Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Chương 53




Năm năm sau.

Trước cửa nhà trẻ.

“Mẹ, con không muốn chơi cùng bọn con gái đâu!”– Nhóc con bốn tuổi Giản Hạo Thiên nắm lấy cánh tay Giản Tiểu Bạch lắc lắc, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên khẽ nói: “ Bọn con gái đều đáng ghét như nhau, bôi đầy nước miếng lên mặt con.”

“Ừ!” Giản Tiểu Bạch nhìn gương mặt giống hệt như Mặc Tử Bắc của cậu nhóc mà chỉ biết thở dài một tiếng rồi cúi xuống đối diện với con trai: “ Thiên Thiên các bạn gái rất dễ thương, mẹ cũng là con gái nè, hông lẽ Thiên Thiên cũng không muốn chơi với mẹ hả?”

“Không đúng mẹ là người xinh đẹp nhất. Con thích mẹ nhưng không thích bọn con gái trong lớp.” Giản Hạo Thiên chu cái miệng nhỏ nhắn thật đáng yêu.

Cậu nhóc càng lớn càng dễ thương, môi hồng răng trắng, lại thêm đôi mắt đen tròn long lanh. Còn nhỏ mà đã anh tuấn như vậy, lúc đi học luôn bị bọn trẻ trong lớp tranh nhau chơi với cậu, chưa kể các cô giáo cũng rất yêu quý cậu. Mỗi lần Giản Tiểu Bạch dắt Hạo Thiên đến nhà trẻ, các cô đều chạy đến ôm hôn nhóc.

Giản Hạo Thiên được mọi người yêu quý và cưng chiều như vậy khiến một người mẹ như cô cũng thấy vô cùng tự hào. Giản Tiểu Bạch không thể không bội phục quyết định sáng suốt của mình năm đó. Sinh ra Hạo Thiên là niềm kiêu hãnh nhất trong cuộc đời cô.

Mọi khổ cực cô đều cắn răng nhẫn nhục, ròng rã suốt mười tháng trời thai nghén, trải qua bao nhọc nhằn vất vả. Suốt hai ngày liền vật lộn ở trong phòng sinh đau đớn e rằng còn hơn cả chết đi. Hành hạ cô một hồi, rốt cuộc vẫn phải sinh mổ. Mỗi ngày nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con, cô cảm thấy mọi nỗ lực đều xứng đáng, một tia hối hận cùng oán giận đều vì sự xuất hiện của bé con mà tan biến thành mây khói.

Mỗi lần Lâm Hiểu Tình gặp Hạo Thiên đều ước ao vô cùng, cô và Hùng Lập Tân kết hôn đã được hai năm nên rất khao khát một đứa trẻ, nhưng tới giờ vẫn chưa thấy tin tức gì. Bởi vậy Lâm Hiểu Tình đối với tiểu Hạo Thiên có thể nói càng ngày càng nuông chiều.

Hạo Thiên càng lúc càng được mọi người thi nhau chiều chuộng. Nhóc con này thật khiến người làm mẹ như cô đây cảm thấy kiêu hãnh.

“Là một cậu bé ngoan thì phải chơi vui vẻ với các bạn, không được làm những chuyện khiến mẹ buồn có đúng không.”

“Dạ! Con đúng là đứa bé ngoan mà.” Hạo Thiên ngẩng cao đầu, vội vàng thanh minh.

Giản Tiểu Bạch mỉm cười chạm nhẹ cái mũi nhỏ của cậu bé: “Thiên Thiên biết phải làm như thế nào chứ!”

“Nhẫn nhịn ! Lần lượt thích từng bạn !” – Cậu bé cong khóe miệng nhỏ tỏ vẻ không đồng tình đáp lại. Nhưng cậu không muốn mẹ phải tức giận, ba đã nói muốn làm một cậu bé ngoan thì nhất định phải ngoan ngoãn vâng lời mẹ.

Mai Thiếu Khanh nhận làm ba tiểu Hạo Thiên. Trước đây khi biết tin cô mang thai, phản ứng đầu tiên của anh là muốn kết hôn với cô, song cô một mực từ chối. Bản thân cô tốt xấu gì cũng đã mang trong mình giọt máu của người đàn ông khác, dựa vào đâu mà bắt anh phải gánh vác thay!

