Tình Sinh Ý Động

Chương 10




Type: Thanh Hà

Ninh Nhiễm Thanh ngồi bên cạnh nghe Tần Hữu Sinh nói chuyện với Giang Hành Chi, hỏi anh: “Anh định tới nhà luật sư Giang sao?”

Tần Hữu Sinh gật đầu: “Nhà cậu ấy ở ngay gần đây, qua một ngã tư nữa là tới.”

“Ồ.” Ninh Nhiễm Thanh kéo đệm che nắng ở ghế phụ xuống, nhìn chăm chú vào gương, nói: “Chẳng biết có hết sưng được không, không thì chắc chắn chị em sẽ hỏi bằng được mới thôi.”

“Không chỉ có chị em muốn hỏi bằng được mới thôi.” Tần Hữu Sinh lái xe rẽ vào đường khác, sau đó hỏi: “Nhiễm Thanh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ninh Nhiễm Thanh không biết nên nói thế nào cho phải, ngập ngừng một lúc mới nói: “Em đi cùng khách hàng tới gặp “bồ nhí”, “bồ nhí” mang thai, chắc sợ gặp chuyện không may nên dẫn theo một phụ nữ là dân anh chị làm chống lưng, người phụ nữ kia rất ghê gớm, chưa nói được bao câu đã đánh nhau với em.”

Tần Hữu Sinh: “Chưa nói được bao nhiêu đã đánh nhau?”

Ninh Nhiễm Thanh: “Cô ta ra tay trước.”

Tần Hữu Sinh hít vào một hơi, sợ tâm trạng không ổn định sẽ ảnh hưởng đến việc lái xe, bèn nói: “Lát nữa nói tiếp.”

Nhà của Giang Hành Chi nằm ở khu hoa viên Hoàng Gia, là khu đô thị đắt đỏ và đẹp đẽ nhất thành phố A, Tần Hữu Sinh là khách quen ở đây nên cũng có thẻ ra vào khu đô thị.

Sau khi quẹt thẻ vào khu, Ninh Nhiễm Thanh nghi ngờ hỏi: “Anh thường xuyên đến nhà luật sư Giang?’’

“Trước đây anh ở chung với cậu ấy, sau này mới chuyển ra.” Tần Hữu Sinh trả lời.

Ninh Nhiễm Thanh nuốt một ngụm nước bọt, hỏi thăm dò: “Hai người thân nhau lắm à?”

“Em là hủ nữ sao?” Tần Hữu Sinh khẽ cười hỏi vặn lại cô, phản ứng nhanh vô cùng, cho dù làm giảng viên thỉnh giảng hay luật sư, anh cũng thường tiếp xúc với lượng thông tin mới rất lớn, bao gồm cả BL rồi hủ nữ đang ngày càng phổ biến trên mạng hiện nay.

Ninh Nhiễm Thanh lắc đầu: “Sao có thể…” <!--Ambient video inpage desktop-->

Vì Ninh Nhiễm Thanh ủ rũ không vui nên Tần Hữu Sinh chợt muốn nói đùa một chút: “Hình như trên mạng đều nói kiểu đàn ông tuấn tú như anh rất dễ trở thành đối tượng suy tưởng của hủ nữ.”

“Ha ha…” cuối cùng Ninh Nhiễm Thanh cũng cười thành tiếng, chỉ là khi cười to chạm tới cơ mặt thì vô cùng đau nhức, đành vừa ôm mặt vừa cười.

Căn hộ của Giang Hành Chi nằm ở tầng thứ hai mươi ba, Ninh Nhiễm Thanh đi theo Tần Hữu Sinh lên tầng, khi đứng đợi Giang Hành Chi mở cửa cô lại tò mò hỏi một câu: “Luật sư Giang có bạn gái không?”

“Không có, nhưng cậu ấy yêu thầm một người.” Tần Hữu Sinh bắt đầu “bán bạn cầu vinh.”

Ninh Nhiễm Thanh nói “Yêu thầm à, thế thì chắc anh ta phải kìm nén khổ sở lắm.”

“Ừ, đúng là như thế.” Tần Hữu Sinh gật đầu, như thể đã quên bản thân đang tới nhà người ta xin thuốc. Khi Giang Hành Chi mở cửa ra thì anh liền tươi cười thân thiết, không hề coi mình là người ngoài: “Nhà có trứng gà không, luộc hộ tôi hai quả.”

