Ma tộc.
Ven bờ Trọc Tâm hồ, Thanh Quỳ đưa phương thuốc bổ thân cho ma thị do Tương Liễu phái tới, chỉ cho hắn biết cách dùng. Ma thị cũng khách khách khí khí nói tạ ơn, rồi xoay người rời đi.
Thị nữ Tố Thuỷ nói: "Công chúa, Đại tế tư Tương Liễu đó tuổi tác đã cao, thê thiếp thành đàn. Người kê đơn thuốc này, thực sự hữu hiệu sao?"
Thanh Quỳ nói: "Ta là người học y, điều dưỡng bệnh tật, vốn là việc thường làm, tự nhiên sẽ hữu hiệu."
Tố Thuỷ che miệng cười trộm: "Vậy chỉ sợ sau này Ma tộc tìm công chúa kê đơn sẽ càng nhiều hơn."
Thanh Quỳ tản bộ dọc bờ hồ, nói: "Như thế không sao cả." Vừa nói xong, nàng đột nhiên ôm trán, khẽ rên một tiếng.
Tố Thuỷ vội hỏi: "Công chúa lại bị đau trán hả? Đây là làm sao vậy?"
Thanh Quỳ thở dài trong lòng, nàng và Dạ Đàm cùng trao đổi đau đớn, biết nhất định là Dạ Đàm gặp phải vấn đề gì khó khăn rồi. Nhưng mà mình chỉ có thể lo lắng suông, nửa điểm vội cũng giúp không được. Nàng nói: "Không sao, cùng ta chèo thuyền du ngoạn cho khuây khoả đi."
Phong cảnh ở Ma tộc khác biệt với Tam giới, Thần Hôn đạo phản chiếu dưới hồ nước, mặt hồ nửa nổi màu, nửa tối đen, có thể nói là kỳ cảnh của trời đất. Nhưng Thanh Quỳ bất kể như thế nào cũng không thích nổi. Nàng cau mày thật sâu, nhưng mà tối nay trên hồ, cũng không chỉ có nàng là chưa ngủ.
Phía trước có vật gì đó nhẹ nhàng bồng bềnh chuyển động, nàng chăm chú nhìn vào, cái đó không phải gì khác, dĩ nhiên là quái vật chín đầu. Thanh Quỳ lấy làm kinh hãi, bàn tay trắng nõn run rẩy chỉ vào nó hỏi: "Đó là cái gì?"
Tố Thuỷ vừa thấy, cũng hoảng sợ: "Cửu Anh! Là thuyền hoa của Ma tôn. Nó ở đây, nghĩa là Ma Tôn đang nghị sự. Công chúa, có lẽ chúng ta nên về trước đi."
Thanh Quỳ cũng không muốn gặp Ma Tôn, nàng đang định quay ngược chiếc thuyền nhỏ lại, đột nhiên, quái vật kia nhô một cái đầu lên, giọng nói khàn khàn truyền qua mặt nước rõ ràng rơi vào trong tai nàng: "Dạ Đàm công chúa, Ma tôn cho mời."
Thanh Quỳ sửng sốt, nhưng mà chưa kịp phản ứng, thuyền nhỏ đã chở nàng cùng Tố Thuỷ đi thẳng về phía thuyền hoa của Ma tôn.
Thuyền nhỏ tới gần, Cửu Anh chìa một cái đầu ra đón. Thanh Quỳ đạp lên cổ nó, một đường đi vào bên trong.
Ma tôn quả nhiên đang nghị sự.
Ma hậu cùng ông ta ngồi ở phía trên, ba vị hoàng tử Ô Đại, Đỉnh Vân, Triều Phong đều có mặt. Bên cạnh là Đại tế tư Tương Liễu, ma tướng Chúc Cửu Âm, mẹ thi ma Bạch Cốt phu nhân,...... tất cả đều ở đây.
Thanh Quỳ đi tới trước mặt Ma tôn, Ma hậu hành lễ. Ma tôn trầm giọng nói: "Hôm nay mọi người ở đây bàn bạc chọn người đi tu bổ Quy Khư, ngươi là trữ phi của Ma tộc, cũng không nên giấu diếm ngươi. Ngồi xuống đi."
Tu bổ Quy Khư?
Thanh Quỳ nhíu mày, Ma hậu đã ra hiệu cho tỳ nữ đem thêm một cái ghế, bố trí nàng ngồi ở bên cạnh chính mình. Thanh Quỳ vẫn khó hiểu, Ma hậu nói: "Trước khi trời đất hình thành, vốn chỉ là một mảnh hỗn độn. Bàn Cổ dùng rìu Bàn Cổ khai thiên lập địa, nhưng cuối cùng rìu Bàn Cổ vỡ vụn thành ba mảnh, Bàn Cổ cũng tận lực mà chết. Trời đất trong lúc đó phân ra thanh (trong) - trọc (đục), có Tứ giới. Duy chỉ ở nơi Quy Khư này, vẫn còn giữ lại hỗn độn khí."
