Tình Nhân Tuổi 18

Quyển 2 - Chương 130: Kết cục [ Vị hôn thê đến rồi ]




Nhìn động tác trẻ con của cô, khóe miệng Thang Duy Thạc nhếch lên một bên, đôi mắt sâu tham lam nhìn đường cong yểu điệu của cô. Trời ạ, chỉ là nhìn cô cách lớp quần áo, hắn cũng đã không chịu nổi rồi. Người đau đớn mãnh liệt nhắm chặt hai mặt cự tuyệt tất cả, răng trắng cắn mạnh vào môi. Mà biểu cảm như thế càng khiến ai đó nhớ đến dáng vẻ cô khi đến cao trào. Đúng vậy, khi đó cô cũng sẽ kích động thành như vậy. Mày bện sâu, khẽ cắn môi đỏ mọng, run người cuộn mình lại, ép thân thể run rẩy.... Nghĩ đến đây, hơi thở của Thang Duy Thạc lại bắt đầu gấp gáp, hai mắt người nào đó bừng lên cảm xúc, như sói đói nhìn con mồi nhỏ trong lòng. Không được, hắn không thể chờ nữa. Vừa nghĩ đến đây hắn đã đè lên thân thể mềm mại trên giường. 

Khi bị hắn chạm vào, Vũ Tình bỗng mở hai mắt giãy dụa. Nhưng thân người nam tính khổng lồ đè lên hai chân cô, khiến cô không thể di động. "Để tôi đứng lên, chúng ta không thể làm như vậy!"

Thang Duy Thạc lập tức cởi áo khoác, tiếp theo là áo sơmi, không hề che dấu suy nghĩ và động tác tiếp theo của hắn giờ phút này. 

Vũ Tình dùng sức lắc đầu, liều mạng khẩn cầu. "Không được, chúng ta làm như vậy là không đúng! Nơi này không phải tân phòng của anh ư, làm sao anh có thể làm chuyện này với tôi ở đây?"

"Em à, giờ em không nên động đậy như thế, hãy ngoan ngoãn đi, anh sẽ cởi hộ em!" Nói rồi, Thang Duy Thạc đã lập tức cởi quần ra, tận lực tiếp tục... Tuy đã quen thân thể hắn đến không thể hơn được nữa, nhưng gương mặt kia vẫn đỏ bừng, đau đớn khuyên bảo. 

"Anh không thể làm như vậy, chuyện này sẽ làm vợ anh tổn thương!"

Lúc này Thang Duy Thạc đã trần như nhộng rồi, cơ thể nam tính không có gì che lấp. Trên mặt đẹp lộ ra bỡn cợt, ánh mắt lợi hại như muốn xé rách quần áo cô. Nâng cánh tay lên, tìm kiếm bên hông cô... "Đừng, anh sắp cưới người khác, không thể chạm vào tôi!" Vũ Tình đau đớn kinh hô. 

Thang Duy Thạc cười càng sâu, ánh mắt mang theo ma lực nhìn thẳng vào cô, vẫn không nhúc nhích xem xét. Tiếp theo mặt anh tuấn từ từ hướng tới gần cô, Vũ Tình không dám nhận từ từ tránh né về sau. Hắn áp lại gần, cô lui về sau, cuối cùng lưng cô lại dán vào thành giường, không còn đường lui. Như là cố ý đùa cô, thân thể dán chặt lại, khoảng cách giữa mặt và mặt gần trong gang tấc, nhưng hắn cũng không nóng lòng hôn cô, lại không ngừng phả hơi thở nóng hổi vào cô...... 

Có lẽ hơi nóng tự nhiên truyền lại, Vũ Tình cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình không ngừng lên cao, cổ họng không ngừng nuốt nước bọt. "Hư..." Cuối cùng không nhịn được nữa, rên nhỏ thành tiếng! ZZZ... 

Thang Duy Thạc dùng sức hít một hơi trên môi cô, phát ra một tiếng vang to: "Nữa đi, trên giường người phụ nữ nên nói câu này, chứ không phải 'đừng', biết không?" 

Cô cũng yêu hắn, cô cũng rất muốn hắn, nhưng hắn sắp trở thành chồng người khác rồi, họ làm thế là không được! Nhưng ở sâu trong thân thể bảo cô không được đẩy hắn ra, nhắm mắt lại cố gắng tránh xa cảm giác tội ác này... Nhưng... "Thang Duy Thạc, chúng ta làm như vậy rất tàn nhẫn! Anh lại làm chuyện có lỗi với vợ tương lai như thế..." 

Thang Duy Thạc quay mặt đẹp sang một bên, thoạt nhìn hình như là động tác tức giận, mà trên thực tế là hắn quay đầu cười trộm! 

Thang Duy Thạc truyền tin sắp đám cưới ra ngoài, tuy Thang Duy Thạc không còn là tổng giám đốc nữa, nhưng vì thân phận trước của hắn cộng thêm vẻ ngoài điển trai, tin hắn sắp lấy vợ vẫn được giới truyền thông chú ý. Chỉ là cô dâu là ai, chú rể vẫn chưa tiết lộ, giới truyền thông cũng chỉ có thể đoán mò. Vũ Tình lạnh nhạt tắt tivi, cố gắng đọc sách. Cô bây giờ nên đặt hết tinh thần vào con, chuyện khác không cần nghĩ nhiều! 

