Tinh Tế Âm Nhạc Đại Sư

Chương 57: Học viện tân nương (7)




Mặc dù cùng một bài, nhưng nhạc cụ khác nhau sẽ tấu ra cảm giác không giống nhau, huống chi là tâm tình bất đồng. 《Ngư Chu Xướng Vãn》 là nhạc  khúc Lê Hân tiếp xúc sau khi đến thế giới này, lại trải qua hơn 10 lần phát rồ cấp đại sư, vốn quen thuộc hơn các khúc khác rất nhiều. Phiên bản tỳ bà của Ngư Chu Xướng Vãn mang theo niềm vui được mùa khi hán tử hỗ trợ gia đình, hắn đã thuần thục đến không thể thuần thục hơn, mà bản ống tiêu uyển chuyển lại bất đồng.

Lần đầu tiên công khai đàn 《Ngư Chu Xướng Vãn》, tuy rằng Lê Hân thất vọng khốn cùng, thân thể nhược kê, fans toàn hắc, gặp phải hệ thống nguy hiểm ra lệnh hơn 800 hắc liền tự hủy. Khi đó hắn hai bàn tay trắng, lại có hi vọng, có A Mộc. A Mộc ở một bên cầm hộp ‘Không thể nghe chùa, chỉ thu tiền mặt’, A Mộc âm thầm mở ra hai vạn tinh tệ mua tàu bay bảo vệ hắn, A Mộc cầm băng ghế nhỏ không nhúc nhích mà nghe hắn đàn, không rời không bỏ.

《Ngư Chu Xướng Vãn》 khi đó, là hy vọng đối với cuộc sống no đầy, là niềm vui sau một ngày được mùa đầy mệt nhọc trở về nhà, là ý chí chiến đấu mạnh mẽ của tiếng tỳ bà leng keng hữu lực. Mà hiện tại, Lê Hân đã có hơn trăm triệu tinh tệ, thân thể tuy không cường tráng, nhưng cũng không đến mức bị niết cái liền nát, lại có tinh thần lực có thể phòng thân cũng có thể cứu người và chiêu fans, có tinh thần lực trợ giúp, chỉ cần hắn diễn tấu, sẽ không có ai không trở thành fan của hắn, ngẫm lại, hiện tại bản thân so với trước đây đích đích xác xác tốt hơn rất nhiều.

Nhưng vào thời điểm đó, mặc dù Lê Hân ngủ ở bãi đỗ xe cũng là vui vẻ chịu đựng, mỗi ngày vì mấy vạn tinh tệ mà cảm thấy mỹ mãn. Hiện tại ngồi ôm tiền tỷ nhưng vẫn bất mãn, sợ hãi với việc sắp phải ngủ ngoài đường, trong lòng mỗi một khắc đều cất giấu bất an lo sợ.

Lại một lần đứng ở trung tâm quảng trường, người xung quanh đều lơ đi hắn, không được phép sử dụng tinh thần lực, một lần nữa dựa vào âm nhạc  thuần túy lay động lòng người, bất an trong lòng Lê Hân đột nhiên biến mất. Nguyên lai, thứ đáng sợ nhất không phải là hai bàn tay trắng, mà là từ trên cao rơi xuống. Chân trần đạp lên trời đất không chỗ nào sợ hãi, mang vào giày mới lại sợ bụi đất làm bẩn.

Hắn bị thế gian phồn hoa này che mắt, quên mất niềm vui thuần túy nhất.

Kỳ thật từ đầu, giúp hắn lấy hết can đảm đứng giữa những người xa lạ đàn tấu, trước giờ đều không do hệ thống thúc giục, mà vì sự yêu thích thuần túy của chính hắn đối với âm nhạc, truy đuổi với âm nhạc. Chẳng sợ khàn giọng cũng muốn ca hát, chẳng sợ hỏng mất ngón tay vẫn muốn đàn. Cái gì là đại sư âm nhạc? Đại sư âm nhạc là Beethoven sau khi bị điếc làm chấn động cho ra 《Destiny》, là 《An Hồn Khúc》 khi Mozart tạ thế, đó là sự theo đuổi không ngừng nghỉ trong sự nghiệp của bản thân, là nguyện vọng đơn giản nhất trên thế gian.

