Tinh Quỹ

Chương 34




Vì muốn Hứa Minh được nghỉ ngơi thật tốt, vậy nên buổi tối tám giờ, Từ Bạc Thuyền và Đỗ Hoa rời khỏi phòng bệnh của Hứa Minh, để một mình Ngô Hàn Giang ở lại canh chừng Hứa Minh.

Lúc trước, Ngô Hàn Giang viện lý do với người nhà rằng mình phải đến tỉnh khác để công tác lo liệu án kiện cơ mật, hơn nữa dặn dò bọn họ nếu không có chuyện gì quan trọng đại sự thì không cần quấy rầy, mấy ngày nay, di động chưa từng có động tĩnh, thế nhưng cố tình vào lúc này, điện thoại lại không ngừng rung lên, là cuộc gọi từ nhà cũ.

Ngô Hàn Giang có dự cảm vô cùng không tốt. Y giúp Hứa Minh nằm xuống, đắp kín chăn cho cậu, dặn cậu hai câu, mới vội vàng ra khỏi phòng, đến cuối hành lang nơi lối cửa thoát hiểm, nhấc điện thoại, nhưng ánh mắt lại thủy chung không rời khỏi cửa phòng bệnh.

“Anh hai, bệnh tim của ba ba đột nhiên tái phát phải nằm viện, tình huống vô cùng nguy hiểm, anh mau trở về đi!”   Giọng điệu của Ngô Thanh Hải lo lắng nói.

Ngô Hàn Giang chỉ cảm thấy dây thần kinh trên trán mình giật giật,     “Bác sĩ nói như thế nào?”

Ngô Thanh Hải bắt đầu khóc,      “Đại ca phải làm sao đây, mọi người đều nói là vô cùng nguy hiểm……”

Ngô Hàn Giang cắn răng quyết định,     “Hiện tại anh không thể quay về, các người hãy chăm sóc tốt cho phụ thân, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với anh.”

“Anh hai!”

Lời của Ngô Thanh Hải còn chưa dứt, Ngô Hàn Giang chỉ cảm thấy một trận cuồng phong thổi qua bên tai, một đạo bóng đen hiện ra trước mắt, Ngô Vân Thành giống như một pho tượng la sát u ám hung thần nặng nề hạ xuống trước mặt y.

Ngô Hàn Giang ngắt điện thoại, nhìn thẳng vào hai mắt nổi sóng ẩn trong bóng tối của Ngô Vân Thành,      “Tình trạng của ba ba rốt cuộc là thế nào?”

Ngô Vân Thành nhíu chặt chân mày, kiềm nén cơn giận nói:     “Trong lòng của cậu còn có ba ba sao?”

Nhìn ra được trong mắt Ngô Vân Thành không có chi tiết tang thương, phụ thân hẳn là không sao, Ngô Hàn Giang mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng mặt khác thần kinh cũng gắt gao bị kéo căng lên như dây đàn, y ngăn cản tầm nhìn từ phòng bệnh của Hứa Minh ở phía sau, cả người đề phòng.

“Ba ba rốt cuộc là làm sao, đại ca muốn nói gì thì nói mau, tôi không rảnh day dưa.”

Ngô Vân Thành cười lạnh một tiếng, đột nhiên nổi điên, kéo cổ áo Ngô Hàn Giang, hai mắt phun trào nỗi tức giận đã kiềm nén bấy lâu,    “Ngô lão Nhị tao thực không ngờ mày là loại người lòng lang dạ sói! Mày nghĩ ba ba là vì ai mà bệnh tim tái phát, thiếu chút nữa thì, thì con má nó cứu chữa không kịp, bây giờ còn đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt! Tao thay ba ba đánh chết mày đồ nghiệt súc!”

Vốn chuyện Ngô Hàn Giang nuôi một thằng bé là đã khiến ba ba tức giận tới nỗi bệnh cũ tái phát, thế nhưng đến giờ phút này y vẫn tỏ ra vô tâm, chỉ vì một thằng ***, không thèm để ý đến bệnh tình nguy kịch của phụ thân, lần đại nghịch bất đạo này, là không thể nhẫn nhịn được nữa!

Ngô Vân Thành đấm Ngô Hàn Giang đến độ xoay cả người, Ngô Hàn Giang không tránh, nên bị đánh một cái lảo đảo, xương gò má lập tức sưng lên.

“Tình hình hiện tại của ba ba ra sao?”

“Tự trở về mà nhìn!”

Ngô Vân Thành kéo áo Ngô Hàn Giang lôi đi về phía lối thoát hiểm, Ngô Hàn Giang tránh thoát,     “Quả thực em không thể đi, chờ thêm mấy ngày nữa, em sẽ trở về chịu đòn nhận tội với ba ba.”

“Chú mày giỏi lắm thằng ranh!”      Ngô Vân Thành tóm lấy y.

