Tình Nhân Làm Ấm Giường Của Tổng Giám Đốc

Chương 21: Tôi là ông chủ, tôi là người quyết định




Tiếng điện thoại di động đột ngột vang lên như là gọi hồn. Kể từ khi Tô Tín đi, cô vẫn chưa có đi làm. Đây cũng không phải là do mong nhớ ngày đêm nên không có tinh lực để đi làm mà là lúc Tô Tín đi có bao cô ba tháng, tiền cũng đã thanh toán nên cô có đi làm hay không thì cũng có tiền trong tay, cô còn đi đến chỗ kia để làm gì, để chịu tội à? Đương nhiên là không đi, ở nhà làm đà điểu cho rồi. Mấy ngày nay cô ngủ nhiều đến mức ngu ngốc luôn, quên mất luôn hôm nay là ngày tháng năm nào, cho nên lúc điện thoại kêu lên thì cô cực kỳ phiền não, cầm lấy ném ra ngoài, bộp một tiếng, điện thoại đi động bay đi và không bao giờ có thể kêu lên được nữa. Hướng Vãn liền trùm kín chăn ngủ tiếp. Bình yên chỉ được một lát, âm thanh lại vang lên. Hướng Vãn tức giận đứng phắt dậy. Điện thoại này không có pin để xem ai có thể gọi được nữa? Là ai kiên trì như vậy? Hướng Vãn cầm điện thoại di động nằm ở góc tường lên, lúc này mới kịp phản ứng, không phải là điện thoại kêu mà là tiếng chuông cửa. Hơn nữ lúc này cái chuông cửa có xu hướng sẽ bị nổ tung. Hướng Vãn tiện tay khoác thêm một bộ quần áo lên người rồi đi ra mở cửa.

“Hướng tiểu thư, thật xin lỗi vì đã quấy rầy cô.” Ở ngoài của là một cô gái xinh đẹp cười cười nói. Hướng Vãn dựa vào cửa, suy nghĩ một lát mới nhớ ra, cô gái này là Rabbah, là một trợ thủ đắc lực của Lê Thiên Qua.

“An tiểu thư, có chuyện gì sao?”

“Hướng tiểu thư, làm phiền cô nghe một cuộc điện thoại.”

“À?” Hướng Vãn hơi sửng sốt, chần chờ nhận lấy điện thoại, vừa mới đặt đến bên tai thì nghe được tiếng cười như có như không của Lê Thiên Qua: “Tối hôm qua có phải rất mệt hay không? Nhận được mấy người khách? Công phu trên giường như thế nào? Có phải rất hài lòng với công việc tôi vừa mới tìm được cho cô hay không?”

Hướng Vãn không có nằm mơ cũng thể ngờ được là Lê Thiên Qua sẽ gọi điện thoại cho cô, giống như là bị sét đánh, Lê Thiên Qua luôn là người tự cho mình là đúng, sẽ điện thoại cho cô? Hướng Vãn chê cười nói: “Chưa ra hình ra dáng nhưng cũng hơn hẳn anh.”

Lê Thiên Qua cười lạnh nói: “Vậy bây giờ có phải cô đã mệt mỏi rã rời hay không? Bị gỡ ra bao nhiêu lần?”

“Cái này không có quan hệ gì tới anh!”

“Cô có nói cho tôi biết hay không cũng không có quan hệ gì? Nhưng trốn việc thì có liên quan tới tôi! Lập tức tới phòng Vip cho tôi nếu không thì trừ tiền lương của cô!”

Hướng Vãn biết Lê Thiên Qua gọi điện thoại cho cô thì cũng sẽ không có chuyện gì tốt đẹp. Cô cười với Rabbah: “Tôi đi thay bộ quần áo.”

