Tinh Linh Trên Vai Dã Thú

Chương 43: Vô đề




Estes ngủ mơ mơ màng màng, chính xác mà nói gần đây cậu gần như không có lúc nào thanh tỉnh.

Cả ngày đều bị người lật đi lật lại :”> mặc cho ai có tinh thần tốt đến đâu cũng không bảo trì nổi thanh tỉnh. Chính bản thân cậu cũng không biết đã trải qua bao lâu rồi, chỉ biết là cứ mỗi lần tỉnh lại sẽ lại bị Carlos làm cho không lâu sau lại lăn ra ngủ.

Trong mơ hồ cảm giác được bàn tay luôn tác yêu tác quái lại đang sờ soạng trên người, Estes nhíu nhíu mày hất bàn tay kia ra “Không cần náo loạn, em mệt mỏi lắm rồi…..”

Carlos đau lòng nhìn Estes vẻ mặt buồn ngủ (cũng không biết là do ai làm hại ?) quả thật hắn có chút không thể tự kiềm chế “Nhóc con, em dậy ăn chút gì rồi ngủ tiếp được không?”

“Không ăn !” Estes xoay người, tiếp tục ngủ.

Carlos có chút đau đầu, không thể không ôm cả người lẫn chăn vào lòng sau đó mới lấy cháo uy cậu.

Dù sao Estes vẫn là vô cùng phối hợp, mỗi lần Carlos đưa cháo đến miệng là cậu lại vẫn nhắm mắt há mồm nuốt vào, vừa ngủ vừa ăn. Loại tình huống như thế này cũng không phải lần đầu tiên dù sao cậu ăn no rồi thì lại đến lượt cậu bị “ăn” thôi mà.

Bất quá rất may lần này Carlos tựa hồ lương tâm thức tỉnh? Cho Estes ăn no xong cũng không đối với cậu động thủ mà là nhét cậu trở vào ổ chăn, kéo chăn đắp lại.

Khiến cho Estes thậm chí còn kì quái nhìn hắn trong chốc lát.

Carlos hiểu rõ cười nói “Bên ngoài thời tiết đã bắt đầu chuyển ấm, anh đã gọi điện mời Cattleya ngày mai đến đây chơi với em, hôm nay em nên nghỉ ngơi một chút ” đúng vậy, bọn họ thật sự đã ở trên giường suốt một tuần rồi.

“Nga” Estes ngáp một cái, cọ cọ cái chăn sau đó liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Carlos thu thập mọi thứ xong cũng leo lên giường ôm Estes cùng nhau ngủ.

Tuy rằng tiểu tinh linh ở trong lòng thực sự khiến hắn thực tủy biết vị (ăn một lần là nhớ mãi không quên) nhưng hiện tại vẫn là nên nhẫn nhẫn một chút , không nên thật sự làm cậu bị thương.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn Estes đã tỉnh dậy.

Từ ổ chăn ngồi dậy, chăn rơi xuống bên hông, hơi lạnh đột ngột khiến cậu nhịn không được toàn thân run lên, kéo lại chăn lúc này mới phát hiện ra bản thân cư nhiên không mặc quần áo.

Hình như mấy ngày nay cậu cũng chưa từng mặc gì?

Cúi đầu nhìn nhìn chính mình, nơi nơi đều là dấu xanh xanh đỏ đỏ, trông vô cùng thê thảm. Bất quá ngoại trừ cái này da thịt vẫn cảm thấy rất sạch sẽ, hình như trong lúc mơ mơ màng màng sắp ngủ nhớ là Carlos đã giúp cậu tắm rửa.

Nhìn nhìn Carlos ở bên cạnh vẫn còn đang ngủ, Estes nhịn không được hung hăng đánh cho hắn vài cái.

“Làm sao vậy?” nắm đấm của Estes không đau cũng không gây ra chút tổn thương nào cho Carlos. Hắn mở mắt ra nhìn Estes ngồi ở bên cạnh.

“Nhìn xem anh đã làm cái gì, như thế này em sao có thể ra ngoài gặp người được?” Estes chỉ vào một thân tràn đầy “vết thương” của mình, phẫn hận nhìn Carlos. Chỗ bị đụng vào còn ẩn ẩn đau nhức khiến nỗi phẫn hận đối với hắn càng thêm tràn đầy.

Carlos nhìn trên người, trên cổ cậu nơi nơi đều là dấu vết do hắn tạo ra liền ngồi dậy ôm lấy cậu, lấy lòng nói “Để anh bôi thuốc cho em được không?”

“Thế này còn tạm được” Estes hài lòng nói “Đưa túi của em đến đây, ở bên trong có thuốc bôi”

Carlos liền xuống giường cầm lấy túi đưa cho Estes. Cậu tìm một lúc lâu mới tìm được lọ thuốc mỡ bôi lưu thông máu, xóa vết bầm rồi đưa cho Carlos, bản thân thì nằm ở trên giường chờ người tới hầu hạ.