Chỉ là thích mà thôi.

Tháo xuống những trang sức nặng nề, tẩy đi một thân duyên hoa, mới có thể hiểu được, đơn giản nhất không gì bằng bản tâm. Giúp hắn đứng ở chỗ này, mãi mãi là tình yêu hắn đối với âm nhạc.

Mặc dù là tiếng tiêu u tĩnh, nhưng trong niềm vui mỹ mãn này, vẫn thổi ra một khúc hài hòa thỏa mãn  đơn giản. 《Ngư Chu Xướng Vãn》 là gì? Là công việc cực nhọc của người dân ngày ngày cày cấy không đổi, là sự năng nổ cẩn thận trong nghề qua nhiều thế hệ, là sự vất vả màn trời chiếu đất. Nhưng mà cho dù mệt nhọc, cho dù gian khổ, bọn họ vẫn vì vụ thu hoạch nhỏ này mà háo hức, mà thỏa mãn.

《Ngư Chu Xướng Vãn》 tạo nên khung cảnh tráng lệ bên hồ hoàng hôn, là tiếng hát niềm vui đơn giản của người dân lao động, vô cùng thỏa mãn.

Lê Hân lúc này, cũng thỏa mãn. Dù cho thế gian chỉ có một mình hắn, hắn vẫn có âm nhạc làm bạn. Chỉ cần còn hát được, còn diễn tấu được, tất cả gian nan khốn khổ đều không quan trọng.

Tất cả những gì hắn muốn rất đơn giản, thổi ra một khúc hoàng hôn trở về nhà, một khúc cảm thấy mỹ mãn trong lòng.

Một khúc kết thúc, mở mắt ra, trước mặt chỉ có một nam nhân đeo kính râm trang x, ngũ quan nam nhân thoạt nhìn có chút mơ hồ, bởi vì tầm mắt bị che đi nên không phát hiện thần sắc của y, bất quá Lê Hân nắm chắc, y yêu thích âm nhạc của mình.

Xung quanh không có người khác, thanh âm quá mức u tĩnh này của Lê Hân cùng sự tách biệt của quảng trường học viện Nghệ Thuật khiến không thu hút sự chú ý của người khác, bất quá Lê Hân không để ý, rượu thơm không sợ hẻm sâu, hắn chỉ cần chuyên tâm diễn tấu là được. Kiếp trước những siêu sao kia có ai có tinh thần lực, âm nhạc, trước giờ không cần tinh thần lực mê hoặc người khác, bản thân  nó đã có sức mạnh quyến rũ toàn thế giới!

Bất quá…… Lê Hân thầm than trong lòng, quả nhiên dù sao hắn cũng là một phàm nhân. Tâm cảnh tốt đẹp thư thế, trở lại với ý cảnh chân thật, hắn lại cố tình dùng một cái hộp khiến âm nhạc thuần túy kia trở nên tục tằng.

Ca sĩ…… Cũng cần ăn cơm.

So với cái thùng của A Mộc, thì Lê Hân không viết thêm gì trên hộp này cả. Nếu cảm thấy thích, cảm thấy âm nhạc của hắn đáng giá, sẽ tự động ném tiền vào, phần thưởng tốt đẹp.

Tâm tình tốt, Lê Hân ngước nhìn người trước mặt một cái, liền đem cái hộp đặt trên mặt đất, hai tay hắn không có bất cứ thứ gì ngoại trừ một ống tiêu  màu xanh lá. Chiếc nhẫn A Mộc để lại cho hắn được Lê Hân xuyên vào sợi dây đeo trên cổ, giấu trong áo. Từ vật ngoài thân, biến thành thứ giấu trong lòng.

Nhân dịp tâm tình đang tốt, Lê Hân thổi tiếp nhạc khúc thứ 2 ——《 Bình Sa Lạc Nhạn 》.