Ngô Hàn Giang bất đắc dĩ quyền đấm cước đá với anh cả, hai người đều dùng hết toàn lực, có xu thế muốn đối phương phải đầu hàng khuất phục.

Ngô Hàn Giang đối Ngô Vân Thành thủ hạ lưu tình, còn Ngô Vân Thành thì lại coi y như kẻ thù mà đối đãi, quyền cước tàn nhẫn, rất nhanh Ngô Hàn Giang đã trúng một cước của hắn, đầu gối nóng rát đau nhức.

“Mày can đảm nhỉ, vì một thằng ***……”

Lời còn chưa dứt, khóe miệng Ngô Vân Thành đã trúng một quyền, một bên quai hàm lập tức đau run lên, làm chậm lại sự linh hoạt.

Vẻ mặt Ngô Hàn Giang trở nên tức giận,     “Tất cả hãy nhắm vào tôi, không liên quan gì đến cậu ấy, nếu không đừng trách tôi mất hết tính người!”

“Mẹ kiếp chú mày!”     Ngô Vân Thành nói năng không rõ hùng hùng hổ hổ, lại xông tới Ngô Hàn Giang.

Anh em hai người ở đó đấu đá, lại không biết lúc này trong phòng bệnh cũng đang bắt đầu trình diễn một màn giằng co đối đầu.

“Thì sao nào, chúng tôi là Cha Con thì thế nào, cậu xuất hiện ở đây để làm gì?”

Hứa Minh bình tĩnh nhìn bức ảnh chụp của tờ giấy kết quả xét nghiệm huyết thống từ chiếc điện thoại di động rồi trả lại cho Ngô Lạc Dương, chỉ có chính cậu mới biết cả người cậu đều đang phát run.

“Phanh!”

Ngô Lạc Dương nổi điên đạp Hứa Minh một quyền từ trên giường ngã xuống đất, thân thể cậu đau đớn như muốn tan ra.

Ngô Lạc Dương không chút nào thương tiếc túm lấy vạt áo của Hứa Minh kéo cậu từ dưới đất lên, mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói:       “Mày còn là con người sao? Mày không biết hai người làm như vậy là loạn luân?!”

Hứa Minh chung quy vẫn dễ dàng bức Ngô Lạc Dương phát cuồng,     “Tôi thương y, những cái khác tôi không quan tâm.”

Ngô Lạc Dương chỉ cảm thấy không thể hít thở, hung hăng giơ cánh tay lên, thế nhưng ngừng lại giữa chừng, bởi vì Hứa Minh đang cười với hắn, quả thực có thể dùng từ xuân phong đắc ý (1) để hình dung, máu đỏ tươi thấm đẫm trên đôi môi chói mắt, suýt khiến hắn choáng ngất.

Hứa Minh tựa hệt một con quỷ xinh đẹp!

“Hơn nữa tôi biết, ba ba y cũng yêu tôi.”    Quỷ mị cười nói.

Ngô Lạc Dương chợt cảm thấy một trận kinh hoảng sợ hãi mãnh liệt, hắn lập tức đẩy Hứa Minh ra, hỗn loạn đứng lên, Hứa Minh như một mảnh giẻ rách nhẹ bẫng ngã trên sàn nhà, nhưng trên gương mặt vẫn thủy chung đầy ý cười.

“Biến thái! Thằng điên! Các người đều là đồ điên!”

Ngô Lạc Dương thét chói tai rồi chạy ra khỏi phòng bệnh.

Đang đánh nhau với Ngô Vân Thành, Ngô Hàn Giang nghe được tiếng bước chân nơi hành lang, trái tim nặng nề chùng xuống.

“Trừ anh ra còn có ai đến đây nữa?”

“Lạc Dương.”

Ngô Hàn Giang cảm thấy cả kinh, lòng nói không ổn!

Ngô Vân Thành thừa dịp y sững sờ, rút ra một con dao hung hăng bổ vào sau gáy y, trước mắt Ngô Hàn Giang tối sầm, lập tức bị Ngô Vân Thành áp lên sàn nhà lạnh như băng.

“Có phục hay không?”    Ngô Vân Thành ngồi trên lưng y, hai tay hắn ghì chặt lấy hai cánh tay bị bắt chéo sau lưng của y, không thể không dùng hết toàn lực để khống chế sự phản kháng của y.

Ngô Hàn Giang tựa như một con thú bị lâm vào bẫy rập bao vây mà kịch liệt giãy dụa, bỗng nhiên phát ra một tiếng gầm nhẹ của dã thú, vô tận bi ai.

“Đại ca, xem như tôi xin anh, cậu ấy mắc bệnh nan y, sẽ phải làm phẫu thuật gấp, cậu ấy cần tôi, tôi không thể rời khỏi cậu ấy, tôi không thể không có cậu ấy!!!”