Người trong lòng đang quang lỏa nằm ở trên giường, cái chăn chỉ che tới bên hông, Carlos phải dùng tới toàn bộ định lực mới không hóa sói nhào vô măm măm măm =))))))))))))))))))))))))))))))

Estes sau một lúc lâu thấy người bên cạnh không có chút động tĩnh nào liền nghi hoặc quay qua “Làm sao vậy? Nhanh lên a, như vậy rất lạnh đấy !” không thấy cậu hiện tại đang nổi một thân da gà sao?

Bất quá nhiệt độ ngày hôm nay so với mấy hôm trước đúng là cao hơn nhiều nếu không cậu cũng không dám nằm úp sấp kiểu này.

Carlos lấy lại tinh thần, ngồi xuống bên giường, đổ thuốc mỡ ra đầy lòng bàn tay. Hương thảo dược thản nhiên phiêu đãng trong không khí làm tinh thần của hắn run lên.

Đem bàn tay đổ đầy thuốc mỡ dán lên tấm lưng trơn bóng của Estes, Carlos động tác mềm nhẹ đem thuốc mỡ xoa xung quanh, lực đạo hai tay cân đối trên lưng mát xa.

Estes thoải mái đến thẳng hừ hừ, hai chân thon dài cũng nhịn không được ở trong không trung vung vẩy tới lui “Carlos, mát xa thật là tốt vào a~!” thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu tựa như là dùng lông chim nhẹ xoát qua trái tim.

Carlos không có trả lời cậu mà nhanh hơn tốc độ bôi thuốc.

Trên lưng đã bôi xong, Carlos lại bôi lên đùi. Trên đùi lơ đãng lộ ra phong cảnh làm toàn thân của hắn đều nóng lên.

Estes cũng không thật sự dễ chịu. Mỗi lần bàn tay của Carlos xoa lên gốc đùi của cậu, Estes lại theo bản năng khép lại chân, trong lòng cũng là một trận khẩn trương. Cậu vội vội vàng vàng ngồi dậy, đoạt lấy thuốc mỡ đẩy Carlos ra “Còn lại để em tự mình làm là được rồi”

Carlos cũng biết bản thân không thể tiếp tục – nếu không sẽ thật sự bốc hỏa :”> – ra vẻ bình tĩnh xoay người không nhìn tới cậu.

Estes chỉ vài động tác đã đem thuốc bôi toàn thân – thậm chí trên mặt cũng không buông tha – sau đó mới kéo chăn hỏi Carlos “Quần áo của em đâu?” cậu vẫn còn nhớ rõ quần áo của mình đã bị người này xé rách rồi mà quần áo ở trong túi đeo cũng không thích hợp để mặc cho mùa này.

“Em mặc tạm cái này trước đi” Carlos lấy một bộ quần áo nguyên vẹn ra, đây đều là đồ lần trước đi mua.

Estes đem quần áo mặc vào, tuy rằng bộ này không phải làm từ da gấu bắc cực giữ ấm tốt nhất nhưng cũng không tệ “Cattleya lúc nào mới đến?”

“Khoảng tầm 11h” khi đó phỏng chừng là lúc nóng nhất trong ngày “Aggreko phỏng chừng cũng sẽ đến”

“Vậy chúng ta còn nhiều thời gian để chuẩn bị cơm trưa, ngô, nghĩ lại thì hẳn là gộp chung 2 bữa sáng mới đúng” Estes cúi đầu, tìm sách dạy nấu ăn.

“Trong thành đã khôi phục cung ứng năng lượng , em có thể ra khỏi phòng hoạt động một chút. Bữa sáng anh cũng chuẩn bị xong rồi”

“Em không muốn ăn cháo nữa đâu” Estes đi xuống giường. Lúc đi xuống, chân như nhũn ra có chút đứng không vững, vẫn là Carlos vươn tay đỡ lấy cậu.

“Để anh ôm em xuống nhé?” bộ dạng hiện tại của Estes khiến Carlos lo lắng cậu sẽ ngã sấp xuống.

“Ân” Estes cũng biết tình trạng hiện tại của mình, mấy ngày đều chỉ ăn cháo, vừa dậy lại bị lôi kéo làm “Vận động” cậu chính là không có dư thừa khí lực.

Carlos vươn tay xuyên qua dưới nách nâng cả người cậu lên, một tay khác đỡ lấy, giống như ôm tiểu hài tử ôm cậu ra khỏi phòng.

Ngoài cửa thực ấm áp, Carlos hiển nhiên đã đem hệ thống sưởi ấm bật từ trước đó.

Carlos ôm Estes vào phòng bếp, hỗ trợ cậu nấu cơm và làm chút đồ ăn tương xứng.

Chờ cho đến món cuối cùng đã được xào xong, Estes bị Carlos ôm lấy đặt xuống ghế bên cạnh bàn ăn.

“Còn lại để anh làm cho “

Carlos đổ thức ăn ra đĩa bày ra bàn, còn đem một bát cơm xới đầy đặt xuống trước mặt cậu.