Nhạc khúc lúc này không còn là tình cảm quyến luyến của chim nhạn bên hồ, mà là sự thoả mãn khi dừng trên bờ cát hưởng thụ hoàng hôn. Hiện tại Lê Hân hiển nhiên đang thỏa mãn, vì hắn một lần nữa tìm được điểm dừng chân của chính mình. Chim nhạn bởi vì tìm được điểm đến mà dừng chân, lựa chọn lưu lại bên hồ qua mùa đông, hưởng thụ cảnh đẹp ngày thu. Lê Hân lại vì hiểu ra điểm dừng mà thoả mãn, điểm dừng của hắn vĩnh viễn là âm nhạc, thuần túy, tình cảm phát ra từ nội tâm hóa thành một khúc tuyệt hưởng kéo dài 3 ngày, kéo dài nhân tâm.

Đây mới là đích đến cuối cùng của hắn, chẳng sợ nó sẽ biến thành nấm mồ, cũng vui vẻ chịu đựng. Dừng lại trên bờ cát âm nhạc này, hắn sẽ cắm rễ tại đây, không bao giờ di chuyển nữa.

Vô luận là 《Ngư Chu Xướng Vãn》 hay 《Bình Sa Lạc Nhạn》, đều là nhạc khúc Lê Hân tiếp xúc lúc đầu, mặc kệ tỳ bà hay ống tiêu đều đã luyện tập qua mấy lượt, đàn lên đương nhiên tương đương quen thuộc. Mức độ thuần thục tỳ bà của hắn đã đạt tới 100, vô luận đàn thế nào cũng không có cách đề cao hơn nữa, mà đột nhiên Lê Hân có loại cảm giác, nếu lúc này hắn sử dụng tỳ bà đàn tấu hai đầu khúc này, tuy rằng kém hơn hình thức chỉ đạo cấp đại sư, nhưng nhất định tốt hơn nhiều so với trước đây.

Không phải kỹ thuật, mà là tâm cảnh. Muốn lấy được thành tựu ở một lĩnh vực, cơ bản nhất cũng là lúc bắt đầu, đó là niềm đam mê không phai và quyết tâm không bao giờ bỏ cuộc. Cố tình, hắn thậm chí không biết điều này luôn mông lung tuân theo các yêu cầu của hệ thống, lại quên mất bản tâm.

Hắn là một con nhạn hoang dã bay về phía nam,  luôn tìm kiếm điểm đến của mình. Mà sau khi dừng trên bờ cát âm nhạc này, mới nhận ra rằng con đường mình vừa đi chỉ là vừa bắt đầu mà thôi.

Người ta nói vạn sự khởi đầu nan, Không có nghĩa là đào hố không lấp. Mà là trước khi đào hố trồng cây xuống, phải quyết tâm không bao giờ bỏ cuộc!

Cho đến ngày nay, hắn chỉ mới bắt đầu, chỉ mới bước chân lên con đường âm nhạc này, nỗ lực  hướng tới một mục tiêu ngoài tầm với nhưng gần trong tầm tay. Xa xôi không thể với tới, là vô luận hắn có nỗ lực thế nào, mục tiêu hắn muốn đạt được vẫn rất gian nan, gần trong tầm tay, đó là chỉ cần mỗi ngày hắn luôn kiên trì luyện tập không ngừng, nhất định sẽ có thể thực hiện được ước mơ của mình.

Thành công, là chuyện đơn giản lại khó khăn cỡ nào, đơn giản là ngươi chỉ cần làm những chuyện mình thích mỗi ngày là được, gian nan là vô luận ngươi có thống khổ và đau đớn bao nhiêu, cũng hãy tiếp tục giữ nó đơn giản và vĩnh viễn không bao giờ dừng lại.

Hành trình ngàn dặm bắt đầu từ bước chân, bước đầu tiên của hắn rốt cuộc cũng bắt đầu.

Kết thúc khúc thứ 2, Lê Hân mở mắt ra, trong mắt là vô cùng kiên định và không bao giờ từ bỏ.

Khúc đầu tiên 《Ngư Chu Xướng Vãn》 là quay về bản tâm, khúc thứ 2 《Bình Sa Lạc Nhạn》 là mục tiêu kiên định, một là hiểu ra, hai là đứng vững. Rõ ràng hàm ý và cảm xúc giữa hai nhạc khúc là hoàn toàn bất đồng, lại có thể hoàn toàn hòa hợp, không  xung đột chút nào.

Đôi mắt Lê Hân hiện lên một mảnh thanh minh, là sự rõ ràng không bao giờ đi sai đường.