Cho dù là ý chí sắt đá, nhưng gặp phải tình cảnh này thì cũng sẽ cảm động, huống chi dù sao Ngô Vân Thành cũng là anh ruột của Ngô Hàn Giang, Ngô Hàn Giang tận dụng một khắc lơi lỏng của hắn, toàn lực đánh tới, thoát thân thành công, hung hăng bổ một chưởng vào bên gáy Ngô Vân Thành, hắn tức thì hôn mê.

Ngô Vân Thành từ từ ngã xuống, Ngô Hàn Giang khập khiễng chạy vội tới phòng bệnh.

Cửa phòng bệnh bị một lực lớn đâm thủng, bởi vì đau đớn mà Hứa Minh nửa muốn bất tỉnh hơi mở ra mí mắt, một bóng dáng nghiêng ngả lảo đảo xuất hiện trong tầm nhìn của cậu.

Hứa Minh há miệng thở dốc,    “Ngô Hàn Giang.”

“Minh Minh!”

Ngô Hàn Giang chạy đến nâng cậu dậy, ngoài miệng trên cằm của Hứa Minh đều là máu tươi, hình ảnh chói mắt khiến tim y đập nhanh, khoé mắt nhất thời đỏ lên.

“Bảo bối nhi cậu làm sao vậy?”

Giọng nói của Ngô Hàn Giang khàn khàn, yếu ớt vô cùng, tay run run phủ trên gương mặt Hứa Minh.

Hứa Minh suy yếu cười cười với y, tỏ vẻ như mình không sao, cậu ở trong lòng y mà giật giật, đau đớn không chịu được mà thở hổn hển. Cậu bắt được bàn tay đang dò xét của Ngô Hàn Giang, phát hiện tay y lạnh lẽo, trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh, vì thế xoa xoa lên như muốn trấn an y,   “Không có việc gì, do không cẩn thận ngã từ trên giường xuống, ông bảo y tá đến bôi thuốc cho tôi là được rồi, không có gì đáng lo đâu.”

“Được rồi, được rồi.”

Ngô Hàn Giang ôm Hứa Minh từ dưới đất lên, thật cẩn thận đặt lại trên giường, bấm chuông ở đầu giường, nói với y tá trực,    “Gọi bác sĩ trực ban lại đây!”

Bác sĩ tới nơi thấy thế thì quá sợ hãi,    “Ai đã gây ra chuyện này?! Có kẻ xấu xông vào sao!?”

“Kiểm tra cho cậu ấy trước đã, tôi sẽ giải thích sau.”      Ngô Hàn Giang khẩn trương nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của Hứa Minh, trong lòng cực độ bất an, chỉ mong sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Sau khi bác sĩ kiểm tra tình trạng của Hứa Minh, phát hiện trên người cậu có mấy chỗ ngã bị thương, cường độ khoang miệng xuất huyết thấp, may mắn đều nằm trong phạm vi có thể khống chế.

Bác sĩ cẩn thận xử lý vết thương cho Hứa Minh, nhanh chóng kiểm tra cậu toàn diện.

Kết quả khiến Ngô Hàn Giang tạm thời nhẹ nhõm thở ra một hơi, ngoại trừ huyết áp và nhịp tim có hơi cao, những chỉ số khác thì vẫn ở mức bình thường.

Bác sĩ cẩn thận dặn dò Ngô Hàn Giang hãy thường xuyên thăm chừng máy đo nhịp tim của Hứa Minh, nếu có gì bất thường thì phải lập tức gọi người.

Sau khi bác sĩ và y tá rời khỏi, không khí khẩn trương ở bên trong đã được giảm bớt.

Hứa Minh vô lực tựa vào lòng Ngô Hàn Giang, tay sờ lên xương gò má bị thương của y,     “Ai đánh?”

Ngô Hàn Giang nắm lấy tay cậu hôn vài cái,     “Không sao, cậu đừng lo lắng. Nhưng Ngô Lạc Dương ngoại trừ đánh cậu ra, nó còn làm gì nữa với cậu?”

Hứa Minh lắc đầu,     “Không có gì cả.”

“Bảo bối nhi nói thật với tôi đi.”

“Thật sự không có. Tôi mệt quá, muốn ngủ.”

“…… Được rồi.”

“Mai nhớ gọi tôi dậy sớm.”

“Yên tâm ngủ đi.”

Ngô Hàn Giang nhè nhẹ vỗ lưng Hứa Minh dỗ cậu đi vào giấc ngủ, sau đó tranh thủ gọi điện thoại cho cục cảnh sát của thành phố S, giao bọn họ làm thế này thế kia.

Rất nhanh, một đội ngũ cảnh sát võ trang lặng lẽ đi vào bệnh viện, mang Ngô Vân Thành đương hôn mê đi, đồng thời cũng bố trí giám sát tại lầu một và cửa ra vào.

