Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 30: Chương 30





"Phi Phàm, mình về rồi đây."
"Hiện tại, cậu đang ở đâu?"
"Đương nhiên là ở nhà dọn dẹp rồi."
"8h giờ tối nay, gặp ở Comma."
"Ok!!!"
Cảm thấy hơi buồn chán, cho nên tôi đến Comma sớm hơn thời gian đã hẹn.

Đi vào Comma tôi thấy Phổ Kha và Khê Nhĩ đang vội vàng trang trí trong quán.
"A? Hôm nay là ngày gì thế này? Trang trí để là gì thế?"
Khê Nhĩ cười sờ đầu tôi, Phổ Kha đưa cho tôi một điếu thuốc.
"Hút xong rồi lại đây giúp đi."
Thật sự bái lạy hai vị sư cô....
"Hôm nay là thế nào đây? Hai chị nói cho em nghe đi???"
"Gấp cái gì??? Một lát nữa là biết."
Tôi ngây thơ vô số tội, miễn cưỡng bị Phổ Kha kéo đi dán cửa sổ.

Mãi cho đến khi có một số khách hàng đi vào, tôi lại cầm menu đi đến mời khách.

Làm ơn đi, ban ngày đi làm đã đủ mệt rồi...!haizz....
Khi tôi cầm menu đi đến một bàn cười đùa với khách hàng, có một bàn tay đặt lên đầu vai tôi.

Tôi nghi hoặc quay đầu nhìn xem bên cạnh là ai.
Chỉ thấy người này cao hơn tôi cả cái đầu, thân hình vạm vỡ, còn để râu mép.

Anh ta lấy cái mũ trên đầu xuống, cười rạng rỡ với tôi.


Ngay sau đó, Soso từ đằng sau lưng anh ta bước ra.
"Mình đã nói rồi, khẳng định cậu ta sẽ há hốc mồm mà."
Người đàn ông nhún vai, vẻ mặt giễu cợt ôm lấy tôi, quay đầu nói với Soso.
"Mấy năm không gặp, nhìn thật ngu ngốc."
Tôi xoa xoa cái mũi, đẩy cậu ta ra.
"Này Đại Tráng, cậu mới là đồ ngu ngốc.

Về cũng không nói tiếng nào! Trong lòng cậu còn có mình không."
Tôi giả hoa lê dính mưa, Đại Tráng với Soso nhịn không được cười lớn.
"Vương Phi Phàm, cậu tích chút đức đi.

Không phải ai cũng chịu đựng được sự buồn nôn của cậu."
Soso vỗ vỗ ngực, xoay người đi đến bên băng ghế dài.

Lúc này, Đại Tráng dùng tay kéo tôi lại gần, nói nhỏ.
"Phàm Phàm, lần này mình trở về chính là tạo ngạc nhiên cho cậu.

Cậu biết Soso có bạn trai không?"
Tôi đẩy Đại Tráng ra, khịt mũi coi thường.
"Chút tâm tư này của cậu tôi không biết sao.

Gì mà vì mình chứ? Chẳng qua nói trước một câu làm nền để hỏi câu tiếp theo, cút xéo!"
Đại Tráng không nghe lời tôi nói, ngược lại còn sẵn tay kéo cổ áo tôi.


Này, người đang ông này ngày càng mạnh mẽ nha! Tôi cười cười nhìn cậu ta.
"Tiểu Tráng, nhiều năm vậy rồi, cậu còn chưa theo đuổi được Soso, thật đúng là không có tiền đồ.

Muốn biết sao?"
Đại Tráng nhìn tôi với đôi mắt ngây thơ vô số tội, rồi gật đầu đầy e dè.

Tôi đưa tay ra túm.
"Tiền trao cháo múc!"
"Này, bà nội tôi ơi, quan hệ giữa chúng ta, nói tới tiền tổn thương tình cảm."
"Đưa hay không đưa.

Được rồi, vậy tự đi hỏi đi."
"Haizz, bao nhiêu, mình đưa là được chứ gì!"
"Một chữ 10$, chiết khấu người thân, giảm giá 5%."
"Phi Phàm, cậu còn chơi mình nữa."
"Các người không chơi mình à? Ngay cả Phổ Kha và Khê Nhĩ đều biết cậu đã về.

Chỉ có một mình mình chẳng hay biết gì, ai chịu trách nhiệm cho tôi đây!"
"Không phải mình muốn cho cậu bất ngờ sao!"
"Bất ngờ cái đầu cậu.

Đây là bất sợ đó!"
"Thôi bỏ đi, đi uống rượu thôi."
Tôi đi theo Đại Tráng đến băng ghế dài, lại phát hiện bên cạnh Soso có người ngồi bên cạnh.

Tôi nhìn Đại Tráng và Soso đầy nghi ngờ, Đại Tráng nhiệt tình kéo tôi ngồi cạnh cậu ấy.
"Tố Duy, đây là bạn học mình hay nhắc với cậu, Vương Phi Phàm, tôi không lừa cậu đúng không, hai người rất giống nhau phải không?"
Tôi ngạc nhiên nhìn người phụ nữ giống tôi, cô ấy cười nhẹ, tôi gật đầu chào cô ấy cho có.

Hành động cử chỉ cô ấy uyển chuyển hơn tôi nhiều.

Mái tóc vừa đủ dài, hơn nữa tạo cho người ta cảm giác du ngoạn thế giới không có ràng buộc..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.