Tình Hận

Chương 40




Trác Vũ Hạo chắp hai tay sau lưng,mắt hướng ra chỗ khác:

-Có lẽ vậy.

-Vương gia,ngài có yêu Trác Diễm Cơ không?

Vũ Hạo đột ngột dừng bước,trừng mắt nhìn nàng ta.Tử Mai vội vàng chữa lại:

-Ý...ý...bản cung là Vương gia vẫn thương yêu Trác Diễm Cơ cho dù nàng ấy chỉ là muội muội cùng cha khác mẹ với ngài?

Vũ Hạo trầm mặc lúc lâu,sau đó mới mở lời:

-Trác Diễm Cơ là người ít tuổi nhất trong số các hoàng muội của ta,cũng là người ta quan tâm đến nhất.Nhưng bây giờ muội ấy đã lớn rồi,có lẽ đối với muội ấy ta cũng chỉ là một tội đồ hoàng huynh không hơn không kém.Ta chắc sẽ dành thời gian làm nhiều việc mà ta chưa thể làm.Thí dụ như là đi dạo với Hoàng hậu chẳng hạn.

Tử Mai không khỏi bất ngờ với lời mời như thế này.Nàng ta bây giờ chỉ có một mình,Yên Lăng đã về điện Ngân Bích dọn dẹp,nếu cùng Vũ Hạo thế này e là không hợp cho lắm.Vũ Hạo như đoán được tâm tư của nàng ta,hắn bảo:

-Hoàng hậu sợ đi dạo với ta sẽ bị mọi người bàn tán à?!Vậy ta đi trước.

-Khoan đã !!!-Nàng ta dứt khoát.-Bản cung đi cùng ngài.Dù gì bây giờ nếu về cũng chỉ chôn chân ở điện Ngân Bích.

Triệu Tử Mai thầm nghĩ,chắc hắn muốn moi thông tin của Trác Diễm Cơ từ mình đây mà.

Trác Vũ Hạo khoan thai đi trước,Tử Mai chạy theo sau.Hắn đi được một đoạn không thấy nàng ta đâu mới dừng lại.Tử Mai đuổi đến nơi liền hậm hực:

-Ngài bảo đi dạo mà cứ đi như gió vậy, bản cung đuổi theo còn chẳng kịp.Thật là...

-Xin lỗi,ta đang mãi suy nghĩ không để ý đến Hoàng hậu.Từ giờ sẽ đi chậm lại.

Hai người lại tiếp tục đi.Lần này quả thật hắn đi rất chậm,chậm đến nỗi Tử Mai phải đi chậm lại để ngang bằng hắn.Bọn họ suốt dọc đường chẳng nói với nhau câu nào,không gian xung quanh chỉ là một khoảng vắng lặng.

-Này,Nhị Vương gia !

-Ân?

-Nhị Vương gia,ngài biết rồi đúng không?!Chuyện Cửu Quận chúa là Hạ phi.

Hắn im lặng khiến nàng ta thấy khó xử, kiểu như mình là một kẻ vô duyên ăn nói không biết suy nghĩ.

-Hoàng hậu đồng ý đi dạo với ta vì nghĩ ta muốn dò hỏi thông tin từ Hoàng hậu sao?!

Triệu Tử Mai trúng tim đen không giấu nổi sự bối rối.Chẳng lẽ lại không phải vậy?

-Vậy tại sao ngài lại đề nghị đi dạo cùng bản cung?

-Vì sao ư?-Vũ Hạo đáp.-Ta chỉ muốn đi dạo cùng Hoàng hậu thôi mà.

Câu trả lời dù nghe giống một lời biện bạch vụng về nhưng quả thật nó khiến cho Triệu Tử Mai đứng sững tại chỗ. Nàng ta cảm nhận được một cỗ ấm áp đang tràn ngập trong lồng ngực.

Những ngày sau,Trác Dạ Hàn thường triệu Trác Vũ Hạo vào cung để cùng bàn bạc chính sự nên cũng thường xuyên chạm mặt Triệu Tử Mai.Rất lâu về sau,Trác Vũ Hạo mới biết đó không phải là tình cờ.Triệu Tử Mai lúc nào cũng dành thời gian để đợi Vũ Hạo đi qua rồi giả vờ như chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.

Tử Mai không biết từ lúc nào việc đợi Vũ Hạo mỗi ngày đã trở thành thói quen.Yên Lăng thấy chủ tử suốt ngày nghĩ đến nam nhân khác trong khi đã là hoa có chủ thì không khỏi hoang mang.Nhưng đến khi Yên Lăng nhắc nhở thì Tử Mai lại còn khó chịu:

-Bản cung tuy có thường xuyên gặp gỡ Nhị Vương gia nhưng đâu làm gì vượt quá lễ nghi mà ngươi lại kịch liệt ngăn cản như vậy?!Bất quá chỉ là nói chuyên đôi ba câu,có bằng hữu để giãy bày là chuyện xấu sao?Ngươi nếu cương quyết như vậy thì tại sao không đi tìm Hoàng thượng về đây cho bản cung !