Ba giờ đêm, dụng cụ biểu hiện nhịp tim của Hứa Minh đột nhiên bất ổn, huyết áp chợt giảm xuống, Ngô Hàn Giang một bên gọi bác sĩ tới, một bên lay Hứa Minh, nhưng không thể khiến cậu tỉnh lại.

Theo chẩn đoán của bác sĩ, Hứa Minh bị sốc.

Ngô Hàn Giang thoáng choáng váng, đứng thẳng cũng không xong.

“Làm ơn hãy cứu tỉnh cậu ấy!”

“Yên tâm, chúng ta sẽ.”

Bác sĩ bắt đầu khẩn trương tiến hành cứu giúp, những bóng dáng bận rộn che khuất gương mặt không có một tia sinh khí của Hứa Minh, Ngô Hàn Giang bị y tá lôi ra khỏi phòng cấp cứu, y suy sụp tựa vào vách tường lạnh như băng, hai tay che mặt, dùng sức chà xát, luôn nhìn chằm chằm vào cánh cửa sổ phòng cấp cứu, trong lòng cầu nguyện với thần linh, y cam nguyện dùng hết thảy mọi thứ của bản thân để đánh đổi sự sống cho Hứa Minh, bất kể phải trả một cái giá lớn đến mức nào, chỉ cần giữ lại mạng sống của cậu……

Vợ chồng Từ Bạc Thuyền là những người cuối cùng biết tin, trông thấy Ngô Hàn Giang, liền hỏi y chuyện gì đã xảy ra.

“Bây giờ tôi không có tinh thần để giải thích với hai người.”

“Giải thích cái rắm!”

Từ Bạc Thuyền tức giận không thể kiềm chế, nắm nhăn áo Ngô Hàn Giang, dùng sức ném y vào vách tường,    “Mẹ kiếp anh nói rõ ràng cho tôi, rốt cuộc sao lại thế này!? Y tá nói có người xông vào phòng bệnh, đánh Minh Minh, rốt cuộc là ai?!”

“Là con trai tôi. Con nợ Cha trả, anh cứ trút lên tôi.”

“Tôi không buông tha bất kỳ tên nào dám khi dễ Minh Minh! Ông đây giết mi trước!”

Từ Bạc Thuyền một quyền đánh nghiêng Ngô Hàn Giang, Đỗ Hoa quá sợ hãi, vội vàng chạy đến kéo hắn, bị hắn hất té ngã, ngã trên mặt đất, Từ Bạc Thuyền căn bản không rảnh quan tâm nàng, cưỡi trên người Ngô Hàn Giang, không chút khách khí thăm hỏi khuôn mặt y, quyền đấm như gió, máu vẩy ra.

Từ Bạc Thuyền chém giết đỏ cả mắt,      “Ta đánh chết mi đồ vương bát đản, mi trả Dung Dung cho ta, trả con cho ta!”

Đỗ Hoa đứng lên từ phía sau gắt gao ôm lấy Từ Bạc Thuyền,      “Bạc Thuyền, anh bình tĩnh, bình tĩnh!”

“Mẹ kiếp tôi làm sao mà bình tĩnh được?! Hắn hại chết Dung Dung, còn muốn hại chết con tôi! Tôi muốn giết hắn!”

“Cẩn thận ngẫm lại, là lỗi của một mình anh ta thôi sao, nhiều năm như vậy rồi anh còn không thể buông?!”

“A!!!”    Từ Bạc Thuyền ngửa mặt lên trời gào thét, nước mắt chảy đầy mặt,     “Đúng! Tôi cũng là người có tội, chúng ta đều đáng chết, tôi giết hắn, rồi tôi tạ tội với Dung Dung!”

“Vô liêm sỉ!”   Ngô Hàn Giang vốn vẫn đang nằm trên mặt đất không đánh trả thì lúc bấy giờ lại mạnh mẽ xốc người Từ Bạc Thuyền lên, lật ngược thế cờ đặt hắn ở dưới thân mình, một quyền như sắt đánh mông Từ Bạc Thuyền đương phát cuồng,     “Anh căn bản không xứng làm phụ thân Minh Minh. Món nợ hôm nay chúng ta ngày khác sẽ tính, hiện tại, mẹ kiếp anh im lặng cho tôi, thành thành thật thật chờ Minh Minh đi ra!”

Trên hành lang, quanh quẩn đâu đó là tiếng thở dốc và thống khổ của hai người đàn ông thương tích đầy mình……

P.s:

(1) xuân phong đắc ý: vui vẻ tươi mới, phơi phới. Ở trong câu này ý nói nụ cười của Hứa Minh kết hợp với cảnh tượng máu me trên người cậu vô cùng “hoành tráng”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.