Tình Hận

Chương 27




-Hiền phi,Hoàng thượng đến thăm nương nương !!!

Một cung nữ mặt mũi hớn hở chạy vào ngoạ thất rộng lớn trang trí đầy hoa thơm ngây ngất.Có nữ nhân nghe cung nữ kia gọi liền rời ghế đứng dậy.Nàng ta xinh đẹp tuyệt trần,mắt to tròn,lông mi cong vút, vận xiêm y lộng lẫy,chỉ tiếc rằng sắc mặt rất xấu,da trắng bệch không chút sinh khí.

-Ngươi vừa nói gì?

-Nương nương,chúc mừng người, Hoàng thượng lại quan tâm đến người rồi.

Nữ nhân xinh đẹp đứng gần như không vững,xúc động không nói nên lời:

-Hoàng...Hoàng thượng...chàng đến thăm ta...Mau,ngươi mau gọi người đến giúp ta sửa soạn.

-Ân.

Một đám cung nữ vây quanh,sốt sắng trang điểm sao cho thật lộng lẫy.Cái cung nữ lúc nãy cũng cầm lược chải tóc,vấn thành một búi tóc nhỏ,còn lại thì để xoã tự nhiên,lại điểm thêm một bông hoa đỏ thắm trên đầu.Thấy chủ tử của mình vui như vậy,đột nhiên nàng ta thấy xót xa vô cùng.

Số là trước đây chủ tử dù không được đắc sủng như Quý phi nhưng cũng được cho là phúc,Hoàng thượng đối xử cũng không quá lạnh nhạt,thỉnh thoảng vẫn trò chuyện tâm sự.Không ngờ rằng,trong một phút nông nổi đã nghe lời ca ca lấy trộm ấn tín của Hoàng thượng để làm giả giấy phép buôn bán hàng cấm,Hoàng thượng bắt được.Chủ tử và gia tộc suýt bị tru di cửu tộc,may mắn thay lão gia lại là trọng thần trong triều,đã làm quan được ba đời nên Hoàng thượng mới nể mặt mà nương tay.

Cuối cùng ca ca chủ tử bị chém đầu,lão gia cáo lão từ quan,chủ tử thì bị ghẻ lạnh,Hoàng thượng cũng chẳng bao giờ bước chân vào tẩm cung của chủ tử nữa.

Trác Dạ Hàn sau khi sai người thông báo xong lập tức đến chỗ Hiền phi, ngoài Mộc Hoan và Lương công công, bất cứ ai cũng không được đi theo.

Đã lâu rồi Dạ Hàn không đến đây,cảnh vật cũng chẳng có gì thay đổi,chỉ là tịch mịch hơn trước đây.Đám cung nữ thấy hắn lập tức cúi đầu, không dám ngước lên nhìn,không khí đông cứng trong chớp mắt.Trác Dạ Hàn chắp hai tay sau lưng,ung dung đi giữa hai hàng người, không nhanh không chậm bước tới trước cửa phòng Hiền phi.

-Để thuộc hạ.

Mộc Hoan nhanh nhẹn đẩy cửa,dịch sang bên cạnh cho hắn bước vào.Trác Dạ Hàn phất tay,ý bảo bọn họ đứng ngoài.Trong phòng,một nữ nhân đã đứng đợi sẵn.

Vừa thấy bóng người,nàng ta đã vội nhào đến ôm lấy như thể sợ người đó sẽ biến mất vậy.Trác Dạ Hàn bất ngờ không kịp né ra đành đứng yên cho nàng ta ôm chặt.

-H...Hoàng thượng...thiếp nhớ chàng, nhớ vô cùng.Đừng rời bỏ thiếp,xin chàng...thương hại...Thực sự không phải do thiếp làm.

Đôi tay đang ôm lấy eo Dạ Hàn đột nhiên run rẩy,giọng nói cũng lạc đi.

Hắn chẳng thể hiểu nổi nữ nhân, cũng chẳng hiểu được ý nghĩ của bọn họ. Trong hơn một năm ròng rã bị lạnh nhạt mà vẫn không chịu từ bỏ,cố gắng bấu víu lấy một tia hi vọng hắn sẽ thương hại.Thực sự thánh sủng của bậc đế vương đối với nữ nhân trong hậu cung quan trọng đến mức có thể đánh đổi cả danh dự của bọn họ ư?Nhưng trên đời này bậc đế vương mấy ai có được tình yêu thực sự.Nữ nhân trong hậu cung nhiều vô kể,nhưng mấy ai dám đem trọn trái tim giao cho hắn. Điều bọn họ muốn là địa vị,là tiền bạc,của cải,là cuộc sống sung sướng nơi lầu son,còn điều hắn muốn chính là một người sớm tối kề cận,đến với hắn không phải vì danh lợi mà là thật lòng. Đáng tiếc điều này quá xa vời đối với hắn.