Yên Lăng nghe thế cũng đành chịu.

Trác Dạ Hàn cũng biết Triệu Tử Mai hay qua lại với Vũ Hạo nhưng vì hắn không yêu nàng ta nên cũng nhắm mắt cho qua.Có điều mối quan hệ này chỉ nhằm thoã mãn sự cô đơn của nàng ta hay vì mục đích nào khác nữa,Dạ Hàn chưa thể nắm được.Tuy vậy,nếu Triệu Tử Mai yêu Vũ Hạo thì sẽ ảnh hưởng đến hoàng tộc nên đối với việc này hắn cũng không cho phép vượt quá quy định hay công khai lộ liễu.

Trác Diễm Cơ nằm gối đầu lên chân Dạ Hàn đọc sách,còn hắn lợi dụng cơ hội này vuốt ve mái tóc nàng.Bỗng nàng đặt quyển sách xuống đất,nghiêng người sang trái.Hai người họ đang ngồi trong Ngũ lầu,bên tay trái là Thuỷ đình.Có hai người một nam một nữ ngồi đối diện với nhau,trên bàn là trà và bánh nướng.

Nữ nhân đó bảo:

-Nhị Vương gia,bản cung không làm phiền ngài đấy chứ?

Nam nhân kia đáp:

-Hôm nay ta định tìm Hoàng thượng để thảo luận chút chuyện nhưng chắc là không cần nữa đâu.

Sau đó bọn họ nói chuyện rất vui vẻ,nữ nhân kia còn cười rất tươi.Trác Diễm Cơ khe khẽ bảo:

-Dạ Hàn,Hoàng hậu của chàng lại đi gặp gỡ Nhị vương gia nữa kìa.

Trác Dạ Hàn biết Vũ Hạo chưa chắc đã thật lòng với Triệu Tử Mai.Mà dù có yêu nhau chăng nữa nàng ta vẫn là người của hắn,Triệu Mạc vẫn cúi đầu trước hắn,có gì hắn phải lo chứ?!

-Ta thấy rồi.

-Chàng không ghen à?

-Nếu là nàng thì ta sẽ rất ghen đấy !

-Dạ Hàn,chàng nói không ghen mà mắt lại cứ nhìn chằm chằm vào hai người họ.

Dạ Hàn thôi không nhìn họ nữa,hắn di chuyển tầm nhìn đến nàng:

-Bây giờ lại đến lượt nàng ghen sao?!

Triệu Tử Mai chống cằm mơ mộng,mắt hướng lên bầu trời thoáng đãng,chân thỉnh thoảng lại đung đưa.Số là nàng ta trên đường từ phủ Triệu tướng quân về có đi ngang qua phủ Nhị vương gia, vừa hay lúc đó lại nghe được tiếng đàn tranh phát ra từ hậu viên.Thế là mặc cho Yên Lăng ngăn cản,nàng ta một mực đòi vào.Với vị khách không mời mà đến này,Vũ Hạo vẫn vui vẻ mời Tử Mai vào chơi,nhân đó lại còn gảy tặng một khúc.Dáng vẻ câu dẫn lúc tập trung gảy đàn khiến Tử Mai hết sức hâm mộ.

Yên Lăng thấy tình hình không ổn liền báo cho Triệu Mạc,ông nhiều lần đến khuyên bảo mà chẳng hề thay đổi được gì liền ngao ngán bỏ qua.Nhưng ông sợ Trác Dạ Hàn sẽ không được như thế.

-Hoàng hậu,lão gia muốn gặp.

-Bản cung không gặp.

Yên Lăng suy nghĩ một lát rồi nói:

-Hoàng hậu,người thích Nhị vương gia à?

Triệu Tử Mai không giống như lúc đầu chối cãi mà chỉ gật đầu xác nhận,còn tuyên bố chắc nịch:

-Không phải "thích" mà là "yêu".Bản cung yêu Vũ Hạo.Chàng cũng yêu bản cung.

-Hoàng hậu,người suy nghĩ đi,không thể như thế được.Hoàng hậu là Quốc mẫu của một nước,không thể yêu ai khác ngoài Hoàng thượng.Nếu Hoàng thượng biết được e là Triệu gia chúng ta sẽ bị tru di cửu tộc mất !!!

Triệu Tử Mai cong môi tỏ vẻ bất cần:

-Sợ gì chứ?!Dạ Hàn không hề yêu ta, chàng còn muốn để Trác Diễm Cơ làm Hoàng hậu.Nếu ta trả lại phượng ấn rồi cưới Vũ Hạo,chẳng phải Dạ Hàn sẽ càng vui sao?!Không chừng chàng còn tác thành cho ta và Vũ Hạo nữa ấy chứ.

Lúc ấy Triệu Tử Mai nghĩ đơn giản chỉ là từ bỏ phượng vị chứ không hề nghĩ đến một đống hậu quả kéo theo.