Ninh Nhiễm Thanh đứng cạnh anh cất tiếng chào: “Luật sư Giang.”

Giang Hành Chi nhìn đôi trai gái trước mặt, kéo cửa ra: “Vào đi.”

Căn hộ của Giang Hành Chi được thiết kế theo phong cách hiện đại giản lược điển hình. Nhìn quanh nhà sẽ thấy đồ dùng gia đình gọn gang, ngăn nắp, sàn gỗ thượng hạng, tranh treo tường tinh tế, phòng khách và phòng bếp được thiết kế nhập làm một, càng khiến căn hộ thêm rộng rãi, trong ngoài thoáng đãng.

Ninh Nhiễm Thanh thay một đôi dép nữ đi rồi đi vào nhà, lúc đưa dép cho cô Giang Hành Chi còn cố ý nói một câu: “Đôi dép này để cho nữ nhân viên vệ sinh theo giờ dùng.”

Ninh Nhiễm Thanh yên lặng thay dép, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Giang Hành Chi thoáng ngây người, liếc nhìn cô một thoáng rồi mới quay về phòng: “Tôi đi lấy thuốc bôi.”

Thuốc bôi có màu nâu khá dính, vừa mở nắp mùi thuốc bắc đã bay ra nồng nặc, Ninh Nhiễm Thanh vô thức nhíu mày: “Mùi nồng quá!”

Tần Hữu Sinh vừa lấy thuốc vừa nói với cô: “Mùi hơi khó chịu nhưng thuốc rất tốt, bôi khoảng nửa tiếng sau đó lấy trứng gà lăn một lúc, chắc chắn buổi tối đưa em về nhà chị em sẽ không phát hiện ra.”

Ninh Nhiễm Thanh gật đầu, vừa mới chịu oan ức bên ngoài, giờ tới trước mặt người yêu đương nhiên sẽ yếu đuối hơn bình thường. Tần Hữu Sinh bôi thuốc cho cô, ngón tay thon dài lấy chút thuốc, tiếp theo nhẹ nhàng thoa lên má trái của cô, từng chút từng chút một, nét mặt nhẹ nhàng, động tác rất đỗi nhẹ nhàng.

Thuốc được thoa lên mặt cảm giác rất mát mẻ, Ninh Nhiễm Thanh dễ chịu bật lên kêu “Ưm”

Giang Hành Chi khoanh tay đứng bên cạnh, thực sự nhìn không nổi nữa bèn lấy hai quả trứng gà trong tủ lạnh đi đến bên bếp, đun nước rồi bỏ trứng gà vào. Sau đó anh ta đứng tựa vào quầy bếp, đưa mắt nhìn đôi nam nữ ân ái thoa thuốc trong phòng khách, hừ lạnh, thong dong bước ra “Mạn phép hỏi một câu, mặt Ninh tiểu thư bị làm sao thế?”

“Bị người ta đánh.” Tần Hữu Sinh trả lời thay cô, đôi mắt hơi âm u.

Tuy sự tủi thân đã vơi đi nhưng Ninh Nhiễm Thanh vẫn xấu hổ: “May mà em phản ứng nhanh, cũng hất vào mặt cô ta hai cốc nước.”

Tần Hữu Sinh: “Có biết người kia là ai không?”

Ninh Nhiễm Thanh lắc đầu: “Người này thì em không biết, do ả “bồ nhí” kia dẫn theo, cao cao gầy gầy trông rất hung tợn, vừa tới đã dọa dẫm em ra ngoài cứ cẩn thận đấy như kiểu dân anh chị.”

Tần Hữu Sinh thở dài thườn thượt.

Nói xong Ninh Nhiễm Thanh nhìn Tần Hữu Sinh với vẻ đáng thương: “Luật sư Tần, anh nghĩ như thế có kiện được không?”

“Em cũng học luật mà còn hỏi anh câu này à?” Giọng Tần Hữu Sinh có chút bất đắc dĩ, “Em cũng đánh người ta còn gì?”

Ninh Nhiễm Thanh ủ rũ: “Em không nên đánh trả.”

