Tình Hận

Chương 43




-Chàng làm gì vậy?!Buông ra !!!

Trác Diễm Cơ bị kéo đi một mạch về điện Cẩm Ngọc.Nàng càng vùng vẫy muốn thoát,hắn càng xiết chặt không cho nàng thoát.Hai người một nam một nữ ồn ã,làm động đến cung,tẩm khác,nến đốt sáng trưng.Lương công công cuống cuồng đuổi theo,Mộc Hoan cũng tìm cách kiềm chế cơn giận của hắn:

-Hoàng thượng bớt giận ! Hiền phi bị kinh sợ rồi kìa !

Trác Dạ Hàn trong cơn giận dữ bỏ ngoài tai mọi lời khuyên can,lôi xềnh xệch nàng vào trong phòng rồi khoá trái cửa lại.Tiếng kim loại va vào nhau khiến nàng thảng thốt,lao đến đập cửa:

-Dạ Hàn ! Mau mở cửa ra ! Mẫu Đơn ! Mở cửa cho ta !

Hai bàn tay đập thình thịch lên cánh cửa gỗ trơ lì tạo ra thứ âm thanh hỗn loạn.Trong phòng chưa thắp nến,trời tối,cửa sổ cũng đóng kín.Nàng khiếp sợ cảm giác bị giam giữ trong một căn phòng tối mịt.Diễm Cơ gào lên đòi ra ngoài:

-Dạ Hàn ! Cho ta ra ngoài ! Dạ Hàn !

Nhưng không ai đáp lại.Nàng cũng chẳng thể gọi nữa.

Trác Dạ Hàn khoá cửa xong liền giao chìa khoá cho Mẫu Đơn.Nàng ta còn chưa hết bàng hoàng trước cảnh tượng khi nãy,tim vẫn đập thình thịch trong lồng ngực.

-Hoàng thượng,nô tỳ sợ rằng nương nương...

-Trẫm đã dặn dò ngươi phải để ý đến nàng,ngươi đã quên mất nhiệm vụ của mình rồi à?!!!

Mẫu Đơn quỳ sụp xuống chân hắn:

-Hoàng thượng bớt giận,là nương nương kêu đói,bảo nô tỳ đi làm chút đồ ăn khuya,đến lúc quay lại đã không thấy người đâu nữa.Nô tỳ tưởng người đã toàn tâm toàn ý với Hoàng thượng, ai dè...

-Ngu xuẩn !!!

Dạ Hàn định mắng nhưng vì sợ Diễm Cơ nghe được nên kìm lại.Hắn cố gắng hạ thấp giọng:

-Đồ vô dụng nhà ngươi,thật tốn cơm của trẫm ! Trẫm sẽ xử lí ngươi sau.

Hắn đi đến trước cửa phòng ngủ của nàng thở hắt một tiếng,giọng nói có phần lạnh lẽo nghiêm nghị:

-Nàng cứ ở đây suy nghĩ cho kĩ,khi nào nghĩ thông thì cho người đến điện Vĩ Tuyên vời ta.Ta sẽ chờ nàng.

Cuối cùng,không thấy nàng đáp lại,hắn cùng Mộc Hoan rời đi.

Suốt những ngày sau đó,Dạ Hàn không hề gặp mặt Tử Mai,cho dù có đến tận điện Vĩ Tuyên cũng không thể nào gặp được.Nàng ta không phải không đoán được vì lí do gì,có điều không ngờ hắn lại phản ứng thái quá như vậy.

Dạ Hàn như người mất hồn từ hôm đó đến giờ.Hắn lúc thượng triều cũng ngơ ngẩn,các quan báo cáo gì cũng không nghe lọt tai,thỉnh thoảng lại "ờ" một cái nhạt nhẽo,đến tối lại lục hết tất cả mọi tấu sớ buổi sáng ra xem và phê duyệt lại.Cứ như thế,lúc nào hắn cũng chỉ nghĩ đến nàng,muốn đến điện Cẩm Ngọc thăm nàng nhưng lòng tự tôn không cho phép.Mộc Hoan biết được ý nghĩ đó nên đã mạnh dạn đề nghị:

-Hay là Hoàng thượng cứ đến điện Cẩm Ngọc.Thuộc hạ chắc rằng Hiền phi cũng rất mong.

-Ai khiến ngươi quan tâm đến chuyện của nàng?Ta đến nơi không cần ta để làm gì cơ chứ?!-Dạ Hàn chặn họng.