Trác Dạ Hàn lạnh nhạt đẩy nàng ta ra:

-Hiền phi,thực sự ngươi lại nhớ trẫm đến vậy sao?!

Nàng ta kinh ngạc,sung sướng phát điên vì đây là lần đầu tiên kể từ năm ngoái,Hoàng thượng lại nói chuyện với nàng ta.

-Thiếp thực sự rất nhớ chàng.Cuối cùng chàng cũng tha thứ cho thiếp rồi sao?

Mắt nàng ta long lanh đầy nước,chỉ sợ rằng chớp mắt một cái lệ sẽ trào ra không ngừng.Nàng ta đưa bàn tay gầy guộc khẽ chạm vào khuôn mặt anh tuấn của Dạ Hàn,vô tình lướt qua đôi môi lạnh lẽo.Hắn không quen để người khác sờ mặt,phút chốc bàn tay vô ý kia đã bị tóm chặt.

-Không được vô lễ !

-Chàng tha lỗi cho thiếp chứ?Thiếp hứa từ nay sẽ không nghe bất cứ lời xúi giục nào nữa,làm ơn đừng lạnh nhạt với thiếp nữa.

Hắn "phì" một cái,như thể đã nghe một câu chuyện vô cùng khôi hài.Cái gì mà tha thứ chứ,đừng nói đến tha tội,cái mạng của nàng ta có thể kéo dài được đến bây giờ đã là may lắm rồi.Nữ nhân quả là lòng tham vô đáy.

-Ngươi nghĩ trẫm đến đây vì muốn tha lỗi cho ngươi sao?

Nàng ngạc nhiên:

-Vậy...

-Trẫm đến chỉ là muốn giải thoát cho ngươi khỏi nơi này thôi.

-G...giải thoát?!Chàng định đuổi thiếp?

-Ngươi biết đấy,tội ngươi rất nặng,lợi dụng lúc trẫm không để ý liền lấy trộm ấn tín.May mà trẫm kịp thời phát hiện khi ngươi và ca ca chưa sử dụng đến, nếu không có lẽ giờ này thực sự phải tru di cửu tộc rồi.Lúc đầu trẫm cứ nghĩ rằng để ngươi ở lại đây ăn năn hối lỗi, nhưng sau đó mới nhận ra rằng ngươi chẳng thay đổi gì cả,sống cũng vô ích.

Trác Dạ Hàn nói một cách đều đều, giọng nói không có chút thương xót hay tức giận,chỉ có cảm giác vô tình lạnh lẽo đến tận xương tuỷ.Nàng ta cả kinh,thất thần quỳ sụp dưới chân Dạ Hàn,mặt tái mét,cắt không còn giọt máu.Tưởng rằng hôm nay Hoàng thượng đến nối lại tình xưa với nàng ta,ai dè lại là cái hoạ sát thân.

-Hoàng thượng,chàng đang nói đùa phải không?

Hắn không có vẻ gì như đang đùa.

-Không.Ngươi sống khổ sở như vậy, chết mới là kết cục tốt nhất.Đừng bao giờ đeo bám hi vọng trẫm sẽ tha thứ cho ngươi.

-Không...không phải...chắc chắn là thiếp đang mơ.-Nàng ta lùi về phía sau vài bước,ra sức lắc đầu một cách điên cuồng.

Nàng ta đâu làm gì sai nữa,đã ngoan ngoãn ở lại tẩm cung không một lần bước chân ra ngoài chỉ cầu hắn có thể tha thứ,chỉ cầu có thể gặp lại hắn lần nữa.Giờ đây ước mơ của nàng ta đã trở thành sự thật nhưng ngờ đâu lại là lần cuối cùng gặp hắn.Đau khổ thống thiết, nước mắt chan hoà cùng nỗi hối hận hoà làm một,bóp nghẹt con tim nơi lồng ngực.

Trác Dạ Hàn chán ghét loại nữ nhân vô dụng như thế này,lấy chân hất nàng ta ra một cách phũ phàng:

-Ngươi thật nhiều chuyện.Đã là người của hậu cung,trở thành thê tử của trẫm thì sống hay chết không phải việc mà ngươi được quyết định.Đáng lẽ ngươi phải chết từ một năm trước nhưng nhờ trẫm ngươi vẫn có thể sống sót.Trẫm chỉ đến đây đòi lại sự sống của ngươi thôi.Đừng quá tham lam,đây đâu phải mạng của ngươi tự giành lấy.