Giang Hành Chi đứng bên cạnh, sau khi hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện anh ta hờ hững bật cười: “Hóa ra là mèo nhà đánh nhau với mèo hoang, có điều Ninh tiểu thư đúng là rất tận tụy với công việc, vì quyền lợi của đương sự mà có thể đánh nhau với người ta, ai không biết còn tưởng cô là vệ sĩ ấy chứ.”

Trước sự chế giễu của Giang Hành Chi, Ninh Nhiễm Thanh chỉ hơi nâng mí mắt,không đáp lời. Còn Tần Hữu Sinh thì mỉm cười hiền hòa, nói với Giang Hành Chi: “Đâu có vệ sĩ nào kém cỏi như thế, Hành Chi, cậu đừng đánh giá cô ấy quá cao.”

“Á á á!” Ninh Nhiễm Thanh muốn phản bác lại bị Tần Hữu Sinh giữ lại, dọa dẫm cô: “Đừng động đậy, phải thả lỏng cơ mặt, thuốc chỉ vừa được thoa lên thôi đấy.”

Ninh Nhiễm Thanh bĩu môi, sau đó nghe thấy Tần Hữu Sinh nói với Giang Hành Chi: “tối nay ăn cơm ở nhà cậu luôn.”

“Cậu đúng là không hề khách sáo, thế cậu nấu hả?” Giang Hành Chi phẩy tay hỏi.

Tần Hữu Sinh cười áy náy, “Tôi chỉ biết làm cơm rang trứng thôi.”

“Ngại quá, tôi cũng chỉ biết nấu mì.” Giang Hành Chi tiếp lời. Ninh Nhiễm Thanh thấy tình thế không ổn, vội vàng ngẩng đầu nói: “Em chỉ biết úp mì.”

Tần Hữu Sinh xoa đầu cô: “Đừng lo, em vừa là bệnh nhân vừa là khách mời, không ai bắt em nấu đâu.”

Bấy giờ, Ninh Nhiễm Thanh mới yên tâm mà gật đầu.

Cuối cùng Giang Hành Chi phải gọi đồ ăn từ nhà hàng, bốn món mặn một món canh, khi nhân viên giao hàng mang đồ ăn tới nhà thì cũng đến lúc rửa thuốc trên mặt Ninh Nhiễm Thanh.

Trong lúc đó cô gọi điện về nhà chị gái, người nghe máy là Trương Tiểu Trì, trong điện thoại cô nói ngắn gọn là buổi tối mình sẽ không về nhà ăn cơm, bảo cậu nhóc tự ăn đi.

Trương Tiểu Trì mất hứng, lẩm bẩm đáp “biết rồi” sau đó cúp máy.

Ninh Nhiễm Thanh đứng trong nhà vệ sinh của Giang Hành Chi, rửa sạch thuốc bôi trên mặt, nhìn vào trong gương đưa tay sờ má trái, hiệu quả của thuốc này tốt đến kỳ lạ. Khi đi ra ánh mắt cô thoáng đảo quanh một lượt, trên giá trắng lần lượt là khăn mặt, kem đánh răng, bàn chải, nước cạo râu… Đồ dùng được xếp ngăn nắp sạch sẽ, là kiểu đàn ông sống một mình điển hình.

Ninh Nhiễm Thanh ra khỏi nhà vệ sinh, chìa má cho Tần Hữu Sinh xem: “Thuốc này tốt thật đấy.”

“Đúng là rất tốt.” Anh chạm nhẹ vào má trái cô, sau đó đưa cô hai quả trứng gà nóng hổi, “Lăn lên một lúc đi.”

Ninh Nhiễm Thanh cầm hai quả trứng gà lăn trên mặt mình, quay đầu nhìn Giang Hành Chi đang dọn bát đũa ra, khóe miệng cong lên: “Cảm ơn luật sư Giang.”

Đuôi mắt Giang Hành Chi hơi nhướn lên: “Đừng khách khí.”

Đồ ăn của nhà hàng Trường Cẩm luôn hợp với khẩu vị của Ninh Nhiễm Thanh, ngày trước Ninh gia còn giàu có, lúc ở nhà không muốn ăn cơm với mẹ con Hồng Tú Mỹ, Ninh Nhiễm Thanh thường lấy thẻ mà cha cô cho để tới Trường Cẩm đặt một bàn ăn… rồi ăn một mình.