Một cái chớp mắt kia, một ánh mắt kia, gương mặt có chút tương tự Lê Hân kia, biểu cảm kiên định bất biến kia, cứ như vậy giữa đám đông đâm vào trong lòng Nghiêm Sí.

Nghiêm Sí cảm thấy mình sắp điên rồi, y rõ ràng yêu Lê Hân, vì Lê Hân thậm chí nguyện ý vứt bỏ kiên thủ, vì Lê Hân cam nguyện lựa chọn quên đi. Chính là vào khoảng khắc này, khi một giây trước y còn vô cùng nhớ thương Lê Hân, một giây sau cư nhiên lại lần nữa mất một mảnh tim vì một người hoàn toàn khác. Chẳng lẽ bởi vì sinh viên trước mắt  dáng người xấp xỉ Lê Hân, tuổi tác tương tự, dung mạo cũng có một phần rất giống sao? Từ lúc nào mà y, cư nhiên mềm yếu mà muốn tìm kiếm thế thân!

Giờ phút này Nghiêm Sí thật sự hận chết sự yếu đuối cùng ti tiện của mình, chính là tầm mắt y vẫn không cách nào rời khỏi thiếu niên trước mắt. Ma xui quỷ khiến, Nghiêm Sí từ hộp không gian lấy ra một tấm phiếu lớn, cong lưng, bỏ vào trong hộp bên chân Lê Hân.

【Hệ thống: Chúc mừng ký chủ nhận được 1 ngàn hoa tươi, chúc mừng ký chủ vẫn có thể tấu ra nhạc khúc mê người mà không cần tinh thần lực, chúc mừng ký chủ tẩy tẫn duyên hoa (78) trở về bản tâm vốn có. Bước đầu tiên được thực hiện, tiếp theo là lặp lại vô số bước đầu tiên, đi đến cuối liền thành công, thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng!】

(78) Tẩy tẫn duyên hoa: bôi đi lớp trang điểm bên ngoài, trở về bản chất thực.

(⊙o⊙)! Trời ạ, lần đầu tiên hệ thống khen hắn! Hoàn toàn không có khích lệ phun tào, còn dùng thật từ tốt cho cảm giác đặc biệt huyễn khốc như vậy, Lê Hân quả thực vui đến sắp hư. Hơn nữa hắn ở chỗ này nhận được số tiền đầu tiên!

Học phí đại học St. Tevez là 20 vạn trong bốn năm, 1 vạn tinh tệ này không đủ nhét kẽ răng. Nhưng! Phí  dừng chân một năm ở ký túc xá vừa vặn là 1 vạn tinh tệ, đêm nay hắn không cần ngủ ngoài đường rồi!

Quan trọng nhất là, bước đầu tiên ở Thủ Đô Tinh, cho hắn biết, cho dù không có tinh thần lực vẫn có thể có được fans, hoa tươi!

Cười một cái sáng lạn với Nghiêm Sí, nụ cười rạng rỡ gần như làm mù mắt vị thiếu tướng mang kính râm. Lê Hân cũng không nói gì, cầm lấy ống tiêu, tâm trạng vô cùng tốt thổi tiếp khúc 《Hà Đường Nguyệt Sắc》.

Cũng không phải nhạc khúc hệ thống đưa tặng, mà là tự hắn căn cứ vào màn biểu diễn ấy mà cải biên thành tiêu khúc. Ao sen dưới ánh trăng lặng lẽ lay động màu của màn đêm, đây là một sự nở rộ tuyệt vời trong bóng tối, vẻ đẹp mà chỉ có người tinh mắt mới có thể phát hiện.

Lê Hân đã không còn quan tâm đến bên cạnh có người nghe hay không, hắn một khúc tiếp một khúc mà thổi, tiếng tiêu thanh u quanh quẩn trong buổi chiều chạng vạng. Luôn có một hai người bỏ qua được những hỗn loạn cảm nhận đến sắc thái trong một góc này, một đám bị hấp dẫn đi đến.

Bên cạnh vây quanh thưa thớt mấy chục người, Lê Hân an an tĩnh tĩnh mà thổi trong tầm mắt mọi người, giống như một đóa sen tách biệt với thế giới, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể khinh nhờn, thẳng đứng giữa lòng sông, làm người vì sắc đẹp của hắn mà kinh diễm.

