Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 7: Chương 7





Lạc vào hồi ức (2)
Kết thúc hồi ức, tôi mở cửa phòng, lần đầu tiên tôi giác ngộ nên dọn dẹp căn phòng này và trở lại cuộc sống bình thường.

Rèm cửa đã lâu rồi không mở ra, đồ đạc trong nhà phủ một lớp bụi, tôi xoắn tay áo lên quét dọn sơ qua, không biết tại sao sóng mũi cay cay, có cảm giác muốn khóc, có kìm thế nào cũng không kìm được.
Hôm ấy trời mưa giông, sau khi tan sở, tôi đang mày mò với con xe điện của mình trong bãi đậu xe của công ty, bất ngờ có một chiếc xe dừng lại trước mặt, tôi bối rối nhìn lên, cô ấy vẫn luôn mỉm cười.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi bị khóe môi hơi cong lên của cô ấy bắt lấy, cô ấy đưa tay ra vẫy gọi tôi.
"Tiểu Phàm, em đang làm gì thế?"
"Trưởng phòng Mộ? A, con cừu nhỏ của tôi không nghe lời, không chịu chạy."
"Là vậy sao? Lên xe đi, tôi đưa em về nhà."
"Không cần, làm phiền cô quá."
"Bên ngoài mưa rất lớn, lái cừu con không an toàn, mau lên đây đi."
Đó là lần tiếp xúc gần gũi đầu tiên của tôi với cô ấy.


Cô ấy là cấp trên trực tiếp của tôi, cho nên tôi cũng không tiện trò chuyện với cô ấy, nhưng trên đường đi, Tịch Nhiên tìm nhiều chủ đề khác nhau để hâm nóng bầu không khí trên xe.

Mà luận lý thành chương là cô ấy rất nhanh ngồi ở trong nhà tôi, uống một ly trà nóng, sau đó tần suất xuất hiện càng nhiều hơn.
Sau tết Nguyên Đán, công ty tổ chức họp thường niên, cô ấy uống say bí tị, tôi đành ôm cô ấy về đến nhà, cô ấy ôm chặt lấy tôi, tôi cũng không rõ cảm giác là như thế nào, nhưng mà tôi biết trái tim tôi đập mãnh liệt.

Cô ấy vùi vào lòng ngực tôi, đòi hôn, sau đó chúng tôi say sưa triền miền trên sô pha, cho đến ngày hôm sau chúng tôi vẫn ôm không thể tách rời.

Cô ấy chiều chuộng tôi, lúc đó tôi còn nhận định, cuộc đời này của tôi đã có đúng người.
Mặc dù chúng tôi có cùng giới tính, nhưng mà cũng không trở ngại sự phát triển nhanh chóng tình cảm của chúng tôi.

Khi tôi ở trong bếp bận rộn, cô ấy sẽ bất thình lình xuất hiện sau lưng tôi, rồi ôm tôi từ phía sau, cũng thích làm nũng rồi chơi xấu, rồi mua những món đồ chơi nhỏ mà tôi thích, sau đó cùng tôi ngồi bệt trên sàn nhà chơi đùa cả ngày.
Ba năm không dài nhưng lại rất đau.


Cô ấy thay đổi từ khi nào? Cái thay đổi này tôi không nhìn thấy rõ, cô ấy thường xuyên ra vào các câu lạc bộ cao cấp, giao dịch cùng với các loại đàn ông đủ màu da, hơn nữa cũng không quan tâm đến cảm xúc của tôi, cô ấy dựa vào chính bản thân để kiếm tiền, nhưng mà tham vọng của cô ấy ngày càng tăng thêm.

Chúng tôi cũng chưa từng có hứa hẹn gì với nhau, nhưng tôi luôn thực hiện những lời hứa để cho cô ấy hiểu rõ được tình yêu của tôi, và tin cậy tôi.
Cuối cùng, tôi vẫn không theo kịp bước chân của cô ấy, cô ấy bỏ đi theo người đàn ông và cắt đứt mọi liên lạc với tôi, suy cho cùng thì tôi cũng quá thiếu hiểu biết về thiên hạ.
Vì vậy, tôi không chỉ mất đi tình yêu, sự nghiệp mà ngay cả đồng nghiệp từng thân thiết cũng khịt mũi coi thường tôi.

Danh tiếng của tôi không đáng một xu.

Thế là tôi ẩn nấp, không nghe không thấy, ban đầu còn có bạn bè đến an ủi khai sáng cho tôi.

Đến sau cùng, chẳng còn ai đến tách trà cũng lạnh, đương nhiên tôi cũng vui vẻ thoải mái.

Tôi cười nhạo, loại sinh vật này thật không thể tin được.

Ai động lòng thương cảm ắt hẳn là người bị tổn thương..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.