Bang bang... 

Cửa bị phá ra, hai bạn nhỏ như quả cầu lập tức lăn vào! "Mẹ, anh trai bắt nạt con!" Nhạc Nhạc tủi thân hét to, khóc oa oa chỉ không thấy nước mắt! 

"Anh bắt nạt em, có mà em thì có?" Tiểu Bác oan uổng lắc đầu, nó không thể giải thích.

"Chính là ânh bắt nạt em, vì sao lại xé vở bài tập của em!" Nhạc Nhạc giận điên hô! 

Vũ Tình nhăn mi lại, hỏi Tiểu Bác. "Vì sao con xé bài tập của em?" Tiểu Bác không phải đứa trẻ hư, sẽ không vô duyên vô cớ xé bài tập của em gái. Vì Tiểu Bác cũng biết, em gái nó có thể làm xong bài tập là công trình vĩ đại cỡ nào!

"Mẹ, em gái viết chữ Hán không đẹp, lại tùy tiện mà viết, chữ chả ra chữ, cho nên con xé đi rồi!" Tiểu Bác từ từ nói, rất ra dáng anh trai! 

"Nhạc Nhạc con còn gì muốn nói không, vì sao lại viết cẩu thả!" Vũ Tình nghiêm túc nhìn con gái. 

Nhạc Nhạc nhăn cái mũi nhỏ, cảm thấy mình thật tủi thân. "Cô giáo giao bài tập nhiều lắm, từ Hán đó viết khó lắm, nhiều nét như thế! Mẹ, vì sao viết chữ Hán lại phức tạp như thế, viết như tiếng Anh là được rồi mà!" 

"Con bé ngốc, không viết tốt tiếng Hán, lại bảo tiếng Anh tốt, cuối cùng nó làm gì mẹ biết không?" Tiểu Bác lườm em gái!

"Em không cho anh nói, đồ đáng ghét, đáng ghét!"

Vũ Tình lắc đầu với con gái, sau đó nghiêm túc dạy bảo. Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, sau đó gật gật đầu thừa nhận sai lầm, về sau nhất định phải viết nghiêm túc! Nhưng, nó vào anh Tiểu Bác còn chưa hết đâu! 

"Mẹ bất công, mẹ thiên vị Tiểu Bác! Con muốn papa, con muốn papa!" Nói rồi, bàn tay nhỏ bé dụi mắt ra vẻ khóc lớn. 

"Đúng thế, mẹ chúng ta vẫn ở lại nhà ông ngoại ạ?" Tiểu Bác không quan tâm em khóc, như người lớn hỏi mẹ. 

Đôi mắt ảm đạm xuống, lộ ra bi thương bất đắc dĩ. "Tiểu Bác, về sau con theo mẹ ra nước ngoài ở được không?" Ha ha, ba mẹ con họ bị Thang Duy Thạc từ rồi! 

"Vì sao, chúng ta không về nhà ạ? Nơi này rất tốt, nhưng con vẫn nhớ nhà mình hơn, hơn nữa đến trường cũng tiện hơn! Nơi này quá xa, mỗi ngày phải dậy sớm đi học!" Không thể nói lại, cô không biết nói gì với lũ trẻ, là cô vô dụng, là cô không giữ được người đàn ông kia!

................................................ 

"Hừ, Thang Duy Thạc lại muốn kết hôn, thằng tồi này!" Đoạn Hồng Đào nện mạnh tờ báo xuống bàn, tức giận đến mở to hai mắt!

Kha Dĩ Lam khẽ cắn môi dưới, sau đó khổ sở lắc đầu. "Cũng hết cách rồi, nó không biết quý trọng Vũ Tình của chúng ta, thật ra đây cũng không phải chuyện xấu, ít nhất trước khi hết hôn cũng biết rõ về nó!" 

Vũ Tình ngồi trên sô pha im lặng không nói, tay đặt lên bụng mình, cảm nhận sinh mệnh nhỏ nơi đây. Bảo bối này chẳng lẽ nhất định sinh xong sẽ không có được tình thương của cha ư? Không, cô phải để con cô có ba! 

"Hừ, chẳng lẽ tưởng con gái của Đoạn Hồng Đào tôi không có ai muốn ư, Thang Duy Thạc không phải kết hôn ngày hai hai à, Vũ Tình cũng kết hôn vào ngày đó! Bà nó, nhanh giúp con gái chuẩn bị áo cưới linh tinh gì đó!" 

"Ông à, ông nói đùa à? Con gái chúng ta tìm đâu ra người để kết hôn?" Kha Dĩ Lam kinh ngạc hét to. 

"Chỉ cần tôi nói, lập tức có người đến lấy con gái tôi!" Đoạn Hồng Đào tự tin tràn đầy nói. "Vũ Tình, lần này con nhất định phải nghe ba, ngày hai mươi hai, con cũng kết hôn, chuẩn bị tất cả đi!" 

Kha Dĩ Lam dùng sức lắc đầu. "Không được, tôi không đồng ý, chung thân đại sự của con gái chúng ta không thể quyết định qua loa!"

"Con đồng ý, con đồng ý!" Vũ Tình bỗng đứng lên, kiên định nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.