【Chúc mừng ký chủ đạt được 38 fans, số thuần fans hiện tại là 62837, thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng!】

Ngày đầu tiên đã có 38 fans khiến Lê Hân đặc biệt vui vẻ, thấy màn đêm đã buông xuống, ánh trăng cao cao treo trên bầu trời, Lê Hân thu hồi ống tiêu, khẽ cười với những người xung quanh. Lúc này nam nhân đeo kính râm lại lấy túi ra, thả một tấm phiếu vào. Nhìn thông báo 【Nhận được 1 ngàn hoa tươi 】, Lê Hân tự đáy lòng nói với nam nhân kính râm: “Thật cảm ơn ngươi, đã giúp ta một đại ân.”

Hành vi của nam nhân kính râm và nụ cười của Lê Hân làm bừng tỉnh các fan đang còn chìm đắm trong màn đêm xinh đẹp, bọn họ đột nhiên phát hiện quần áo của thiếu niên này đã cũ nát, bộ dạng thoạt nhìn rất nghèo. Cái hộp vẫn còn lẳng lặng đặt bên chân, lưng thiếu niên thẳng tắp, thổi nhạc cụ không biết tên, lại không chịu mở miệng xin tiền.

Giá trị quan của người thế giới tương lai đều đặc biệt cấp lực, quan niệm thứ tốt liền phải chi tiền xem chính bản này đã được ăn sâu vào lòng người. Lúc nảy Lê Hân phụng hiến âm nhạc tốt như vậy, học sinh và các du khách bị hấp dẫn trở thành fans đương nhiên ngượng ngùng nghe chùa, hầu như mọi người đều từ túi móc tiền ra bỏ vào chiếc hộp của Lê Hân. Đương nhiên bọn họ không có rộng rãi như nam nhân kính râm, một lần đưa chính là 1 vạn, đều là học sinh bình thường cũng  không thể phi phí tiền của gia đình, phần lớn mọi người đều đặt vào năm mươi hoặc một trăm, cứ như vậy thu nhập của Lê Hân cũng tăng thêm vài nghìn.

Nếu cứ chiếu theo tiến độ phát triển này, phỏng chừng đến khai giảng hắn đã có thể trả học phí cho học kỳ đầu ~(≧▽≦)/~

Lê Hân trong lòng vui vẻ, biểu tình cũng thập phần tỏa nắng, tâm tình tốt cũng ảnh hưởng đến các fan, tâm tình mọi người đều tốt mà trở lại trường học. Chỉ có nam nhân kính râm vẫn yên lặng nhìn Lê Hân thu tiền trong hộp, đem nhạc cụ kỳ quái kia gói lại, vẫn không nhúc nhích.

Sau khi thu dọn thỏa đáng Lê Hân định đi đến chỗ chờ xe của trường, lại phát hiện nam nhân kính râm kia thế mà vẫn luôn đi theo hắn. Hắn có chút sợ hãi, bước chân cũng nhanh hơn không ít, mà nam nhân kính râm lại vẫn chậm rãi theo sau.

Cũng may lúc này xe tới, Lê Hân nhanh tay nhanh chân leo lên xe, phát hiện nam nhân kính râm không theo kịp, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Không nghĩ tới sau khi xe chạy, có bước chân người chạy nhanh phía sau xe.

Ở đại học St. Tevez, rất nhiều người chạy bộ theo xe để luyện tập thể năng, bọn họ đều đang khiêu chiến tốc độ và sức chịu đựng của mình. Đương nhiên  không có nhiều người hoàn toàn có thể chạy theo xe, bất quá loại hành động này lại đáng được tán thưởng, không ai sẽ đuổi theo xe buýt của trường như một kẻ ngốc.

Nghiêm Sí đương nhiên có thể đuổi kịp xe buýt, lúc này y đã hoàn toàn không hiểu chính mình, chỉ có thể theo tâm ý chạy theo xe. Sau khi một đường đi theo, xa xa thấy thiếu niên bước xuống trước tòa nhà ký túc xá thứ năm, vào ký túc xá liền không ra nữa. Y nhanh bước bí mật vào tòa ký túc xá, thấy thiếu niên đang ở phòng trực ban một bên nộp tiền một bên đăng ký thông tin cá nhân.

