Trêu ghẹo xong, Thang Duy Thạc xoay người cô qua đối mặt với mình. "Vũ Tình, xin lỗi lại để em chịu tủi thân! Về sau chúng ta sẽ không sống cùng họ, giảm bớt cơ hội gặp mặt khiến bà ấy không thể làm tổn thương em!" "Anh không cần xin lỗi em!" Như vậy cảm thấy là lạ, nhưng, cũng siêu cấp cảm động! "Sao có thể không, mặc kệ nói sao bà ấy cũng là mẹ anh, đều là anh làm em chịu tủi thân! Mẹ anh ấy, từ nhỏ đã được chiều chuộng, em nhìn dáng vẻ yếu ớt của Hàm Lôi và Nhạc Nhạc hơn phân nửa là di truyền từ bà ấy! Ý nghĩ đơn giản không muốn phân tích nhiều, người lại quật cường, tính tình lại táo bạo! Dù sao bà luôn như vậy! Nhưng người có ý nghĩ đơn giản không còn phức tạp nữa, tuyệt đối không nói sau lưng!" Khi đang phê bình, cũng không quên nói vài câu cho mẹ! Dù sao, vẫn là quan hệ ruột thịt không thể quá cố chấp! "Em biết, Duy Thạc, anh yên tâm đi em sẽ không trách bà ấy!" "Em chịu uất ức rồi!" Khi nói khẽ lướt qua môi đỏ mọng! Đúng lúc này Nhạc Nhạc không biết chui ra từ đâu, cười hì hì nói: "Xấu hổ xấu hổ xấu hổ, nam hôn nữ, rất khó nhìn!" Thang Duy Thạc và Vũ Tình bỗng tách ra, Thang Duy Thạc trừng lớn mắt với con gái. "Trẻ con nhà ai đáng ghét như thế, ném nó vào đống rác đi!" "Papa, đáng ghét, papa xấu!" Nhạc Nhạc hét to! "Nhìn còn chưa lau miệng kìa, bây giờ béo như con heo con!" Tiếp tục đùa con gái! Nhạc Nhạc vặn vẹo thân thể nhỏ bổ nhào vào lòng mẹ, như dâng cáo trạng nói: "Mẹ, mẹ xem papa kìa, thật đáng ghét!" "Mẹ thấy con cũng là một tiểu quỷ đáng ghét, thành tích học tập kém như thế, mẹ không còn cách nào thích con!" Vũ Tình thật không nể mặt mũi con gái, đẩy thân thể nhỏ của con gái ra! Nhìn thấy mẹ không đứng cùng một chiến tuyến với mình, Nhạc Nhạc cũng sinh ra buồn bực với mẹ. "Hừ, mẹ cũng xấu hổ xấu hổ, để con trai hôn! Mẹ với papa đều xấu hổ xấu hổ..." "Con im đi nếu con kêu bừa mẹ sẽ đánh con, ngoan đi!" Căm tức con gái không cho nó nói lung tung trước mọi người, hơn nữa buổi tối người ra ngoài cũng nhiều hơn! Mắt mẹ dựng thẳng lên, Nhạc Nhạc lập tức liền sợ hãi! Nhưng vẫn không phục nhăn mặt nhăn mũi với ba mẹ, tỏ vẻ mình cũng thật tức giận! Thang Tiểu Bác sẽ không đáng ghét giống em gái, thân là con trai nó cũng tìm được đồng bọn của mình rồi, chơi những trò chơi với những bé trai trên mặt cỏ! "Tiểu Bác, kia là em gái cậu à?" Dáng vẻ không khác Tiểu Bác lắm, đứa con trai khá tuấn tú nhíu mày hỏi! "Đúng vậy! Sao cậu có ý kiến gì à?" Nhìn thấy biểu cảm rất ngạc nhiên của bạn tốt, Tiểu Bác ra vẻ anh trai nói. Cậu bé đẹp trai nhún vai, biểu cảm siêu cấp tự nhiên nói: "Mình không có ý kiến, chỉ cảm thấy em gái cậu rất được, cũng thật đáng yêu!" Nghe được có người khen em gái mình, Tiểu Bác vui mừng. Tuy mình không có việc gì lại mắng em ngốc, ngây thơ, nhưng trước mặt người ngoài nó lại hoàn toàn thay đổi. "Đó là đương nhiên, đó là em mình mà! Không chỉ có dáng vẻ xinh đẹp, còn rất thông minh, tóm lại em gái mình rất tốt!" Cậu bé đẹp trai không nhịn được lại