Thật ra thì cô cũng không sợ Lê Thiên Qua trừ tiền lương, chính là không muốn phát sinh thêm sự cố nào mà thôi. Rabbah đứng ở một bên nhìn Hướng Vãn trang điểm, cũng không thể nói là Hướng Vãn đang trang điểm, chỉ soi gương rồi tuỳ tiện sờ soạng một chút, kỳ quái không nói lên lời. Đến lúc chính Hướng Vãn cũng nhìn không nổi nữa thì đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Tiêu Tiêu không có ở đây thì không có người trang điểm cho cô, xem ra sau này phải đi học một lớp trang điểm.

“Cô cứ như vậy rửa mặt sẽ làm hỏng da.” Bây giờ Rabbah không nhìn nổi nữa rồi, da của Hướng Vãn rất tốt nhưng cũng không thể chà đạp như vậy.

“Nhẹ một chút, đừng dùng sức để lau mặt.”

“Cô biết trang điểm?”

Rabbah nở nụ cười: “Nếu như là con gái thì sẽ biết thôi.”

“Ý của tôi là cô trang điểm rất thành thạo?”

Đôi mắt của Hướng Vãn loé sáng, giống như một kẻ trộm. Rabbah nhìn một cái thì đã hiểu: “Tôi giúp cô trang điểm.”

Khi Hướng Vãn bước nào phòng Vip thì cô cảm thấy không khí ở đây rất khác thường, chỉ có vài ngày không tới mà thôi, lại cảm thấy cực kỳ xa lạ.

“Tới muộn hai tiếng, cô phải đến lúc năm giờ nhưng bây giờ đã bảy giờ rồi.” Chiếc ghế sofa màu đỏ rất lớn, một mình Lê Thiên Qua ngồi ở trên đó. Hướng Vãn nhìn đồng hồ, rõ ràng cô chỉ tới chậm có nửa tiếng, người này thích chuyện bé xé ra to.

“Lê Thiên Qua, không có người nói với anh hay sao? Có người bao tôi, ba tháng không cần làm việc.”

“Để tôi nói cô biết, bây giờ tôi là ông chủ của nơi này.”

Hướng Vãn thuận miệng nói: “Anh ăn no không có việc gì làm hay sao? Mặc kệ nhiều công việc như vậy lại chạy tới đây để quản người khác?”

Lê Thiên Qua mỉm cười một cái, quyến rũ không nói lên lời: “Cũng có thể nói tôi như vậy.”

Hướng Vãn nhíu mày nhìn anh, ánh đèn mờ nhạt, cô không thấy rõ được vẻ mặt của anh trong tầm mắt, mơ hồ cảm thấy anh đang cười. Hướng Vãn không lên tiếng, xoay người tới quầy rượu ngồi. Lê Thiên Qua ngồi trên sofa, nhìn Hướng Vãn đứng ở xa xa, cười không ra tiếng. Cô gái này quá bình thường rồi lại không thú vị, quá quyến rũ thì lại quyến rũ người khác, quá diêm dúa loè loẹt lại khiến người ta lo lắng. Làm cho người ta có cảm giác nếu cô gái này ở bên cạnh mình cũng sẽ không an toàn, không biết ở bên ngoài có bao nhiêu người đàn ông đang mong nhớ cô. Lê Thiên Qua nghĩ như thế nào thì chính anh cũng không biết, anh là một người khó tính. Hướng Vãn đong đưa cái ly trong tay mấy vòng, liếc mắt nhìn Lê Thiên Qua ở trong góc, không nhìn ra ý tứ gì ở trên mặt của anh.

“Tiểu thư chỉ có một mình sao?”

Hướng Vãn ngồi ở quầy rượu, người ta thấy vậy coi cô như một khách hàng. Người đàn ông tự nhiên đến đứng ở bên cạnh cô, bộ dáng bình thường, vóc dáng hơi gầy, mắt kính có tơ vàng ở bên cạnh, dánh vẻ văn nhã. Hướng Vãn nở nụ cười với anh ta, ý bảo anh ta có thể ngồi xuống. Người đàn ông thấy có hy vọng, nâng một ly về phía Hướng Vãn, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hướng Vãn.