Nàng ta lén mời Trác Dạ Hàn đến điện Ngân Bích.Hắn nhận lời.Vừa đến nơi đã thấy Tử Mai chạy ra,vui mừng ôm cánh tay hắn:

-Hoàng thượng,thần thiếp có chuyện muốn nói.

Dạ Hàn bị Tử Mai kéo vào phòng kín, cung nữ bị đuổi hết ra ngoài.

-Hoàng hậu rốt cuộc muốn làm gì?

-Hoàng thượng,chàng yêu Trác Diễm Cơ đúng không?

-Phải.-Hắn ngạc nhiên.Đang yên đang lành lại hỏi cái chuyện rõ mười mươi này làm gì cơ chứ.

-Hoàng thượng rất muốn Diễm Cơ thay thế vị trí của thần thiếp đúng không?!

Dạ Hàn chột dạ.Hắn thấy nàng ta hôm nay không bình thường chút nào.Dạ Hàn né tránh ánh nhìn của Tử Mai:

-Hoàng hậu có gì cứ nói thẳng ra.Trẫm quả thật không hiểu ý.

Triệu Tử Mai bưng chiếc hộp khắc hoa mẫu đơn bằng gỗ trầm trao cho Dạ Hàn.Hắn mở ra.

Là phượng ấn mà ngày đăng cơ hắn đã trao cho nàng ta.

-Đây là phượng ấn Hoàng thượng trao cho thiếp,bây giờ thần thiếp trả lại cho Hoàng thượng.Cái này nên để Trác Diễm Cơ giữ thì hơn.

Trác Dạ Hàn lờ mờ đoán ra do đâu mà Tử Mai lại có hành động như thế này. Hắn không ngờ rằng mọi việc lại tiến triển nhanh đến thế,Tử Mai và Vũ Hạo vừa qua lại chưa lâu mà nàng ta đã dám từ bỏ cả phượng vị để chạy theo Vũ Hạo.

Tuy đây luôn là điều hắn mơ ước đến nhưng sự thật lại quá khó khăn.Chuyện này đồn ra ngoài,hắn mất thể diện,Vũ Hạo và Tử Mai chính là dâm phu gian phụ,Triệu Mạc không ngóc đầu lên được,....

Và quan trọng hơn hết là cả Nam Vân quốc không còn tin vào hoàng tộc.Lúc đầu thì Hoàng thái phi thông dâm với thị vệ,tiếp theo là Hoàng thượng cưới Quận chúa,đến giờ lại là Hoàng hậu đi theo Vương gia.

Hắn sợ nếu cứ tình trạng này cứ tiếp diễn không khéo cái ngai vàng này sẽ không trụ vững được mất.Dạ Hàn đóng hộp,đặt nó vào tay Tử Mai.

-Hoàng hậu,ngươi thực sự chỉ vì lòng tốt muốn nhường phượng vị cho Diễm Cơ sao?!

Tử Mai không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.Ánh mắt không phải giận dữ.Là khinh thường.Như thể nàng ta là một con cẩu bẩn thỉu vậy.Triệu Tử Mai sợ rằng nếu nhìn sẽ không đủ can đảm để tiếp tục nữa.

-Thiếp...thiếp...

-Sao,không đúng à?Hay phượng ấn này là sợi dây xích ngăn cản ngươi chạy về với chủ?

Tử Mai tái mặt.Không ngờ hắn lại phản ứng gay gắt như vậy.Nhưng dù sao mọi chuyện cũng đã lỡ rồi,nàng ta gân cổ lên cãi:

-Hoàng thượng,chẳng phải chàng không hề yêu thiếp?!Nếu đã không yêu sao còn ngăn cản thiếp yêu người khác. Trước đây chàng đã từng nói thiếp yêu ai không quan trọng,tại sao bây giờ không giữ lời?!Thiếp chấp nhận đánh đổi phượng vị,chàng còn không đồng ý, chàng muốn thiếp chết già trong điện Ngân Bích ư?!!!

Dạ Hàn cười lạnh,thế mới nói nữ nhân khi yêu vô cùng mù quáng.

-Phượng vị?!Nó là của ngươi từ bao giờ vậy?

-Thiếp...thiếp là Hoàng hậu,phượng vị đương nhiên...

-Ngươi vẫn còn nhớ mình là Hoàng hậu cơ đấy !

Dừng một lát hắn nói tiếp:

-Phượng ấn là do ta trao,phượng vị là do ta ban,cái danh Hoàng hậu của ngươi cũng là ta phong,vậy ngươi có cái gì mà đòi đổi?!Hơn nữa ngươi cứ muốn nắm là nắm,muốn buông là buông ư?Ta nói cho ngươi biết,đã bước chân vào điện Ngân Bích thì ngươi đừng hòng thoát ra.Cái đầu óc nhỏ bé của ngươi đừng tưởng rằng mọi chuyện sẽ đơn giản.Nếu ngươi cứ khăng khăng đòi từ bỏ,mọi tội lỗi của ngươi cả Triệu gia đều phải gánh.Hẳn là ngươi không nỡ để Triệu Mạc và Triệu phu nhân gánh tội thay ngươi chứ?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.