô cho dù là cửa lớn của nhà cũng không thể bước ra.
Mua giày thì nhanh hơn, Âu Dương Thanh Linh là một người có chủ ý thực dụng, trên quần áo có nhan sắc thiết kế linh tinh đủ loại suy tính, giày sao, lại chỉ có một, thì phải là thoải mái hơn!
Giày cao gót nhỏ tuy rằng thật đáng yêu, nhưng hoàn toàn không phù hợp cơ thể người, thậm chí ảnh hưởng đến sức khỏe. Bởi vì vậy nên không mua nó!
Còn lại thì là giày có dải băng đeo, dễ dàng đạp vào chân, làm cho người ngã sấp xuống, có tồn tại nguy hiểm, không cần!
Cho nên thứ còn lại sẽ không nhiều lắm.
Dù sao cũng là con nít ba tuổi, cơ bản đều không sai biệt lắm là như vậy! Cũng may Tiếu Tiếu cũng không giống mấy cô bé khác, thích đáng yêu mộng ảo mấy thứ đó. Vì thế mấy loại giày còn lại, chỉ cần là giống nhau tất cả đều mang đi! Chất liệu trên cơ bản không cần thiết để lo lắng, đối với con nít, nhất là mấy cô bé, phương diện này nhất là phải tốt.
Nhưng kỳ thực cũng không thiếu, nếu là một người quản gia, tất nhiên sẽ không làm cho hắn mua như vậy. Tiếu Tiếu quá nhỏ, cơ hồ mỗi ngày đều đang lớn lên, giày hôm nay đeo, ngày sau vị tất còn có thể mặc?
Nhưng Tiếu Tiếu cho tới bây giờ đều không lo lắng qua, trước kia những thứ cô muốn đều chỉ có một ít. Cho tới bây giờ vẫn không lo lắng qua sẽ dùng hay không...... Âu Dương Thanh Linh hiện tại lâm vào một vòng lẩn quẩn, hận không thể đem tất cả thứ tốt trên thế giới đều đem đến trước mặt Tiếu Tiếu để sủng nàng. Người bán hàng là người máy...... Vì thế, kết quả thành như vậy !
Cũng may đến lúc buổi biểu diễn đồ chơi dành riêng cho trẻ em, Âu Dương Thanh Linh không có tiếp tục tiêu xài như vậy. Mà là nhường cho Tiếu Tiếu bản thân tự chọn...... Bởi vì trong nhà có ba đứa nhỏ, cho nên đồ chơi rất nhiều. Nhưng hắn có chú ý tới Tiếu Tiếu rất không thích nó! Mà hắn cùng hai đứa em trai hồi nhỏ đã biết, đồ chơi hồi nhỏ rất trọng yếu! Đủ để bồi dưỡng hứng thứ của một người, thậm chí sự lựa chọn cả đời!
Cho nên bởi vì việc này rất trọng yếu, nên Tiếu Tiếu phải tự mình đi chọn.
Tiếu Tiếu chọn, một cái là súng mô phỏng, một cái là phòng tập thể thao mô phỏng!
Nói là mô phỏng thực ra hoàn toàn có thể dùng như sử dụng thực vật. Khác nhau chính là, nếu bạn đến câu lạc bộ bắn súng chuyên nghiệp, nơi đó sẽ cung cấp vũ khí có lực sát thương. Mà đây là đồ chơi, tuy rằng chỉnh thể rất giống đồ thật, nhưng không có nguy hiểm.
Trong phòng tập thể thao mô phỏng cũng không nhỏ, bên trong tất cả máy móc đều là thật. Sở dĩ được xưng là đồ chơi, một là một số máy móc thiếu một ít. Hai là phòng tập thể thao này có một thiết kế phi thường nhân tính hóa, đó là biết thay đổi độ mạnh yếu thích hợp. Nếu là một cô bé ba tuổi đi vào, như vậy tác dụng lực lượng ở trên người cô bé đó chỉ có một hai kilogram. Nếu là con nít mười tuổi, như vậy có thể là một hai trăm kilogram, người ba mươi tuổi, thì có thể là một hai ngàn kilogram...... Nó sẽ căn cứ vào tố chất của người vào, tuyệt đối sẽ không làm cho người ta xuất hiện nguy hiểm!
Cho nên chỉ có thể xem như đồ chơi. Nếu muốn rèn luyện cường độ lớn, nhất định phải đến phòng rèn luyện chuyên nghiệp mà đi! Nơi đó có dạy rèn luyện chuyên nghiệp, đủ để cam đoan người tham gia an toàn.
Tuy rằng tất cả vẫn đều an toàn, cũng đích xác là đồ chơi. Nhưng lựa chọn của Tiếu Tiếu vẫn làm cho Âu Dương Thanh Linh kinh ngạc, hắn tự nhiên sẽ không không cho cô mua, chỉ là tò mò:
- Tiếu Tiếu vì sao thích nó?
Tiếu Tiếu cũng thật thành thật:
- Trở nên lợi hại, Thanh Linh sẽ không tức giận!