Tình Mê Pháp Lan Tây

Chương 47




Alex nhìn đôi mắt đen tuyền của Sở Lăng vẫn lạnh lùng không chịu khuất phục như cũ, nhưng đã bắt đầu xuất hiện một gam màu cảm xúc khác, đó là một loại… khó có thể nói rõ bằng lời nói, không thể coi là tuyệt vọng, giống như hiểu được chính mình đã rơi vào quá sâu không còn hi vọng quay trở lại, còn có một chút bi thương vì tuyệt vọng mà sinh ra, vẻ xinh đẹp mê người bị ưu thương bao trùm khiến cho ánh nắng rực rỡ trên đỉnh đầu đều trở nên u ám phai màu…

Trái tim Alex lập tức cảm thấy đau đớn, đôi mắt khiến cho anh say mê điên cuồng đang tràn ngập tuyệt vọng và ưu thương như một cây kéo cắt xén vào lòng anh.

Alex dùng một tay ôm chặt Sở Lăng, một tay dùng sức áp đầu cậu vào ngực mình, đôi mắt xanh thẳm khép hờ thống khổ nói: “Lăng, Lăng, tôi phải làm thế nào em mới yêu tôi? Em rốt cuộc còn muốn tra tấn tôi đến bao giờ? Lăng, tôi xin em, hảo hảo lắng nghe một chút, nghe thấy trái tim tôi đập không? Nó hiện đang vì em mà nhảy lên, vì sao em lại không chịu đáp trả lại? Rõ ràng em có thể cảm nhận được tôi yêu em nhiều thế nào, vì cái gì em không chịu tiếp nhận? Vì cái gì em luôn nhẫn tâm ngay cả liếc mắt cũng không muốn nhìn tôi?”

Sở Lăng kề sát vào lồng ngực rắn chắc gợi cảm của Alex, cảm nhận được nhiệt tình như lửa của anh, cũng nghe được tiếng tim đập trầm thấp mạnh mẽ trong lồng ngực rộng kia, “bang, bang, bang…” một chút rồi một chút chấn động bên tai, tiếng vọng vang trong đầu Sở Lăng, cũng nhanh chóng quấy nhiễu tần suất nhịp đập trái tim cậu, cơ thể bắt đầu đáp lại, ép buộc, mê hoặc trái tim cậu bắt đầu đồng bộ nhảy lên.

Sở Lăng khẽ run làn mi dài, theo nhịp tim mê hoặc của Alex, cậu dường như thấy được đáy lòng băng lãnh của mình đang tan rã nhanh hơn, tuyến phòng ngự cuối cùng cũng đang tăng tốc sụp đổ, đã sắp không thể kiên trì được.

Sở Lăng nhắm hai mắt lại, cắn chặt hàm răng, cậu đương nhiên cảm nhận được luồng nhiệt hỏa dày đặc quyết không chùn bước của Alex, chẳng qua cậu không muốn thừa nhận, càng muốn trốn tránh, nhưng trước sự nhẫn nhịn của Alex, thậm chí không ngại áp chế dục vọng của chính mình để không làm tổn thương cậu, tất cả cậu đều thấy được, rốt cuộc không thể phủ nhận Alex thật lòng thật dạ yêu mình.

Hoặc là…kỳ thật cậu đã sớm biết Alex thẳng thắng không hề che dấu mà yêu mình, vì thế mới liều mạng cảnh cáo bản thân nhất định phải bảo vệ trái tim? Mà nếu như trong tiềm thức đã sớm tin tưởng tình yêu của Alex, vì sao lại sợ hãi mất đi trái tim chính mình? Có lẽ đối với Alex vẫn có hận, nhưng có thể từ lúc đầu cậu chưa từng hoài nghi tình cảm của Alex là vớ vẫn mà lại luôn tin tưởng nó là thật tâm.

Alex buông lỏng Sở Lăng ra, lại nâng cằm cậu lên, nhìn cậu đang nhíu mày hàng mi dài nhẹ nhàng run rẩy toát ra bùn phiền khổ sở, bất giác đau lòng mà hôn lên trán, hôn lên hàng mi thật dài, sau đó đỡ lấy gáy cậu cúi đầu hôn lên cánh môi hồng nhạt, hôn thật sâu, đầu lưỡi cạy mở hàm răng tiến vào khoang miệng ấm áp dây dưa với đầu lưỡi cậu, giống như đói khát mà mút vào, không ngừng thăm dò vào sâu bên trong, tham lam nhấp nháp hương vị ngọt ngào hấp dẫn của môi cậu, cánh tay càng siết chặt cái ôm hơn, quả thực hận không thể đem người này hòa tan vào lòng mình.

Sở Lăng run rẩy chống đỡ nụ hôn cuồng nhiệt của anh, hơi thở của Alex ngày càng trở nên nóng rực khiến trái tim và suy nghĩ của cậu vô cùng rối loạn, hai tay bất giác nắm chặt lấy áo sơ mi của anh, chỉ cảm thấy linh hồn của chính mình cũng sắp bị nụ hôn nóng bỏng của anh xâm nhập đến hít thở không thông.

Alex cuối cùng cũng lấy lại được một tia lí trí mà thở hồng hộc rời khỏi đôi môi Sở Lăng, ngẩng đầu hít thật sâu, cố gắng bình phục lại nhịp tim đang đâp kịch liệt, nếu còn tiếp tục hôn, anh sợ chính mình sẽ ở đây xé nát quần áo lập tức muốn cậu.

Anh từ trước tới nay chưa bao giờ ủy khuất chính mình như vậy, nhưng đối mặt với Sở Lăng, chỉ có thể cố hết sức kiềm chế dục vọng đang bốc cháy mãnh liệt, đơn giản là vì anh thương cậu, vì thế không muốn phạm thêm bất cứ sai lầm nào làm tổn thương cậu——tuy rằng anh cũng nghi ngờ không biết chính mình còn có thể chịu đựng được đến lúc nào.

Sở Lăng vô lực dựa vào ngực Alex, đầu óc vẫn còn choáng váng, Alex có thể ảnh hưởng tới mình mạnh mẽ như vậy khiến cậu vô cùng khiếp sợ, nhưng cũng không dám thừa nhận, lại càng không dám đối mặt, chỉ có thể tiếp tục phí công cố gắng phủ nhận, mặc dù bản thân cảm thấy cũng không thuyết phục cho lắm nhưng cứ sợ sệt mà tự lừa dối chính mình.

Alex thở hổn hển cúi đầu khẽ thở dài bên tai Sở Lăng: “Lăng, có lẽ Ray nói đúng, em không chỉ là thiên sứ tới cứu vớt mà còn là ác ma muốn hủy diệt tôi, em chẳng những làm cho tôi yêu em điên cuồng, còn có thể bức tôi đến phát điên. Lăng, chỉ cần đến được với em, tôi có thể không chút do dự từ bỏ tất cả những thứ tôi đang có, yêu tôi đi, được không? Lăng, em rốt cuộc đang lo lắng cái gì? Lo sợ cái gọi là quan niệm đạo đức sao? Này không quan trọng, cho dù tất cả mọi người phản đối cũng không ngăn cản được tôi yêu em. Lăng, chỉ cần em đồng ý, tôi sẽ không để ý đến bất cứ chuyện gì, vì em, cho dù muốn chống đối với toàn thế giới tôi cũng không sợ, tuyệt đối không lùi bước, chỉ cần em yêu tôi, Lăng, tôi chỉ muốn em yêu tôi. Lăng, Lăng…”

Alex ôm chặt Sở Lăng vào lòng, liên tục gọi tên của cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.