Nguyên lai là tân sinh đến trường sớm, ngũ cảm nhạy bén giúp Nghiêm Sí nghe được cuộc đối thoại giữa thiếu niên và nhân viên trực ban, âm thầm gật đầu. Quả nhiên là học sinh chăm chỉ, lúc y thi đậu đại học kỳ nghỉ cũng không nhàn rỗi, nhận được thư báo trúng tuyển liền đến học viện chiến lược đại học Saint Tevez báo danh, sau đó lập tức theo học khóa đào tạo để thực tập huấn luyện quân sự.

Sau khi thiếu niên đăng ký xong, liền rời khỏi ký túc xá đi lấy hành lý, Nghiêm Sí nhân cơ hội đi đến phòng trực ban đeo kính râm vào không nói lời nào, nhân viên trực ban nghĩ y tới tìm học sinh, kết quả người này chỉ yên lặng nhìn chằm chằm quang bình một lát liền rời đi.

Nhân viên trực ban run lên một cái, nhanh chóng đóng lại giao diện đăng ký, để tránh biến thái lại đây nhìn lén tin tức học sinh.

Tâm trạng Nghiêm Sí cực kỳ phức tạp, Lý Hâm, một cái tên tương tự Lê Hân như vậy, cái tên này với y mà nói cũng là một loại châm chọc.

So với Lê Hân một đêm vô mộng cuối cùng tìm được chỗ ở, đêm nay Nghiêm Sí ngủ tương đương không ngon, suốt đêm đều mơ thấy gương mặt tươi cười của Lê Hân cùng Lý Hâm, khi thì hai hợp làm một, khi thì hóa thành hai người. Khiến y bối rối, cuối cùng duỗi dài tay, đồng thời đem hai người ôm vào trong ngực. Trong mộng y cũng phỉ nhổ chính mình, nhập hai người trong ngực y thành một, là Lê Hân. Lê Hân vươn hai tay ôm eo y, dán môi lên môi y, đầu lưỡi đảo qua cánh môi, câu đến y tam hồn bay hết hai, bảy phách mất đi sáu, chỉ muốn chiếm hữu người trong ngực làm y khát cầu đến tận cùng này……

Cố tình, Lê Hân mở miệng, hắn liếc mắt đưa tình mà nhìn như vậy, gọi tên, Nghiêm Sí nghe không được âm thanh hắn, nhưng có thể tinh tường ý thức được, tên Lê Hân gọi không phải y!

Mồ hôi đầy đầu bật dậy, Nghiêm Sí trầm mặc chốc lát đón ánh mặt trời, sau khi tắm xong lại không khống chế được cơ thể, chạy đến quảng trường đại học Saint Tevez.

Không có nhiều người trên quảng trường vào buổi sáng, chính là người tập thể dục buổi sáng đều sẽ tập ở sân thể dục của trường chứ không đến quảng trường triển lãm. Nghiêm Sí tinh chuẩn tìm được vị trí Lê Hân diễn tấu ngày hôm qua, trầm mặc nhìn gạch lát sàn một hồi, lén lút dẫm lên khối gạch hôm qua Lê Hân dẫm qua, chợt lập tức thu hồi chân, kính râm che dấu một mảnh đỏ rực trên khuôn mặt tuấn tú.

Sau đó, y đi bộ đến cửa tòa nhà ký túc xá thứ năm một cách nhàn nhã, đếm số nhà, đứng dưới lầu nơi căn phòng Lê Hân đăng ký hôm qua, ngẩn đầu nhìn  lầu 11, nơi đó là nơi tối qua Lê Hân đi vào.

Rồi từ tối qua đến giờ đều chỉ có một nhân viên trực ban  nhẹ nhàng a nhẹ nhàng a, gọi là an bảo xã.

