Tình Nhân Làm Ấm Giường Của Tổng Giám Đốc

Chương 14: Trở tay không kịp




"Alo" Hướng Vãn cầm lấy điện thoại, không để ý Lê Thiên Qua đang ở bên cạnh.

"Hướng Vãn..."

"Tiêu Tiêu, có chuyện gì sao?"

"Chết tiệt! ! Ở trước mặt tôi không cho phép nói chuyện điện thoại! ! !" Lúc này lại vang lên giọng nói điếc tai nhức óc của Lê Thiên Qua

"Xùy. ." Hướng Vãn vừa gọi điện thoại vừa dùng tay ra hiệu cho Lê Thiên Qua giữ yên lặng.

Lúc này, trên đầu Lê Thiên Qua gân xanh đã sớm nổi lên.

"Hướng Vãn, cậu có thể cho tớ mượn ít tiền không?"

"Hả? Tiêu Tiêu sao đột nhiên cậu muốn mượn tiền vậy? Đương nhiên là có thể, chúng ta là bạn tốt nhất của nhau mà!"

"Cảm ơn. . . Cám ơn. ."

"Ha ha, chúng ta gặp mặt ở đâu? ... Ừ ừ được." Hướng Vãn để điện thoại xuống, chuẩn bị mặc quần áo tử tế rời đi.

Nhưng --- -------- "Đi đâu? ! !"

"Ai cần anh lo!"

"Nhưng cô phải biết rằng, hiện tại là thời gian đi làm. Cô muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao?" Lê Thiên Qua nhíu mày nhìn Hướng Vãn.

"Tôi có việc gấp! Để cho tôi đi đi, nếu không, anh nói điều kiện, cái gì tôi cũng đáp ứng." Kỳ thật nói xong những lời này Hướng Vãn còn có chút giả tạo.

"Thật sự?"

"... Ừ!"

"Cút."

Hướng Vãn cầm lấy túi sách, khoác thêm áo khoác, kêu chiếc xe liền mã bất đình đề (ngựa không dừng vó) chạy tới chỗ hẹn.

"Nơi này! ~~"

"Tiêu Tiêu. . Sao cậu ăn mặc như vậy? ! !"

"Hướng Vãn. . Kỳ thật, không gạt cậu, hiện tại tớ làm ở quán Bar."

"Hả? ? Quán Bar?"

"Chỉ là tiếp ông chủ uống rượu. . . Gì gì đó" Nói càng về sau giọng nói Tiêu Tiêu so với muỗi kêu còn nhẹ hơn.

Ngay lúc hai người đang nói chuyện, "Chị Tiêu Tiêu!" Một tiếng ồn ào vang lên, cắt ngang sự yên lặng của hai người.

Hốt ha hốt hoảng chạy tới là một nữ phục vụ, Tiêu Tiêu cảm thấy cô ta quen mắt, nhưng nghĩ không ra tên, mà Hướng Vãn thì hoàn toàn xa lạ rồi.

Tiêu Tiêu nhíu mày nói: "Làm sao vậy, sao lại kích động thành bộ dạng này!"

Nữ phục vụ tuổi không lớn, cũng chỉ trên dưới hai mươi tuổi, cô ta lo lắng nói: "Chị Tiêu Tiêu, chị nhanh đi cứu Hi Lệ đi, cậu ấy bị khách giữ, nhất định phải là cậu ấy tiếp rượu."

Tiêu Tiêu có ấn tượng, thì ra cô ta là bé gái đi cùng Hi Lệ. Hi Lệ kia, Tiêu Tiêu cực kỳ thích cô bé đó, tùy tiện, nhanh mồm nhanh miệng, chính là sự hồn nhiên đó tác động đến cô, vì thế mới thích nữ sinh đó. Hi Lệ tới đây làm thêm với bạn học, nơi này long xà hỗn tạp, gặp chuyện không may cũng là khó tránh khỏi, Tiêu Tiêu cũng đã bảo vệ các cô vài lần.

"Tới cùng sao lại thế, nói rõ ràng đi!" Tiêu Tiêu nói.

Nữ sinh kia gấp tới độ bật khóc, nói chuyện có chút lộn xộn, "Chị Tiêu Tiêu, Hi Lệ, vừa rồi cậu ấy đi tặng quà cho khách. Vốn không cần cậu ấy đi, nhưng cậu ấy nghe nói trong phòng khách có một vị là minh tinh, Hi Lệ cực kỳ thích anh ta, cho nên đã đòi đi, ai ngờ đến, lại bị giữ lại, nhất định phải là cậu ấy tiếp rượu."

Những nữ sinh này là như thế, hâm mộ, lúc này hậm mộ đã xảy ra chuyện rồi! Tiêu Tiêu có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Minh tinh nào đáng để Hi Lệ mạo hiểm như vậy? Ở yên ở quầy bar là được, lội vào nước đục làm chi? !"

Nữ sinh nghe Tiêu Tiêu răn dạy, đã ủy khuất lại sốt ruột, "Hi Lệ cực kỳ thích anh ta, hình như là Lâm gì Tịch."

"Lâm Mạc Tịch? !"

Nữ sinh bị Hướng Vãn đột nhiên lớn tiếng dọa sợ, có chút cà lăm: "Đúng đúng đúng, chính là anh ta, chị Hướng Vãn cũng biết anh ta? Vừa rồi em ghé vào khe cửa vụng trộm nhìn, bên trong đàn ông và đàn ông cũng ôm ấp cùng một chỗ, Lâm Mạc Tich kia, cũng không phải người tốt, tóm lại bên trong rất nguy hiểm, chị Tiêu Tiêu, chị đi cứu Hi Lệ đi!"

"Tôi đi!" Cô đứng dậy, kiên định nói ra miệng.

Cuối cùng không bỏ anh ta xuống được, nơi đó có bao nhiêu hỗn loạn, cô rất rõ ràng, mà Mạc Tịch của cô, có bao nhiêu thuần khiết cô cũng rõ. Cô lại nghe nói, gần đây có một số ông chủ thích tìm minh tinh xinh đẹp tiếp khách, không cần biết nam nữ, chỉ cần đẹp đều được.

Như thế, chẳng phải Mạc Tịch đang rất nguy hiểm? Cô chạy trong Phòng Cung, giày cao gót ma xát với mặt đất, phát ra tiếng vang.

Đẩy mạnh cửa ra, đi vào. Một số người xăm trổ trên người, không cần nhìn chính diện, chỉ cần nhìn một bộ phận thân thể, cô liền biết là anh.

Mạc Tịch của cô quả nhiên ở trong này. Nhưng giờ phút này Mạc Tịch lại không nhìn thấy cô, thần trí của anh đã sớm mơ hồ, bộ dáng say mê mẩn. Một phú thương đang đè lên người anh. Đây là mua bán gì, Hướng Vãn vừa thấy liền biết. Chỉ là Mạc Tịch, vì sao người này lại là anh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.