Ngoài miệng nói vậy,hằng ngày đi qua điện Cẩm Ngọc vẫn không kìm được đứng lại một lúc lâu,thẫn thơ nhìn cửa điện đóng im lìm.Nhiều lần bị Mẫu Đơn và các cung nữ trong tẩm điện nàng bắt gặp,hắn lại vội vã rời đi như vừa bị bắt quả tang đang làm chuyện gì đó vô cùng xấu xa.

Triệu Tử Mai lại đến.

Nàng ta phát hiện ra Dạ Hàn những ngày gần đây đến cung Uyển Lâm mỗi lúc một nhiều.Có hôm ở lại cả đêm.Tử Mai tưởng Uyển Khánh đã nhân cơ hội Diễm Cơ bị cấm túc mà tranh sủng.

Sự thực không phải như vậy.

Những lúc quá mệt mỏi,hắn tìm đến Uyển Khánh.Nàng ta biết lắng nghe,Dạ Hàn thấy vô cùng thoải mái khi nói chuyện.Thứ tình cảm Dạ Hàn dành cho nàng ta không phải là tình yêu sâu sắc như đối với Diễm Cơ mà là một tình cảm thuần khiết như đối với người bạn tri âm tri kỉ.

Nhưng Tử Mai nào hiểu.Trong mắt nàng ta,nữ nhân tiếp cận Dạ Hàn chỉ có một lí do.Chính là thánh sủng.Mà nàng ta là người không có được điều đó, thành ra sợ người khác có được.Uyển Khánh chính là một ví dụ.

Hôm nay,Triệu Tử Mai chủ động đến cầu hoà,nối lại mối quan hệ như trước đây.Vừa hay lại nghe được Dạ Hàn và Mộc Hoan trò chuyện.Hình như liên quan tới Trác Vũ Hạo.Nàng ta dỏng tai lên nghe ngóng.

Dạ Hàn hỏi:

-Tình hình thế nào?Bên kia hắn đã có động tĩnh gì chưa?!

Mộc Hoan đáp:

-Bẩm Hoàng thượng,hình như Nhị Vương gia đó đang đợi thời cơ.Thuộc hạ nghĩ lúc này Vương gia đang tranh thủ lấy được sự tin tưởng của Hoàng thượng,sau đó khi có được quyền lực trong tay sẽ hành động.Thuộc hạ mạo muội nói,thực ra Hoàng thượng không nên để Vương gia trở về hoàng cung.

-Nhưng ta đã hứa với Diễm Cơ.

-Tự nhiên Hiền phi lẽ nào lại đề xuất?

-Ngươi nghi ngờ nàng?

Mộc Hoan im lặng.

-Ngươi không thực sự tin cũng không khó lí giải.Nhưng ngươi không cần quá bận tâm,ta xoá tội cho hắn cũng vì hắn cứu ta một mạng.Ta không biết hắn có ý tốt hay không nhưng nếu không làm vậy đám quan lại kia lại dị nghị.Vả lại

hắn bây giờ cũng chưa thể làm được gì. Nhân lúc đó ta sẽ củng cố lại địa vị.Tiếc là chân tay của Vũ Hạo toàn là trọng thần,ta không thể một phát gạt hết chúng đi được.

-Thái tử thì sao?!

Nghe đến hai từ "Thái tử",tim Tử Mai như nhảy ra khỏi lồng ngực.Nàng ta bối rối nghe tiếp.

-Thái tử?!Nhưng ta...còn nàng...

-Hậu cung đâu phải chỉ có một mình Hiền phi.

Triệu Tử Mai không nghe nữa.Nàng ta ba chân bốn cẳng chạy về điện Ngân Bích,trong lòng khấp khởi vui mừng.

Thế nhưng lại không nghe được lời cuối của Trác Dạ Hàn:"Ngoài Diễm Cơ ra,không ai có đủ tư cách để làm mẫu thân Thái tử tương lai của Nam Vân quốc ta."

Triệu phu nhân nghe tin con gái đến thăm,quá đỗi vui mừng,lật đật chạy ra đón.Mọi người trong phủ cũng xếp thành hàng trước cổng.Một chiếc kiệu sang trọng dừng lại ngay trước mặt họ. Từ trong kiệu bước ra một nữ nhân như hoa như ngọc,vận y trang rực rỡ, từng động tác mềm mại uyển chuyển, vừa nhìn đã biết ngay là được dạy dỗ cẩn thận từ nhỏ.

Triệu phu nhân cùng mọi người đồng loạt cúi đầu:

-Hoàng hậu giá lâm !!!

-Mẫu thân đại nhân !