Học sinh đại học St. Tevez, có thể thi vào học viện Chiến Lược đều là có chút tài năng, có thể tiến vào an bảo xã càng là người xuất sắc trong số đó. An bảo xã là xã đoàn đứng đầu Saint Tevez, không có nguyên nhân, chủ yếu là bốn lão sư chỉ huy an bảo xã, đều là sĩ quan cao cấp đã xuất ngũ từ trên chiến trường lại không chịu ngồi yên ở nhà. Kinh nghiệm chiến đấu của họ tương đương phong phú, toàn thân trên dưới đều là tài phú, người khác cầu mà không được. Càng hấp dẫn chính là, có rất anh hùng trên chiến trường  lúc được nghỉ phép chạy đến an bảo xã ngồi vào ghế giáo viên thỉnh giảng, cơ hội gần gũi với thần tượng là rất khó, làm cho rất nhiều người báo danh vào an bảo xã, học sinh muốn gia nhập mỗi năm đều như thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, cũng cạnh tranh kịch liệt không thua thi đại học chút nào.

Cũng vì nguyên nhân này, trị an bên trong đại học St. Tevez luôn do an bảo xã phụ trách. Đương nhiên không có khả năng để học sinh tham gia chuyện quá mức nguy hiểm, bất quá do bọn họ giáo huấn như vậy mà một số tiểu tặc không có mắt lại vô cùng không tồi.

Đội an bảo số 4 đang tuần tra trong trường thì nhận được xin giúp đỡ, lập tức đuổi tới dưới tòa nhà số 5, vây quanh nam nhân kính râm.

Không có ai là học sinh bốc đồng, một học sinh trong đó đến gần nam nhân kính râm nói: “Nhân viên quản lý ký túc xá số 5 nói, từ tối qua ngài đã lang thang bên ngoài ký túc xá, thỉnh ngài đưa ra ID sinh viên hoặc chứng minh thân phận khác, nếu là học sinh trong trường thỉnh không cần lén lút như vậy. Nếu là người ngoài trường học, vui lòng đến văn  phòng an bảo xã đăng ký một chút  nguyên nhân ghé thăm, cảm ơn hợp tác.”

Nam nhân kính râm bỏ qua những học sinh xung quanh, vẫn ngẩn đầu chuyên chú nhìn lầu 11. Lúc này Lê Hân mới từ trên giường bò dậy, trải nghiệm cuộc sống của ngày hôm qua, khiến hắn ngủ một đêm đặc biệt ngọt ngào. Ký túc xá hắn được phân là một căn  độc lập hai phòng một sảnh, Lê Hân cùng một học sinh khác dùng chung phòng khách, phòng bếp, phòng tắm, phòng ngủ có hai cái, không quấy rầy lẫn nhau, điều kiện đúng là tốt vô cùng. Bạn cùng phòng của Lê Hân hẳn cũng là tân sinh, lúc này trường học còn chưa khai giảng đương nhiên chưa tới báo danh, một tháng này Lê Hân có thể một mình hưởng dụng phòng khách, vô cùng tự tại.

Đương nhiên, liền tính bạn cùng phòng có tới cũng không hề gì, phòng ngủ đều là độc lập, chỉ dùng chung phòng khách, chỉ cần bạn cùng phòng không mở party ở phòng khách thì đến sớm hay đến muộn đều hoàn toàn không ảnh hưởng đến hắn. Tất nhiên, hoàn cảnh hiện tại vẫn không tính là quá tốt, bởi vì Lê Hân muốn sử dụng tinh thần lực luyện nhạc, như vậy có thể thu nhạc cung ứng cho Emir bên kia, cũng có thể đề cao trình độ tinh thần lực của mình. Thế nên, có bạn cùng phòng sẽ không tự tại như vậy, chờ  sau khi tích được đủ tiền, Lê Hân sẽ nghĩ cách dọn ra ngoài trường ở, hiện tại tạm thời chỉ có thể như vậy.

Sau khi rời giường hắn đến mở cửa sổ,  đón ánh nắng và không khí trong lành, đứng trước cửa sổ duỗi cái  eo lười,  dáng vẻ lười biếng kia mơ hồ dừng lại trong mắt Nghiêm Sí đang nhìn hắn qua cửa sổ. Dưới kính râm, nam nhân như lưỡi đao lộ ra nụ cười nhu hòa.

Kính râm trải qua đủ loại nguyên lý chiết xạ quang học, khiến nụ cười kia dưới ánh mắt an bảo trường liền biến thành cười nhạo khinh miệt. Tên biến thái kính râm xâm nhập trường học hoàn toàn không nhìn bọn họ, còn lộ ra nụ cười nhạo báng bọn họ, đúng là khiến mấy học sinh huyết khí phương cương  này không nhịn được nữa.