“Đúng rồi, khách hàng của em là ai?” Tần Hữu Sinh đột nhiên hỏi.

“Liêu Sơ Thu.” Ninh Nhiễm Thanh trả lời, “Y tá khoa nội tại Bệnh viện trung tâm thành phố.”

“Chồng là ai?”

“Hà Lập Đông, kinh doanh gạch tráng men.” Ninh Nhiễm Thanh ăn xong cầm lấy một tờ giấy tao nhã lau miệng, “Cảm ơn luật sư Giang đã chiêu đãi”

“Không cần cảm ơn, bữa cơm này là luật sư Tần mời.”

“Cảm ơn luật sư Tần.” Ninh Nhiễm Thanh ngẩng đầu cười duyên dáng với Tần Hữu Sinh, anh vui vẻ hưởng thụ nụ cười ấy, ánh mắt đầy yêu chiều, sau đó quay sang hỏi Giang Hành Chi: “Hành Chi, hình như cậu từng gặp Hà Lập Đông rồi đúng không?”

Giang Hành Chi đúng là có quen Hà Lập Đông, năm ngoái Hà Lập Đông có tới gặp anh ta nhờ tranh tụng một vụ kiện, đó là vụ kiện bồi thường tai nạn lao động. Công nhân của Hà Lập Đông tự thực hiện sai thao tác dẫn đến thương tật, nhưng công nhân này khăng khăng nói nguyên nhân là do máy móc thiết bị cũ kỹ không được thay mới kịp thời.

Lần đó, Hà Lập Đông tới tìm anh ta thì thiết bị đã được thay mới rồi, cũng khăng khăng nói rằng thiết bị đều là đồ mới, trách nhiệm hoàn toàn thuộc về người công nhân bị thương.

Cho dù thiết bị ấy là đồ cũ thì Giang Hành Chi có thể cam đoan bản thân sẽ không thua vụ kiện này, song vì hành vi giả dối của Hà Lập Đông, cuối cùng Giang Hành Chi không đồng ý biện hộ cho công xưởng của anh ta.

Là một luật sư Giang Hành Chi rất ghét đương sự nói dối mình.

“Có thế hé lộ anh là loại người thế nào không?” Ninh Nhiễm Thanh nhìn về phía Giang Hành Chi.

Giang Hành Chi vẫn kín như bưng: “Chẳng phải mai là sẽ biết à?”

Theo như lời miêu tả của Liêu Sơ Thu thì Hà Lập Đông là một người đàn ông xuất sắc, trọng tình trọng nghĩa, thông minh trầm tĩnh, dí dỏm hài hước… Ngoài ra anh ta còn là một thương nhân thành công, theo số tài sản tăng lên con người cũng ngày càng tỏa ra phong thái thu hút phụ nữ.

Tiền bạc khiến anh ta gọn gang bảnh bao, tuổi tác và kiến thức khiến anh ta trông chin chắn và hiểu biết.

Địa điểm trao đổi thỏa thuận ly hôn là trong một căn biệt thự của Liêu Sơ Thu và Hà Lập Đông, Hà Lập Đông nói: “Thực sự không thể bàn chuyện ly hôn ở nhà, nơi ấy có quá nhiều kỷ niệm.”

Theo như kết quả thỏa thuận trước đó, căn biệt thự này được chuyển lại cho Liêu Sơ Thu.

Vì không phải khởi kiện ly hôn trên tòa nên quá trình làm thủ tục rất đơn giản, nam nữ nhân vật chính cực kỳ bình tĩnh. Ninh Nhiễm Thanh cũng không nói nhiều, hầu như chỉ đánh máy trên laptop, thỉnh thoảng lại giải thích một chút về vấn đề hiệu lực pháp lý.

Ví dụ như việc sang tên bất động sản phải được giải quyết trong một tháng làm thủ tục ly hôn, những điều cần chú ý trong cổ phiếu công ty của hai vợ chồng, Liêu Sơ Thu có 30% cổ phần, Hà Lập Đông nên bồi thường ra sao, đồng thời làm rõ giá trị cổ phiếu và phương thức thanh toán.

Từng điều khoản thỏa thuận được thành lập, thời gian từ trưa đến chiều, mặt trời đã ngả về tây, tà dương vàng rực xuyên qua tường kính, chiếu lên bàn phím laptop mà Ninh Nhiễm Thanh đang đánh chữ.