Thanh Quỳ từ nhỏ đã được Thần tộc định là Thiên phi, đối với việc này nàng ngược lại biết rất rõ. Nàng nói: "Nghe nói sau đó, hai tộc Thần, Ma dùng Bàn Long Cổ Ấn cùng phong ấn Quy Khư, mới giữ được an ổn cho Tứ giới." Câu kế tiếp nàng không dám nói —— bên trong truyện ký Thần tộc cấp cho nàng có viết lại, Ma tộc không làm chuyện tốt lành gì cho cam. Bọn họ là theo Thần tộc cùng nhau phong ấn Quy Khư, nhưng đồng thời cũng ra tay đánh lén, khiến cho Thần tộc tổn thất nặng nề.
Ma hậu mỉm cười gật đầu, nói: "Không sai. Nhưng hiện giờ, Bàn Long Cổ Ấn đột nhiên xuất hiện vết nứt, hỗn độn khí ở Quy Khư tràn ra ngoài. Hai tộc Nhân, Yêu dịch bệnh hoành hành, hai giới Thần, Ma cũng nhanh già chết sớm. Nếu chúng ta cứ mặc kệ không can thiệp vào, chỉ sợ là chẳng bao lâu nữa, trời đất sẽ khép kín, quay về hỗn độn."
Thanh Quỳ hiểu được, nàng nói: "Cho nên, cần Thần, Ma phối hợp, một lần nữa đi tu bổ phong ấn Quy Khư?"
Ma hậu thở dài: "Phải. Hơn nữa, sinh linh Tứ giới đều không thể tồn tại lâu trong hỗn độn khí, trừ phi...... mang theo mãnh vỡ rìu Bàn Cổ tiến vào."
Thanh Quỳ nói: "Nhưng mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, từ sau khi kết thúc Thần, Ma đại chiến lần trước, đã mất tích." —— không có mảnh vỡ mà tiến vào Quy Khư, chẳng phải là đi tìm đường chết sao?"
Ma hậu không nói gì, nhưng lại thích thú mà nhìn nàng một cái.
Bên trong thuyền hoa, nét mặt của chư ma đều cực kỳ nghiêm túc.
Bạch Cốt phu nhân nói: "Lần này tu bổ Quy Khư nguy hiểm trăm điều, chỉ có thể chọn ra tộc nhân có thực lực hùng mạnh nhất, gia nhập phối hợp cùng Thần tộc. Không biết tôn thượng đã chọn được người nào chưa?"
Ma tôn hồi lâu không nói gì, hiện giờ Ma tộc, người được công nhận là đệ nhất dũng sĩ không phải ai khác, chính là trưởng tử Ô Đại của ông. Nhưng không có mảnh vỡ rìu Bàn Cổ mà tiến vào Quy Khư vốn là tự tìm đường chết.
Nhưng đã là thủ lĩnh Ma tộc thì không có quyền im lặng. Ông nói: "Hiện giờ, Ô Đại, Đỉnh Vân đều là trụ cột của Ma tộc ta. Nhưng nguy hiểm của Quy Khư liên quan đến sự tồn vong của Ma Tộc. Bản tôn có ý này, cứ để Ô Đại và Đỉnh Vân đấu với nhau, người thắng sẽ đi."
Ông vừa dứt lời, Ma hậu liền mỉm cười nói: "Tôn thượng sao lại quên, chúng ta không chỉ có hai nhi tử là Ô Đại và Đỉnh Vân. Triều Phong cũng sớm đã trưởng thành rồi."
"Triều Phong?" Ma tôn nhíu mày, nhìn lướt qua đứa con trai thứ ba đang ngồi ở một góc phòng.
Triều Phong bị chư ma ở phía dưới nhìn chăm chú, yên ổn vênh váo, im lặng không nói gì. Ô Đại chợt vung bàn tay to lớn lên, nói: "Không phải chỉ là tu bổ một cái Quy Khư thôi sao? Cần gì nói dài dòng như vậy? Ô Đại ta tự mình đi, thề khôi phục phong ấn cho bằng được. Cho dù có một đi không trở lại, cũng tự cảm thấy thanh thản dễ chịu!"
Hắn khí khái dâng trào, Triều Phong vẫn không hé miệng. Ma hậu cùng Đỉnh Vân liếc mắt nhìn nhau một cái, nhưng mẫu tử hai ngươi cũng không dám nói gì thêm.