Trác Dạ Hàn rời khỏi ghế,lạnh lùng quay đi không thèm liếc nhìn nàng ta đến một cái.Cánh cửa vừa đóng lại đã bật mở.Không phải Hoàng thượng,là Lương công công,trên tay lão cầm một cái bát.Lão đặt xuống bàn,tay chỉ vào thứ chất lỏng đen ngòm không mùi vị:

-Mời Hiền phi.

Đôi tay run run,hết nhìn chiếc bát rồi nhìn Lương công công.Lão lại giục:

-Hiền phi,Hoàng thượng đang đợi.

Một lúc sau lão công công bước ra chạy lại đứng trước mặt hắn:

-Hiền phi đã uống rồi.

-Được,ngươi ở lại dọn dẹp cẩn thận nàng ta và đám cung nữ hầu cận.Nhớ không được để lại dấu vết gì,cả đám người kia cũng phải bịt miệng.

-Nô tài đã rõ.

Trời đã về khuya,chính điện lại sáng trưng như ban ngày.Tất cả thứ quan mũ áo chỉnh tề ngồi ngay ngắn hai bên, ngoài kia lính gác cẩn mật không chừa một góc.Mặt mũi ai nấy đều hoang mang tột độ,tất cả ánh nhìn dồn hết vào nam nhân trẻ tuổi ngồi trên ngai vàng kia.Hắn không hề mất bình tĩnh trước con mắt của bọn họ,ngược lại còn nhìn người ngồi dưới như thể trên thế gian này chỉ có mình hắn là nhất.

-Chư vị đại nhân có ý kiến gì không?

Bọn người mặc quan phục dáo dác nhìn nhau,ai cũng như muốn nói mà không dám lên tiếng.Bọn họ biết ý hắn là ý trời,muốn phản đối cũng không thể,có hỏi cũng chẳng qua là để giữ thể hiện cho bọn họ.

Triệu Mạc đã được Xung Tự tiết lộ kế hoạch,nhưng điều không ngờ tới chính là Trác Diễm Cơ biến thành thê tử của Trác Dạ Hàn.Xung Tự chưa bao giờ đề cập đến kế hoạch đẩy Trác Diễm Cơ về bên Dạ Hàn và ông cũng không biết y làm vậy với mục đích gì.Thực sự cái này nằm ngoài dự đoán của ông.Mặc dù biết không có lợi với Tử Mai nhưng để đưa Thuần vương trở về cần có kế hoạch của Xung Tự nên Triệu Mạc ngồi im không hề một lời phản đối.

Hữu tướng quân thì ngược lại.Bao nhiêu năm trên sa trường đã tôi luyện nên tính cách con người ông.Thẳng thắn,cương trực,cộng thêm được tiên đế tín nhiệm,là trọng thần của triều đình nên không nể nang một ai,dù có là Hoàng thượng cũng không nhường. Hữu tướng quân đứng dậy lớn tiếng:

-Hoàng thượng,tuyệt đối là không thể. Cửu Quận chúa dù thật sự không cùng huyết thống với người thì cũng trên danh nghĩa là huynh muội,không thể có chuyện thành thân với nhau.

Đám người ngồi sau cũng được thể ầm ầm hô theo:

-Hữu tướng quân nói đúng,Hoàng thượng không thể thành thân với Cửu Quận chúa.Làm như vậy trái với luân thường đạo lý,ảnh hưởng đến hoàng thất.

-Đại nhân,người nói thế là không đúng. Hoàng thất đâu cấm lấy người không cùng huyết thống.

-Nhưng Hoàng thượng nên nghĩ cho bộ mặt của hoàng thất và Nam Vân quốc.Cũng là vì danh dự của người.

-Trước đây Nam Vân quốc cũng có nhiều trường hợp người cùng huyết thống lấy nhau,đều là có lợi cho hoàng tộc và quốc gia.Không nên ngăn cản.

-Nhưng mà...

-...

Mấy chục cái miệng thi nhau hò hét, chẳng mấy chốc chính điện trở thành một cái chợ ầm ĩ.Ta nói mặc ta,người nghe mặc người,mỗi kẻ một ý khiến Trác Dạ Hàn đau đầu.Hắn dùng ngón tay day day thái dương,mày ngài khẽ nhíu,một tiếng nói to:

-Đủ rồi !!!

