Tình Nhân Làm Ấm Giường Của Tổng Giám Đốc

Chương 11: Lê Thiên Qua không vui




Ra khỏi phòng, Hướng Vãn mới hiểu được vì sao anh muốn cô mặc quần áo rồi mới ra ngoài.

Tình cảnh trước kia, lúc Hướng Vãn ở nhà cũng luôn nhìn thấy, thời điểm cô vẫn là hòn ngọc quý trên tay người nhà, ba là Phó tư lệnh quân khu, trong nhà cũng có nhiều người canh gác, nhiều người hầu, cảnh vệ các loại.

Trong phòng khách kiến trúc Châu Âu, cầu thang uốn lượn, trên vách tường treo mấy bức tranh cực kỳ trừu tượng, cô không thích cũng không hiểu cái loại này. Nhà cửa cân đối, cô đứng ở bên này, không thấy rõ tình hình bên kia.

Mỗi bước đều có thể nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo màu đen, mặt không chút biểu cảm, giống như một pho tượng. Điều này làm cho Hướng Vãn nhớ tới ‘Matrix’.

Có đôi khi ba vui vẻ, sẽ mang cô đi dạo trong quân khu, vài bước có một cảnh vệ, không giống chính là quần áo và thân phận.

Vốn dĩ nơi này là nhà của Lê Thiên Qua, một ngôi nhà thật sự, không phải nhà trọ. Hướng Vãn vẫn đi chân trần, đã trở thành thói quen, Lê Thiên Qua chưa bao giờ chuẩn bị giầy cho cô, cô cũng thành thói quen không đi giầy.

Lê Thiên Qua cũng thuộc loại đàn ông thân hình cao lớn, quần áo của anh trên người Hướng Vãn dài rộng thùng thình, che đi đùi tuyết trắng, xuân sắc như ẩn như hiện, thiên kiều bá mị.

Cô vặn mấy vòng, chán nản hoàn toàn, thật muốn đập nát cái cửa. Mê cung, đây tuyệt đối là một cái mê cung, khả năng xác định phương hướng của cô từ trước đến này đều rất tệ, trước chơi Tiên Kiếm, cô đau đầu nhất là mê cung, mỗi lần gặp mê cung, cô liền tội nghiệp nhìn Lâm Mạc Tịch, mới đầu Lâm Mạc Tịch không để ý tới cô, về sau Hướng Vãn ôm cổ anh ta, hôn anh ta, Lâm Mạc Tịch bị cô làm cho ngứa, gắt gao ôm chặt cô, cúi đầu hôn xuống, lúc này Hướng Vãn liền đẩy ra, cô bĩu môi, ‘anh giúp em vượt qua cái mê cung này, em mới cho anh hôn!’

Lâm Mạc Tịch không có biện pháp, đành phải giúp cô chơi trò chơi, không tới vài phút liền vượt qua, Hướng Vãn ngây người, cô chơi mấy tiếng đồng hồ, sao vẫn không được? Cô cười ngây ngô, ôm anh ta, lẩm bẩm nói, ‘tôi là Mạc Tịch tôi là thiên tài’.

"Hazz? ? ? ? ? ?" Hướng trễ thở dài, đi tiếp.

"Hướng tiểu thư!"

Hướng Vãn quay đầu, trước mắt là một người phụ nữ trên dưới ba mươi tuổi, có một khuôn mặt lạnh, trên người tản ra một loại hơi thở tên là giỏi giang. Cô ta mặc một bộ trang phục công sở màu đen, tóc dài buộc lại, khóe miệng cong cong.

"Cô là ai?"

Người phụ nữ đó cười cười, "Chào Hướng tiểu thư, tôi là An Mạn, ông chủ bảo tôi mang quần áo tới cho cô."

Thích một người, không nói rõ được nguyên nhân, chán ghét một người cũng không nói rõ được nguyên nhân, tóm lại Hướng Vãn vừa gặp An Mạn liền cảm thấy chán ghét, từ trong nội tâm chán ghét. Nếu là trước kia, Hướng Vãn sẽ không liếc nhìn cô ta một cái, nhưng hiện giờ, cô đang ở dưới mái hiên nhà người ta, tâm cao khí ngạo phải thu lại, đây gọi là xưa đâu bằng nay.