Nhưng để sinh ra đứa bé này cô đã phải chịu rất nhiều khổ cực. Cô phải bỏ học giữa chừng, làm vô số những công việc vặt để mưu sinh. Nhờ Lâm Hiểu Tình, Hùng Lập Tân và Mai Thiếu Khanh hết lòng giúp đỡ nên cô mới có thể thuận lợi sinh hạ đứa trẻ.

Biết bao đêm ngắm con trai say ngủ, cô càng bùi ngùi xúc động, không tránh khỏi tâm phiền ý loạn.

Két một tiếng, chiếc xe thể thao màu trắng dừng lại ngay bên người hai mẹ con. Cửa kính xe dần hạ xuống, lộ ra gương mặt vô cùng anh tuấn nhưng cũng rất lãnh đạm của Mai Thiếu Khanh. Năm năm nay khuôn mặt anh đã có không ít thay đổi, càng băng lạnh và bình tĩnh hơn. Ánh mắt anh vẫn dửng dưng như trước, chỉ lúc nhìn Giản Hạo Thiên, trong mắt anh mới hiện lên vẻ dịu dàng.

“Ba!” Giản Hạo Thiên vui mừng kêu lên.

“Mau lên xe nào!” Mai Thiếu Khanh nhẹ nhàng cười.

Giản Tiểu Bạch bế con ngoan ngoãn ngồi lên xe.

” Anh Thiếu Khanh, không cần tới đón em và Thiên Thiên em đâu. Bọn em về bằng xe bus là được rồi.”

“Thiên Thiên rất mẫn cảm không nên tới những nơi đông người chen chúc.” Mai Thiếu Khanh quả thực đã coi Thiên Thiên như con mình ngay cả khuôn mặt trước sau không nở nụ cười của anh mỗi khi nhìn thấy Thiên Thiên cũng thoáng hiện lên nét cười lăn tăn.

“Cảm ơn anh! Anh thật là chu đáo!” Giản Tiểu Bạch chậm rãi nói.

Đối với ân tình này của Mai Thiếu Khanh, cô quả thật không biết phải báo đáp như thế nào. Cô chuyển nhà, anh vẫn giống như trước đi theo giúp đỡ, đồng ý để cô ở trên lầu. Lúc cô sinh, anh luôn bên cạnh cô. Trong khoảng thời gian cô khóc, anh cho cô mượn bờ vai mình. Con của cô anh cũng xem như con của mình. Ngoại trừ việc anh không thích nói chuyện dường như cô không thể tìm thấy bất cứ khuyết điểm nào trên người anh.

Thế nhưng có ai dám cam đoan một người lại hoàn mỹ đến mức không có bất cứ thiếu sót gì? Đôi khi ngẫm lại, cô thật không hiểu sao đến giờ cô vẫn không thể yêu anh Thiếu Khanh nhiều hơn nữa.

Sau này ai sẽ được sóng đôi bên Mai Thiếu Khanh, người ấy sẽ được hạnh phúc cả một đời. Anh cũng không phải là người thích tranh cãi, lại càng không phải là người nóng tính, bản thân thật xứng là người hòa nhã.

Năm ngoái anh đi du học một năm, nhưng vẫn cố tình không trả nhà trọ. Chính là để sau khi trở về có thể chăm sóc hai mẹ con cô.

Một phần ân tình này cả đời cô khó có thể trả hết được!

“Anh Thiếu Khanh, thật cảm ơn anh! Không có anh, em khó có khả năng đi học đại học.” Anh giúp cô chăm sóc bé con suốt một năm, nhờ thế cô mới có thời gian học hết năm cuối. Cuối cùng bản thân cũng không phải tiếc nuối vì chưa tốt nghiệp.

“Em không cần phải nói vậy đâu!” Anh đạm mạc nói, tự mình mở xe.

“Vâng!”

“Ba! Dì xinh đẹp kia có đến nữa không?” Giản Hạo Thiên bỗng nhiên thốt ra câu hỏi.

“Cái gì mà dì xinh đẹp?” Giản Tiểu Bạch khó hiểu hỏi lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.