—— hắn tự nguyện đi, đương nhiên là tốt không gì bằng. Nếu không ngộ nhỡ Ma tôn lựa chọn Đỉnh Vân đi, thì phải làm thế nào?
Ma tôn nhìn quanh trái phải, đương nhiên không ai có ý kiến nào khác.
Ông tuy rằng là Ma tôn, nhưng cũng hiểu rõ, đây chính là vì thân mẫu của Ô Đại đã qua đời từ lâu. Hài tử trước mặt này, trừ ông là phụ thân ra, không còn ai thân thích nữa. Ai sẽ vì nó nói chuyện chứ?
Ông đứng dậy, trầm giọng nói: "Đã như vậy, con liền chuẩn bị đi. Nhưng nếu có cần gì, đều có thể trực tiếp nói với bản tôn."
Giọng nói của Ô Đại thật thô lỗ: "Phụ tôn yên tâm, nhi thần nhất định sẽ không phụ sự kì vọng của người!"
Ma tôn vẫn là tâm tình không tốt, vung tay áo, rời khỏi thuyền hoa.
Nếu ông đã đi rồi thì mọi người tự nhiên cũng đều rời đi theo.
Ô Đại ngược lại không hề có vẻ gì lo lắng, hắn tay cầm một đôi búa Hám Thiên, lướt qua người Thanh Quỳ. Thanh Quỳ rốt cuộc lên tiếng gọi: "Đại điện hạ."
Ô Đại dừng bước, hắn đối với y tu (người học y, chữa bệnh) không hề có thiện cảm: "Chuyện gì?"
Thanh Quỳ nói: "Điện hạ mặc dù gan dạ, nhưng trên người có rất nhiều vết thương cũ. Điện hạ thực sự không nên gắng gượng quá sức, hay là để ta điều dưỡng thân thể cho điện hạ, khôi phục......"
Nàng còn chưa nói hết câu, Ô Đại đã hỏi ngược lại: "Sao, y tu các ngươi lợi hại như vậy, có thể khiến ta sống sót trở về từ Quy Khư không?"
"Cái này......" Thanh Quỳ do dự một lát, cuối cùng vẫn là ăn ngay nói thật: "Không chắc lắm."
Ô Đại hừ lạnh: "Làm chuyện thừa thãi."
Dứt lời, hắn nghênh ngang mà đi.
Bên cạnh, Cốc Hải Triều đi theo phía sau Triều Phong, nói: "Nhiều năm như vậy, Đại điện hạ vẫn giữ cái tính khí này."
Triều Phong cười lạnh: "Kích động ắt ngu xuẩn."
Thanh Quỳ xoay người lại nhìn hắn, hắn ngước mắt lên, tức khắc mỉm cười: "Sao nào, mỹ nhân có chuyện gì muốn nói à?"
Nhưng Thanh Quỳ vốn không hề có chút liên can gì với hắn, lần này lại có thể thực sự đi về phía hắn. Càng làm cho kẻ khác kinh ngạc hơn chính là, năm ngón tay nhỏ mềm mại của nàng cầm lấy tay hắn, vỗ nhẹ mấy cái, sau đó xoay người rời đi.
Mỹ nhân da trắng mềm mịn, nụ cười trên mặt Triều Phong đông cứng —— từ sau khi đến Ma tộc, Thanh Quỳ đối với hắn vẫn luôn lãnh đạm. Hôm nay lại làm sao thế nhỉ?
Hắn suy nghĩ linh tinh, Cốc Hải Triều bên cạnh ho nhẹ một tiếng, xụ mặt nói: "Người ta đã đi xa rồi kìa!"
Triều Phong từ trên thuyền hoa Cửu Anh nhảy xuống, đứng bên bờ hồ, mặt vẫn chưa hết mơ hồ: "Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, đôi tay nhỏ bé kia quả thực nhẵn mịn như......"
Sau đó hắn liền cảm thấy đầu lưỡi duỗi thẳng, cơ thể từ từ mất đi cảm giác. Hắn cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy hai tay của mình...... xanh ngắt.
Đúng vậy, trên mặt mọc ra hai bụi cỏ xanh. Hơn nữa rất nhanh, cả cơ thể hắn hoàn toàn không thể nhúc nhích được, toàn thân mọc ra mầm cây cỏ xanh tốt, nhanh chóng đâm thủng y phục của hắn, khoái chí mà bao trùm lấy hắn.
Cốc Hải Triều vốn là cúi đầu bước đi, đi mãi đi mãi, chủ nhân ở phía sau vẫn không có động tĩnh gì. Hắn quay đầu lại, ngơ ngẩn tìm hơn nửa ngày, mới nhìn thấy đồi cây cỏ xanh tươi tới phát sáng đó.
Đồi cây có hai con mắt đen nhánh đang nhấp nháy.