Đúng 11h, Cattleya đúng hẹn xuất hiện và không có chút bất ngờ nào là Aggreko cũng xuất hiện – là hắn đi đón Cattleya.

Cattleya vừa đến liền túm lấy Estes líu ríu không ngớt “Tiểu Estes ngươi mấy ngày qua như thế nào? Ôi trời, năm nay chắc chắn là năm lạnh nhất từ trước tới nay, ta thậm chí còn không dám rời giường”

“Ta cũng vậy, cứ như là nếu không cẩn thận sẽ bị đông thành khối băng vậy” Estes đồng ý gật gật đầu, cậu cũng chưa bao giờ trải qua loại thời tiết rét lạnh đến mức này.

“Đúng vậy, ta mỗi ngày đều nằm ở trên giường chả có việc gì làm cả, xương cốt đều cương lên rồi. Cho nên trời mới ấm hơn một chút ta đã vội vã chạy ngay đến chỗ ngươi chơi nè, nhưng cũng thật không ngờ là cái tên đầu gỗ Carlos kia sẽ chủ động gọi điện cho ta cơ đấy. Là ngươi bảo hắn gọi à?”

“Ân, anh ấy nói lúc nào thời tiết ấm hơn sẽ gọi ngươi đến đây chơi với ta”

Cattleya đột nhiên nghĩ tới một sự kiện, mày đều nhanh nhăn lại “Nói đến thời tiết ấm hơn, tiểu Estes, có phải các ngươi định chờ mùa xuân tới thì rời khỏi Mông Tát đúng không?”

Estes sửng sốt, sau đó hơi luyến tiếc gật đầu “Ân, phải trở về” Cậu có chút luyến tiếc người bạn mới quen này a.

“Không thể lưu lại sao? Ta thực luyến tiếc ngươi” Cattleya ôm chặt lấy Estes, vô cùng tiếc nuối.

Estes lắc đầu “Nơi này không phù hợp với ta, ở lâu sẽ sinh bệnh” tiểu tinh linh chỉ có thể sống ở thế giới có cây cối bao quanh. Rời đi cây cối quá lâu, không thể hấp thu được năng lượng tự nhiên cơ thể sẽ hỏng mất “Hơn nữa không phải nói tộc trưởng của các ngươi vẫn đang khôi phục sao? Không có Carlos hẳn là không có việc gì đi?”

“Thật sự phải đi sao? Đầu mùa xuân sẽ rời đi?” Cattleya thực nóng nảy.

“Chắc là vậy” Estes không quá khẳng định.

“Sao phải đi gấp như vậy? Không thể ở lâu thêm chút nữa sao?” Cattleya cố gắng muốn giữ lại Estes, dù sao cũng không còn mấy ngày nữa là tới mùa xuân rồi.

Nơi này bốn mùa biến hóa phi thường nhanh, sau 5 ngày kể từ ngày cực lạnh sẽ tiến vào mùa xuân, như vậy Estes cũng lưu lại đây không còn bao lâu nữa.

“Cái này còn tùy thuộc vào Carlos “

“Ta đi tìm hắn !” Cattleya buông Estes ra, vội vội vàng vàng chạy đi tìm Carlos.

“Này, Carlos, nghe nói các ngươi sắp phải rời đi?”

Carlos vốn đang thảo luận việc riêng với Aggreko, Cattleya lại xuất hiện quấy rầy bọn họ, mà giọng điệu của y khiến cho Carlos nhăn mi.

Estes đi theo phía sau, hơi hơi xin lỗi nhìn hắn khiến lông mày của hắn lại giãn ra.

So với á thú nhân điêu ngoa, tiểu tinh linh nhà hắn vẫn là tốt hơn.

“Ân”

“Không thể ở lâu thêm một chút sao? Tuy rằng mùa xuân sắp tới rồi nhưng thời tiết vẫn rất lạnh a, Estes gầy yếu như vậy làm sao chịu nổi? Các ngươi có thể chờ trời ấm hơn rồi hãy đi a !?” tốt nhất là chờ tới mùa hè rồi nói sau.

Cattleya tính toán dùng tiểu kế để khiến cho Estes ở đây lâu hơn một chút, Carlos lại như thế nào có thể cho y như nguyện?

“Chúng ta chờ lễ trưởng thành kết thúc xong sẽ rời đi”

Lễ trưởng thành đối với thú nhân là ngày hội vô cùng quan trọng, nó được định vào ngày đầu tiên của mùa xuân. Trong ngày đó, tất cả các thú nhân vị thành niên vừa tròn 15 tuổi sẽ tham gia lễ trưởng thành, trải qua khảo nghiệm thì thú nhân vị thành niên mới được tất cả các thú nhân công nhận là trưởng thành.

Mà những thú nhân được công nhận là trưởng thành vào ngày đó cũng sẽ được nhận hiến tế kiểm tra xem hắn có tư cách làm người thừa kế hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.