Ninh Nhiễm Thanh ngẩng đầu nhìn Liêu Sơ Thu, người phụ nữ này vẫn luôn bình thản, cô lại đưa mắt nhìn Hà Lập Đông, cũng điềm tĩnh trầm lặng như thế.

“Về cơ bản là thỏa thuận đã được thành lập ổn thỏa rồi, nội dung viết theo kết quả thương lượng của hai người, tài sản cũng được phân chia dựa trên giấy chứng nhận tài sản mà hai người cung cấp cho tôi. Giấy chứng minh tài sản có tính xác thực hay không thì tôi không biết, tuy nhiên nếu trong vòng hai năm, phát hiện có bên cố ý thay đổi, ẩn giấu, báo cáo sai lệch về tài sản chung trước đó, bên còn lại sẽ có quyền truy cứu trách nhiệm pháp luật.”

Ninh Nhiễm Thanh cố gắng khiến giọng điệu của mình có tính thuyết phục, giọng nói điềm tĩnh nghe như một người hoạt động pháp luật chuyên nghiệp. Cô nói những điều này cho Liêu Sơ Thu nghe, còn cô ta nghe có lọt tai hay không thì là chuyện của cô ta.

Liêu Sơ Thu nói tình cảm cũng không còn, cần nhiều tiền như vậy để làm gì. Nếu thế Ninh Nhiễm Thanh thực sự không hiểu nổi, hoặc có lẽ do Liêu Sơ Thu đã gửi gắm toàn bộ tình cảm của mình vào cuộc hôn nhân này, cho nên một khi đánh mất nó thì dù nhận được rất nhiều tiền bồi thường, cô ta cũng vẫn thấy mình trắng tay.

“Thu Tử, cùng ăn một bữa cơm cuối nhé.” Cuối buổi Hà Lập Đông đứng dậy nói với Liêu Sơ Thu, rồi nhìn về phía Ninh Nhiễm Thanh, “Luật sư Ninh cũng đi cùng đi.”

Dù Hà Lập Đông có mời một bữa cơm toàn sơn hào hải vị đi chăng nữa, Ninh Nhiễm Thanh cũng chẳng có hứng thú gì, “Thôi khỏi, tối nay tôi có hẹn với bạn trai rồi.”

Hà Lập Đông gật đầu, quay sang nhìn Liêu Sơ Thu.

Dường như Liêu Sơ Thu vô cùng mệt mỏi, đầu tiên cô ta day day trán mình, sau đó vùi đầu vào lòng bàn tay trong chốc lát, một lúc sau thì ngẩng lên nói với Hà Lập Đông: “Thôi khỏi, cảm ơn.”

“Ừm.” Hà Lập Đông xem đồng hồ trên cổ tay, “Thế tôi đi trước đây.”

“Thứ ba tuần sau tới cục dân chính, đừng quên.” Khi Hà Lập Đông đi đến cửa, Liêu Sơ Thu lên tiếng nhắc anh ta.

“Biết rồi.” Hà Lập Đông thoáng dừng chân, rồi bước ra khỏi phòng.

Sau khi Hà Lập Đông rời đi, Ninh Nhiễm Thanh nhìn về phía Liêu Sơ Thu, chỉ thấy đôi mắt cô ta ánh lệ, một lúc sau thì gục xuống bàn gào khóc, xem ra cảm xúc vô cùng dao động.

Từ lần đầu tiên gặp gỡ đến hôm nay, Ninh Nhiễm Thanh luôn cảm thấy Liêu Sơ Thu là người phụ nữ kiên cường, kiên cường tới mức dù có làm gì có nói gì đi nữa thì cô ta vẫn bình thản điềm tĩnh.

“Đừng buồn, không đáng đâu.” Ninh Nhiễm Thanh khuyên nhủ.

Liêu Sơ Thu ngẩng đầu lau nước mắt, sau đó khẽ mỉm cười: “Đã khiến cô chê cười, chẳng qua tôi bỗng thấy nơi này quá đau nhức mà thôi.” Nói tới đây, Liêu Sơ Thu đưa tay chỉ vào trái tim mình.