Triệu Tử Mai đỡ Triệu phu nhân đứng dậy,mắt liếc về các phu nhân sau lưng. Mẹ nàng ta là đại phu nhân nhưng chỉ sinh được một người con gái là Tử Mai không ngờ sau này lại trở thành Hoàng hậu đứng đầu hậu cung,không trách được lúc này vô cùng tự hào và đắc ý. Lúc nào cũng nhắc đến Tử Mai rồi lại nói xéo đến những tiểu thư và công tử khác.

Triệu Tử Mai có chuyện quan trọng muốn nói riêng với Triệu phu nhân. Nàng ta kéo bà ngồi xuống,nhỏ giọng nói:

-Mẫu thân,con có chuyện muốn hỏi.

-Hảo hài nhi,mau nói đi !

-Ngày trước mẫu thân đã dùng loại thuốc gì trước khi mang thai con vậy?

Triệu phu nhân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng:

-Mai nhi,cuối cùng Hoàng thượng đã để ý đến con rồi phải không?

Nàng ta ngập ngừng một lát,gật đầu.

-Nếu Hoàng thượng đã để ý đến con thì cần gì loại thuốc ấy nữa?

-Thực ra...Hoàng thượng...con sợ Hoàng thượng chỉ đến cung Ngân Bích đúng một lần rồi sẽ không quay lại nữa nên con mới phải dùng đến cách này để đảm bảo.

-Tội nghiệp Mai nhi của ta,mẫu thân chắc chắn con đã bị những con hồ ly tinh kia cướp mất sự sủng ái mà đáng lẽ phải dành cho con rồi.

Tất nhiên,những con hồ ly tinh kia chính là Lý Uyển Khánh và Trác Diễm Cơ.Triệu phu nhân nghĩ rằng nguyên nhân nữ nhi của bà không được sủng ái vì có hai mĩ nhân họ Lý và họ Trác kia chứ không phải nằm ở cách đối nhân xử thế của Tử Mai.

Trước khi Triệu Tử Mai hồi cung,Triệu phu nhân đưa cho nàng ta ba lọ thuốc. Dặn dò cẩn thận xong còn không nỡ để nàng ta đi.

Trên đường từ phủ Triệu tướng quân về hoàng cung,kiệu có đi qua một khu chợ đông đúc.Tử Mai xuống đi dạo một lát.Giữa biển người tấp nập,nàng ta đã nhận ra Vũ Hạo nổi bật với bộ trang phục màu xanh lam trang nhã,trên tay phe phẩy chiếc quạt giấy màu trắng.

Bên cạnh còn có một cô nương.

Cô nương ấy rất trẻ đẹp,tóc đen,da trắng,hồng y tôn da.Quan trọng là đang khoác tay Vũ Hạo.Cô nương trông rất vui,giơ hai chiếc vòng phỉ thuý lên cho hắn xem,lại cười cười.Vũ Hạo không nói gì,lặng lẽ đeo vào tay nàng ta một chiếc,động tác thuần thục và ôn nhu.

Tử Mai chợt đau lòng.Dù chưa gặp bao giờ nhưng nàng ta vẫn biết đó chính là Thẩm tiểu thư.Không,giờ phải gọi là Nhị Vương phi mới đúng.

Tử Mai ghen tỵ !

Nàng ta và Thẩm Lưu Ly cơ bản đều giống nhau,đều lấy người không yêu mình.Cớ sao Thẩm Lưu Ly vẫn còn diễm phúc kia còn nàng ta thì phải một mình đơn độc,chịu sự lạnh nhạt,ngày ngày tìm cách làm sao để chiếm cái được gọi là thánh sủng mà "người nào đó" không cần cũng có.

Triệu Tử Mai trước kia chỉ đơn giản nghĩ rằng con người lâu ngày ở chung ít nhiều sẽ nảy sinh tình cảm.Lúc Trác Dạ Hàn ngỏ ý cầu hôn,nàng ta cũng biết việc mình mang họ Triệu chính là lí do để được hưởng đặc ân làm chủ phượng vị chứ không phải chỉ vì có khuôn mặt xinh đẹp.Khi đó,nàng ta tự an ủi mình chắc chắn sau này Trác Dạ Hàn sẽ bị tình yêu và sự dịu dàng làm cho tan chảy.

Thế nhưng đến tận hôm nay,Triệu Tử Mai vẫn chỉ là một Hoàng hậu hữu danh vô thực,ngày ngày mòn mỏi chờ đợi hắn trong cung cấm mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.