Mọi tiếng nói im bặt,không khí cũng như đông đá.Đến thở còn không dám thở mạnh,như sợ sẽ phá tan bầu không khí ngột ngạt này.Trác Dạ Hàn quay sang phía tay trái.Hắn ngạc nhiên khi thấy từ đầu đến giờ Triệu Mạc không hề hé nửa lời.Hắn nghĩ rằng không phải quá bất ngờ không nói nên lời mà chỉ có một cách giải thích hợp lí duy nhất:Triệu Mạc đã biết trước.Nhưng người đưa ra quyết định là hắn,cũng là mới quyết định cách đây không lâu,sao ông ta có thể biết được.Trừ khi mọi việc nằm trong dự liệu của Triệu Mạc.

Trác Dạ Hàn không vội hỏi lí do:

-Triệu tướng quân nghĩ thế nào?

-À...chuyện này...

-Triệu tướng quân khó nói?

-Nếu Cửu Quận chúa không phải cùng huyết thống với Hoàng thượng thì còn gì để phản đối.Người quyết định chọn ai,chúng ta không có quyền xen vào, huống hồ người không cùng huyết thống bất kể là ai cũng đều có thể thành thân.Cho nên ta thấy việc này không cần tranh cãi thêm nữa,làm mất hoà khí của nhau.

Trác Dạ Hàn chống cằm,khoé miệng hơi nhếch lên,mắt lộ rõ ý cười.Rõ ràng cái lão già Triệu Mạc này không có ý tốt,vậy mà lúc này hắn không thể không cảm kích.

Lý tướng quân lập tức phản bác lại:

-Triệu tướng quân,ông nói thế mà nghe được à?!Dù gì cũng là Cửu Quận chúa, trên danh nghĩa vẫn là ngọc nữ của tiên đế,không thể để huynh muội thành thân,như vậy là loạn luân.

Trác Dạ Hàn nghe đến hai chữ cuối cùng mặt bỗng sa sầm.

-Loạn luân?!Nực cười,không phải huynh muội ruột thịt thì liên quan gì đến loạn hay không.Hơn nữa các người chẳng bảo rằng không chấp nhận Quận chúa là người của hoàng tộc,vậy chẳng phải đã không còn rằng buộc nữa hay sao?!Từ khi Quận chúa bị ép không phải ngọc nữ của tiên đế thì nàng đã trở thành một thường dân,không còn là Quận chúa nữa rồi.

-Điều này...-Lý tướng quân đuối lý không thể lấy lí do nào để cãi lại Triệu Mạc nữa.Ông ta không cam lòng để hắn đạt được nguyện vọng.

Trác Dạ Hàn có thể thấy vẻ mặt tức giận của Lý Trình quả là điều thú vị. Nhưng thời gian không còn nhiều,nên kết thúc được rồi.

-Tả Hữu tướng quân không nên tranh cãi thêm nữa.Ai cũng có cái lý riêng, không ai đúng tất cả mà cũng chẳng ai sai hoàn toàn.Các vị đại nhân thấy được hay không đều do cách nhìn nhận của từng người.Thế này đi,cứ theo số đông mà quyết.

Hai mắt Lý Trình sáng rực lên:

-Thần phản đối !!!

Nhiều người khác cũng hùng hồn lên tiếng như thể chỉ là xum xoe nịnh hót chứ không có chủ kiến riêng.Trác Dạ Hàn cười mà ánh mắt sắc lạnh như dao khiến không ít người im miệng lùi về chỗ.

Mộc Hoan khẽ bảo:

-Hoàng thượng,cái đó có được quy là cưỡng chế không?!

Hắn sớm đoán được có ngày chia phe phái thế này nên đã củng cố địa vị từ lúc mới tại vị.Trong triều chỉ còn lại một số người được giữ lại,phần lớn đều bị thay thế bằng người của hắn do đó thế lực của Thuần vương cũng giảm đi đáng kể.Tuy nhiên cũng không biết trong số đó có bao nhiêu người là nội gián của Thuần vương nữa.

Triệu tướng quân nhìn số người ít ỏi dám đứng ra phản đối mà không khỏi cười mỉa mai:

-Lúc nãy rõ ràng là rất nhiều,sao bây giờ lại đếm được trên đầu ngón tay thế này?Hoàng thượng...

-Được,ai phản đối,ai ủng hộ đã rõ,việc đến đây là chấm dứt.Bắt đầu từ ngày mai,trong hoàng cung không còn Cửu Quận chúa Trác Diễm Cơ nữa.Nàng chính là thê tử của trẫm !!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.