Trên bàn có rất nhiều bản photo chứng nhận quyền sử dụng đất, quyền cổ đông, ngân quỹ… ánh ráng chiều rọi lên những khoảng mực đen trên nền giấy trắng, càng khiến chữ ký trên ấy trở nên đậm nét rõ ràng.

Liêu Sơ Thu đưa một bản photo chứng nhận quyền sử dụng đất cho Ninh Nhiễm Thanh xem.

“Đây là ngôi nhà đầu tiên chúng tôi mua, vào mùa xuân mười năm về trước, lúc mua còn phải vay tiền ngân hàng, nhưng khi ấy chúng tôi đều rất vui vẻ, còn nhớ vào ngày dọn nhà, anh ấy uống say mèm, ôm tôi nói rằng, cuối cùng anh ấy cũng cho tôi một mái nhà.”

“Cửa hàng này được mua vào năm 2005, khi mua xong thì đứng tên tôi, năm ấy công việc của tôi ở bệnh viện không ổn, muốn ra bên ngoài làm việc, anh ấy bèn mua nó, bảo để tôi làm bà chủ.”

“Ngôi biệt thự ở đảo Hải Nam này được mua vào năm 2008, khi ấy chúng tôi nói về già có thể cùng tới đó dưỡng lão.”



Anh từng nói sẽ cùng em già đi, nhưng em còn chưa già đi mà anh đã rời bỏ em mất rồi…

Ninh Nhiễm Thanh vỗ vai Liêu Sơ Thu: “Đừng nghĩ nữa, ra ngoài cho tâm trạng thoải mái, còn rất nhiều đàn ông tốt mà.”

“Còn rất nhiều đàn ông tốt ư?” Liêu Sơ Thu hỏi ngược lại Ninh Nhiễm Thanh.

Trên thế giới này còn rất nhiều đàn ông tốt, đây đúng là một câu nói dùng để an ủi người khác, cho nên khi bị Liêu Sơ Thu hỏi vặn lại, Ninh Nhiễm Thanh đành phải thở dài: “Phụ nữ phải tự cố gắng, ráng lên.”

Vì chuyện của Liêu Sơ Thu, lòng Ninh Nhiễm Thanh cũng nảy sinh ít nhiều cảm khái. Vào thứ ba tới Liêu Sơ Thu và Hà Lập Đông sẽ đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn. Mấy hôm trước Ninh Nhiễm Thanh còn nhận được một món quà từ Liêu Sơ Thu, là một sợi dây chuyển vàng Châu Sang Sang (*) mặt thiên sứ.

(*) Tập đoàn nữ trang lớn của Hồng Kông.

Vào bữa trưa, Ninh Nhiễm Thanh dẫn Vương Trân đến khách sạn Trường Cẩm ở tầng thứ bảy mươi hai để ăn buffet. Tần Hữu Sinh có rất nhiều voucher ăn buffet ở nơi này, anh đưa cho cô một nửa, Ninh Nhiễm Thanh lại cho Vương Trân một nửa. Khi cô và Vương Trân lấy xong đồ ăn thì gặp Tần Hữu Sinh và Giang Hành Chi cũng tới ăn cơm, cho nên bốn người cùng ngồi một bàn.

Trên chiếc bàn gỗ dài, Ninh Nhiễm Thanh kể chuyện Liêu Sơ Thu tặng cô dây chuyền vàng, sau đó hỏi Tần Hữu Sinh: “Anh nghĩ có thật hai người đó ly hôn vì không có con không?”

Vương Trân nói: “Trong một gia đình, tình cảm vợ chồng có hòa hợp hay không, nhân tố con cái có vai trò rất quan trọng.”

Ninh Nhiễm Thanh đưa mắt nhìn Giang Hành Chi đang ăn cơm, cố ý nói kháy anh ta: “Luật sư Giang, nếu sau này vợ anh không thể sinh con thì anh có ruồng bỏ cô ấy không?”

“Khụ…khụ…khụ” Giang Hành Chi ngẩng phắt lên, trừng mắt nhìn cô, sau đó nói ra từng chữ từng chữ: “Vậy thì còn gì bằng, tôi ghét trẻ con.”

“Thế còn anh, thầy Tần?” Ninh Nhiễm Thanh chớp chớp mắt với Tần Hữu Sinh.

Tần Hữu Sinh chỉ cười, nhìn cô nói: “Xin em đừng nguyền rủa bản thân như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.