“Gương mặt của cô rất giống một người mà tôi quen.” Người đàn ông chợt mở miệng.

Hướng Vãn nhếch môi cười, khoác tay lên bả vai của anh ta: “Không cần tiếp cận như vậy đâu tiên sinh, ở đây tôi là một ‘tiểu thư’, nếu như anh cảm thấy có thể thì chúng ta nói chuyện một chút, nhưng nếu anh cảm thấy chán ghét thì hãy nhanh rời khỏi đây thôi.”

Người đàn ông cũng cười: “Tôi thật sự thấy cô giống một người quen của tôi.”

“Được rồi. Vậy bây giờ anh muốn thế nào?”

Người đàn ôn kia nhìn thấy đôi môi khiêu gợi của cô gần mình như vậy, cơ thể mềm mại như không có xương, yết hầu bỗng nhiên nhúc nhích, nhẹ nhàng ôm lấy hông của Hướng Vãn: “Chuyển sang nơi khác nói chuyện được không?”

Hướng Vãn cười khanh khách lên tiếng: “Nếu như anh bao tôi lâu dài thì có thể được.”

“Không thành vấn đề.”

Thoả thuận đạt được thì giao dịch bắt đầu.

Người đàn ông ôm lấy thân thể mềm mại, hai người tựa sát vào nhau đi tới cửa thì bị nhân viên bảo vệ giữ lại.

“Có chuyện gì vậy?” Người đàn ông có chút không vui.

“Hướng tiểu thư không thể rời đi.”

“Tôi đã trả tiền rồi.”

“Ông chủ không cho Hướng tiểu thư rời đi, mời Hướng tiểu thư quay lại.”

“Các người còn có nói đạo lý hay không?! Đối với khách như vậy à, thu tiền rồi lại làm ra một việc như vậy! Nhanh mở cửa ra mau lên!”

“Nếu như tiên sinh không hợp tác thì chúng tôi đành phải đắc tội.”

“ Các anh muốn làm gì?”

“Cũng không có gì, chỉ mời tiên sinh uống một ly trà thôi.”

Hướng Vãn lạnh mặt nhìn tất cả mọi việc diễn ra, nhìn người đàn ông kia vừa mới bị nhân viên bảo vệ mang đi, kết quả của anh ta có thể tưởng tượng được. Cô đứng ở cửa sửng sốt một lát, cho đến khi có người tới cô mới hoàn hồn lại.

“Hướng tiểu thư, ông chủ đang gọi cô.” Người này có chút quen mắt, hình như là người bên cạnh Lê Thiên Qua.

Hướng Vãn hít sâu một lần, có chút không vui đi vào, đứng ở trước mặt Lê Thiên Qua.

Bởi vì ngược ánh sáng nên Lê Thiên Qua nhìn rất rõ nét mặt của cô, nhưng Hướng Vãn chỉ có thể đoán nét mặt của Lê Thiên Qua, mơ hồ cảm thấy anh tức giận không ít.

“Lê Thiên Qua, anh có ý gì?”

Đối với việc giận dữ mắng mỏ của cô, Lê Thiên Qua cười cười, cầm ly rượu lên uống một ngụm nhỏ. Trên mặt anh cười nhưng mà không giống như cười, Hướng Vãn thật sự chịu không nổi tức giận nhìn thẳng vào anh.

Vậy mà Lê Thiên Qua lại như không nhìn thấy, lắc lắc chất lỏng trong ly, một hồi lâu mới uống cạn sạch đồng thời kéo cô vào trong ngực. Hướng Vãn lảo đảo một cái rồi ngã vào trong ngực của anh, tư thế ngồi không thể duỗi thẳng ra được, Lê Thiên Qua liền đặt môi xuống môi của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.