nhìn Nhạc Nhạc đáng yêu, trong mắt bắn ra nhiều trái tim đỏ. "Kỳ quái, sao em gái cậu lại không cùng họ với cậu, rốt cuộc có phải em gái ruột không?" "Đương nhiên là em gái ruột, hai chúng mình là song sinh!" Tiểu Bác thật tự hào nói! "Ba mẹ cậu không ở cùng nhau đúng không, mỗi người mang theo con riêng của mình, sau đó mới lập gia đình!" "Không phải..." Tiểu Bác tức giận, đáng chết, bọn họ không phải thế. Tuy là sau mới quay lại, nhưng nó tuyệt đối là con ruột của ba mẹ! "Xí, Tiểu Bác cậu tức giận à, chẳng lẽ bị mình nói trúng?" Đứa bé đẹp trai như phát hiện ra đại lục mới, hưng phấn hét to! "Không phải đâu, được rồi, hôm nay mình không chơi với cậu nữa!" Tiểu Bác có chút việc, nói xong chạy ra chỗ ba mẹ! Về nhà vừa bước vào cửa phòng, Tiểu Bác liền hỏi một vấn đề. "Vì sao Nhạc Nhạc theo họ mẹ? Như vậy không phải rất kỳ quái sao?" Lời này cũng nhắc nhở Vũ Tình, đều là người đàn ông này, lại còn chưa cầu hôn mình, nói ra 'Ba chữ' kia. Đồng thời cũng nhắc nhở Thang Duy Thạc, đúng thế, đã đến lúc sửa họ cho Nhạc Nhạc! Đêm nay nhất định phải thuyết phục người phụ nữ này kết hôn với mình, sau đó để Nhạc Nhạc nhận tổ về tông...... Lo cho lũ trẻ rồi, Vũ Tình đi vào phòng ngủ chủ chuẩn bị nghỉ ngơi. "Vũ Tình, em nói chúng ta đặt con là gì?" "Con nào?" Vừa muốn đi ngủ, sững sờ trên giường. "Thang Duy Thạc, chẳng nhẽ anh làm chuyện có lỗi với em? Tên khốn, em khổ sở vì anh như thế, anh lại có người khác bên ngoài, lại còn có con, có phải không?" "Vợ, sao anh không biết em uống Fristy mỗi ngày nhỉ, có trí tưởng tượng vô đối đó?" Thang Duy Thạc trêu ghẹo hỏi, mỉm cười nhìn chằm chằm mẹ tụi trẻ! "Anh đừng gọi em là vợ, em không phải!" "Vũ Tình, ngoan ngoãn nghe lời đừng cáu với anh! Mặc kệ chúng ta thế nào, phải để Nhạc Nhạc theo họ anh Hơn nữa cũng phải cho con gái cái tên chính thức. Nhạc Nhạc như tên thân mật, anh vừa nghĩ ra một tên, gọi là Thang Nhạc Giai, em nói được không?" Nhạc Giai? Không tồi, cả nhà đều vô cùng vui mừng. Nhìn thấy biểu cảm của cô chỉ biết cô đã đồng ý, tốt, kế tiếp chính là bước tiếp theo. Thoáng động người vươn tay dài ra, một tay kéo người trên mặt đất lên giường, khóa trong tay mình! "Vợ, chúng ta có phải nên đi đăng ký rồi sửa họ con không, hôm nay Tiểu Bác của chúng ta đã bị bạn học hỏi rồi, chẳng lẽ để lũ trẻ mỗi ngày đến trường đểu phải lo giải thich chuyện này ư, như thế sẽ trễ nải việc học!" Đăng kí, lại đăng kí, cô thật không thích! "Không, không thích!" "Vũ Tình, anh thật không hiểu từ khi nào em lại trở nên tùy hứng như thế, em còn muốn kéo dài đến bao giờ!" Mày bện chặt, không nhịn được sốt ruột lo lắng vì lũ trẻ! Nằm xuống gối tức giận xoay người, đã không lời nào để nói với hắn! ................................................ "Ba, ba nói gì?" Bị gọi vào văn phòng chủ tịch, Vũ Tình kinh ngạc nhìn ba, không tin vài tai mình, lại hỏi một lần nữa! "Ta nói, bây giờ con trở lại nhà mẹ đẻ, không được sống với Thang Duy Thạc nữa!" Tắt thuốc lá trong tay thật nghiêm túc nói! "Vì sao?" Không hiểu, không rõ suy nghĩ của ba. A, cô và hắn còn có lũ trẻ là người một nhà mà, vì sao bảo cô về nhà mẹ đẻ! Đoạn Hồng Đào tỏ ra uy nghiêm của người ba, cương quyết nói: "Bây giờ con còn là cô gái chưa kết hôn, làm sao có thể tùy tiện sinh hoạt cùng người đàn ông khác..." "Ba, con không còn là con gái nữa! Con đã là mẹ của hai đứa bé lớp 1 rồi, bản thân con đã có một cô con gái!" Vũ Tình bướng bỉnh cắt ngang lời ba! "Hừ, con lại chống đối ba! Hừ, nói cho con biết, hôm nay con trực tiếp theo ba về nhà không được quay lại chỗ Thang Duy Thạc!" "Ba, ba không thể như vậy! Con còn phải chăm sóc hai bảo bối, con không về nhà lũ trẻ sẽ nhớ con!" Cô tuy giậnThang Duy Thạc không nói 'Ba chữ' kia, nhưng chưa từng nghĩ sẽ xa hắn! "Con sẽ đón sau, nhân cơ hội này có thể cho ta chơi với hai tiểu bảo bối kia!" Nhắc tới lũ trẻ, trên mặt ông tự nhiên mỉm cười tự mãn! Hả, về nhà? Có phải có thể khiến người nào đó căng thẳng không, không tồi, không tồi ~! "Được rồi, con đồng ý!" ...................................................... Thang Duy Thạc vẫn đến trường đón bảo bối như ngày thường, nhưng lại bất ngờ biết được lũ trẻ bị mẹ đón đi trước! Làm gì thế? Đón con trước cũng không nói cho hắn một tiếng. Ngồi vào trong xe rồi, đầu tiên Thang Duy Thạc gọi cho Vũ Tình, chờ đợi vài tiếng tút, điện thoại được nhấc máy. "Em đón con rồi?" "Ừ!" Lãnh đạm, không nói nhiều! "Đồ ngốc, em phải nói cho anh biết trước chứ, hại anh đến đây một chuyện, không phải em muốn hãm hại anh chứ" Nói rồi, hắn đã nổ máy... "Không! Xin lỗi em dọn phòng mà không nói với anh, tạm biệt!" Ngữ điệu rất nhẹ thậm chí bên trong bao hàm hưng phấn, lập tức tắt máy! Thang Duy Thạc chỉ cảm thấy kỳ quái, nhưng không hiểu kỳ quái ở đâu! Khi hắn trở lại căn hộ đẩy cửa vào, đối mặt là căn phòng lạnh giá lại càng thêm mê hoặc. Không phải nói đang dọn phòng à, nhưng người đâu? Lũ trẻ cũng không có! ......................................................- "Ông ngoại, bà ngoại!" Nhạc Nhạc hưng phấn chen vào giữa Đoạn Hồng Đào và Kha Dĩ Lam, miệng ngọt ngào không ngừng gọi. "Ông ngoại bà ngoại, cháu rất thích nơi này, thật lớn, thật lớn!" So với nhà họ thì lớn hơn đẹp hơn nhiều! "Vậy về sau cháu cứ ở đây, ở cùng ông bà ngoại!" Đoạn Hồng Đào ôm lấy cháu gái, trực tiếp hôn lên má! "Hìhì, dạ!" Dù sao ở cùng ông ngoại bà ngoại cũng tốt! Tiểu Bác nhìn thấy con bé đứng núi này trông núi nọ có chút lo lắng, dựa theo chiều hướng phát triển như thế em gái nó sớm muộn gì cũng bị người ta lừa, bị người ta ăn sạch! Đoạn Hồng Đào nhìn đứng cháu trai lạnh lùng đứng một bên nhìn tất cả, không nhịn được nhíu mày. Đứa bé này giống ba nó, không hề đáng yêu, không hề đáng yêu, ngọt ngào như cháu gái! "Tiểu Bác, lại đây, để ông ngoại thơm nào!" "Ông ngoại, cháu không có hứng thú với ông, nếu là bà ngoại, cháu sẽ rất vui!" Tiểu Bác cười với bà ngoại xinh đẹp! Kha Dĩ Lam cười ha ha ôm lấy cháu trai, hôn lên má nó!