Đội trưởng đội 4 áp xuống hỏa khí trong lòng, không vui nói: “Thỉnh ngài đưa ra giấy chứng nhận, nếu không chúng ta sẽ áp dụng biện pháp mạnh mẽ đem ngài đưa đến  bộ chấp pháp, thỉnh ngài phối hợp.”

Nhưng nam nhân kính râm này vẫn không để ý đến bọn họ, đội trưởng tiếp tục cảnh cáo, đối phương  vẫn làm theo ý mình như không nhìn thấy, học sinh an bảo xã lại không nhìn được nữa, trực tiếp xông lên muốn bắt gia hỏa có ý đồ gây rối này.

Đương nhiên bọn họ bắt không được, những học sinh này thậm chí không biết Nghiêm Sí làm động tác gì, vồ một cái, mười mấy người không hiểu sao mà quấn vào nhau, bò cũng bò không dậy nổi.

Học sinh an bảo xã đều siêng năng luyện tập, cho dù không rõ rốt cuộc nam nhân kính râm làm cái gì, bọn họ cũng biết người trước mắt này bọn họ căn bản không địch lại, đừng nói mười mấy người, cho dù mấy chục người cũng vô dụng. Loại cảm giác vô lực này có chút giống lúc đối chiêu cùng giáo viên hướng dẫn, nhưng càng bất lực hơn. Đội trưởng lập tức hiểu được bọn họ đánh không lại, vội vàng mở cuộc gọi khẩn cấp cầu chi viện.

Cuộc gọi khẩn cấp  chỉ kết nối với  thiết bị đầu cuối cá nhân của bốn giáo viên hướng dẫn, giáo viên hướng dẫn hôm nay đã từng là đại tá quân đoàn số 1, sau 200 tuổi xuất ngũ liền đến đại học Saint Tevez làm  lão sư bồi dưỡng đời sau. Hắn rất thích ở cùng nhóm học sinh trẻ tuổi này, cũng tận lực đem lực lượng của mình truyền thụ cho họ.

Hôm nay, nhận được cuộc gọi khẩn cấp của học sinh liền lập tức điều khiển chiến hạm của đại học St.Tevez, không đến hai phút đã đến tòa nhà số 5, liếc mắt một cái đã nhìn thấy học sinh của mình ngã trái ngã phải đảo thành một đoàn, lập tức nhảy xuống chiến hạm, một quyền đánh về hướng nam nhân kính râm kia.

Đương nhiên, hắn cũng đánh hụt, bị người một chưởng đẩy phía sau lưng, suýt nữa  làm một đoàn cùng bọn học sinh. Cũng may kinh nghiệm hắn phong phú, nương theo quán tính đỡ lực đạo đối phương, chỉ tiến về trước hai bước liền đứng vững. Nhưng mà vừa rồi đánh nhau cho hắn một loại cảm giác quen thuộc không giải thích được, Triệu Thân dừng chân đứng yên, có chút chần chờ quay đầu lại nhìn nam nhân kính râm kia.

Vừa hay Lê Hân đóng cửa sổ, âm thanh không truyền ra nữa, lúc này Nghiêm Sí mới thu hồi tầm mắt, lẳng lặng nhìn về phía Triệu Thân, mở miệng nói: “Triệu lão sư.”

Y hơi nâng kính râm một chút với Triệu Thân, chân dung trong nháy mắt bị thị lực ưu tú của Triệu Thân bắt được, hắn  hơi há mồm kinh ngạc, thiếu chút nữa nhịn không được kính quân lễ. Cũng may kịp thời nhìn thấy Nghiêm Sí lần thứ hai mang lên kính râm, đem lời nói nuốt về.

Triệu Thân là đội trưởng dẫn y khi Nghiêm Sí tòng quân, là lão quân nhân kinh nghiệm phong phú lại nhiệt tâm, hiện tại quân hàm của Nghiêm Sí đã cao hơn hắn, nhưng vẫn gọi hắn là lão sư.

Triệu Thân ôm lấy Nghiêm Sí, dùng sức vỗ vỗ bả vai, lộ ra nụ cười vui mừng: “Hảo!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.