Hướng Vãn khẽ cười, tiếp nhận quần áo trong tay cô ta, "Cảm ơn."

Đi được hai bước, cô lại dừng lại, cắn môi, hỏi: "An tiểu thư, cô có thể nói cho tôi biết phòng tắm ở nơi nào hay không?"

An Mạn tiện tay mở ra một cánh cửa, đưa tay ra hiệu xin mời: "Nơi này, mỗi một gian phòng khách đều có phòng tắm. Hướng tiểu thư nếu không có việc gì, tôi đi trước, ông chủ còn đang chờ tôi."

Hướng Vãn đảo mắt, có gì đặc biệt hơn người? Cho rằng cô ta mặc một bộ quần áo màu đen, liền là Biên Bức hiệp rồi hả ?

Đã sớm nghe nói qua An Mạn này là quản gia của Lê Thiên Qua, quản gia là cái gì cũng quản. Không chỉ là quản lý nhà cửa của anh ta, còn có quản lý cả công việc làm ăn của anh ta, nhân tài, cô ta là trợ thủ đắc lực của Lê Thiên Qua. Điển hình của nữ cường nhân, mà Hướng Vãn, chính là tên xứng với thực, cho nên hai người sao có thể vừa lòng nhau?

Mở quần áo ra, chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, nội y, giày cao gót đều đã chuẩn bị tốt rồi. Chỉ là Hướng vãn có một chút không thích, những thứ này toàn bộ đều là màu đen. Cô cũng không phải không thích màu đen, chỉ là Lê Thiên Qua thích màu đen, mà An Mạn kiacũng không biết có phải bởi vì Lê Thiên Qua mà cũng toàn thân màu đen hay không, cô cũng một thân màu đen, nhìn sao cũng cảm thấy nước chảy bèo trôi.

Quẫn! Cũng không thể để trần đi, không tình nguyện cũng phải mặc vào. Thời điểm tắm rửa xong, cực kỳ rõ ràng cô lại lạc đường, chuyển đổi vài vòng đều tìm không thấy phòng Lê Thiên Qua, đơn giản liền đi xuống lầu.

"Hướng Vãn? !" Thanh âm kinh ngạc mười phần.

"Thực khéo." Hướng Vãn cười xấu hổ.

Dương Thụy nghi hoặc nói: "Sao cô lại ở đây?" Theo anh ta biết, ông chủ chưa bao giờ mang phụ nữ về nhà.

Hướng Vãn thở dài, "Đúng, sao tôi lại ở chỗ này."

"Sao cậu lại ở đây?" Lê Thiên Qua không biết khi nào thì xuất hiện, trong giọng nói có một chút không vui.

Hướng Vãn bất đắc dĩ, "Đúng, sao tôi lại ở trong này, tôi cũng không biết."

"Lộn xộn, tôi hỏi Dương Thụy, cậu tới có việc gì?" (trong tiếng trung đều xưng là ta-ngươi, tỷ hiểu nhầm ý của ca rồi)

Từ khi Lê Thiên Qua giành chính quyền, Dương Thụy liền đi theo anh, cho nên giờ phút này anh tự nhiên có thể nghe ra vui buồn của ông chủ, hiện tại có thể nói ông chủ cực kỳ tức giận, anh ta đâu có đắc tội ông chủ?

"Ông chủ, tôi tới báo sổ sách, tổng lợi nhuận của tháng này.”

Lê Thiên Qua muốn cười, anh quá mức khẩn trương, cậu ta tới tìm anh, không phải tìm cô. Tính ngày, hôm nay quả thật là ngày báo sổ sách.

"Nếu đến đây, cùng ăn cơm đi." Lê Thiên Qua nói xong liền tự nhiên đi đến nhà ăn.

Hướng Vãn và Dương Thụy anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không thể không theo sau. Thời điểm Lê Thiên Qua ăn cơm không thích có người nói chuyện, cho nên bữa ăn này cực kỳ nặng nề.

"Sao ăn ít vậy? Ai cho cô buông đũa?"

Thời gian dài yên lặng, bị Lê Thiên Qua nổi giận phá tan, mỗi người đều kinh hãi một phen. Chỉ có Hưỡng vãn không chút biến sắc, thản nhiên nhìn anh nói: "Tôi ăn no, muốn đi làm rồi."

Lê Thiên Qua nhíu mày, "Cô đi làm cái gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.