Tình Hận

Chương 2




-Lạc vương!

Triệu Mạc cúi đầu hành lễ như bình thường.Dạ Hàn cũng chẳng vội hỏi chuyện,cứ thong thả thưởng trà.Một hồi lâu Triệu Mạc không thấy đối phương có động tĩnh gì,chỉ nói toàn chuyện phiếm liền đánh bạo dò hỏi:

-Chẳng hay Lạc vương đến tìm lão thần cũng chỉ để nói chuyện phiếm thôi sao?

Bấy giờ Dạ Hàn mới khẽ cười :

-Triệu tướng quân đừng lo.Ta đến đây không phải vì chuyện vương vị mà là muốn cầu kiến Triệu tiểu thư.

Triệu Mạc bỗng chột dạ:

-Ngài có thể nói rõ hơn không?

-Ta nghe danh Triệu tiểu thư có dung mạo xinh đẹp,tinh thông cầm kì thi hoạ,hâm mộ nàng ấy đã lâu nên mạo muội muốn kết duyên cùng tiểu thư.

Triệu Tử Mai đang nấp sau tấm rèm nãy giờ xúc động vô cùng. Nàng ta ngay khi nhìn thấy tướng mạo của Trác Dạ Hàn đã đỏ mặt. Chưa bao giờ nàng ta thấy một thiếu niên nào lại đẹp như thế.Cả thần thái ung dung,tự tại của con người được bao bọc bởi ánh hào quang ấy cũng khiến người ta say mê.Triệu Tử Mai còn không thể ngờ được chính thiếu niên ấy còn chủ động cầu hôn nàng ta trước nữa.

-Không thể được!!!

Triệu Mạc bỗng đứng bật dậy.Đã nghĩ rằng hôm nay Dạ Hàn đến đây thuyết phục ông,nào ngờ không những thế còn định lôi cả ái nữ của ông vào cuộc.

-Triệu tướng quân,ông phản đối gay gắt như vậy mà chưa hề hỏi ý kiến của Triệu tiểu thư thì thật không phải.Lẽ nào Triệu tướng quân chê bản vương bất tài vô dụng,không xứng với ái nữ của ông sao?!Cũng là nên dò la ý tứ của Triệu tiểu thư.

Vừa nói Dạ Hàn vừa nhìn về phía tấm rèm.Triệu Tử Mai biết rằng mình đã bị phát hiện nên xấu hổ bước ra:

-Triệu Tử Mai khấu kiến Lạc vương! Vừa nãy bị Lạc vương phát hiện,tiểu nữ thất lễ rồi.

Dạ Hàn không hề để ý đến vẻ mặt khó xử của Triệu Mạc lúc này,nở nụ cười thân thiện với Tử Mai:

-Quả như lời đồn,Triệu tiểu thư khiến cho ta được mở rộng tầm mắt.Tiểu thư đúng là xứng với danh "Đệ nhất mĩ nhân Nam Vân quốc".Vừa nãy nấp sau tấm rèm kia chắc tiểu thư cũng đã nghe ta ngỏ lời,không biết ý của tiểu thư thế nào?!

Triệu Tử Mai hết nhìn cha rồi lại nhìn Trác Dạ Hàn.Tử Mai biết rằng phụ thân nàng ta là có thành kiến với Lạc vương nên chuyện cầu thân này khó chấp nhận.

-Phụ thân...

Triệu Mạc không muốn nhưng vì chiều tiểu bảo bối nên đành miễn cưỡng nhận lời:

-Ý tốt của Lạc vương lão thần xin nhận.Từ nay về sau xin ngài thay thần chăm sóc cho Mai nhi,nể mặt thần mà chiếu cố nó.

-Triệu tướng quân cứ yên tâm.Tuần sau ta sẽ cho người chuẩn bị kiệu hoa đưa tiểu thư về cung.Còn số lễ vật ta chuẩn bị ngoài kia Triệu tướng quân coi như là của hồi môn đi.

Đúng một tuần sau,Dạ Hàn trong bộ tân lang đến phủ Triệu tướng quân, theo sau là kiệu hoa,kèn trống náo nhiệt.Đúng là phải tiêu tốn không ít,chỉ nhìn vào chiếc kiệu vàng kia cũng đủ biết được Lạc vương giàu có như thế nào.

Triệu Tử Mai sung sướng từng bước tiến vào trong kiệu,không tránh khỏi bao con mắt ghen tỵ của những nữ nhân khác. Nghĩ đến Trác Dạ Hàn sẽ là tướng công của nàng ta,Triệu Tử Mai đã kiêu ngạo không thôi.

Các khách mời được mời đến dự tiệc từ lâu đã chờ trong Khuyết lầu.Có Hoàng hậu,Thục phi,Thần phi,Quý phi,Đức phi,Hiền phi,các vị hoàng tử,công chúa,các đại thần và cả sứ thần các nước lân bang cũng đều có mặt. Khuyết lầu rộn rã tiếng nói cười vui vẻ.Trong hàng nghìn người ở đây,mỗi người một vẻ nhưng chẳng khó để nhận ra Cửu công chúa.Nàng đi tới đâu đều thu hút sự chú ý của mọi người. Bọn họ không chỉ ngưỡng mộ vì nàng là một tiểu mĩ nhân mà còn vì trí tuệ tuyệt đỉnh của nàng.

Cửu công chúa năm 6 tuổi đã đọc hết toàn bộ sách trong Tàng thư các,sách cũng chỉ liếc một lần là nhớ toàn bộ. Tinh thông cầm kì thi hoạ,tài sắc vẹn toàn.Nhưng thân thể sinh ra vốn yếu ớt,ít tiếp xúc với bên ngoài nên không tránh khỏi kém sắc,dù trang điểm cũng không che nổi làn da tái nhợt.

-Cơ nhi,dạo này con thường xuyên ở trong điện Tử Trúc,con lại không khoẻ nữa ư?

Hiền phi không khỏi xót xa khi thấy con gái mình ốm yếu,lại lo lắng bởi không được gặp tiểu công chúa thường xuyên.

Hiền phi cơ thể vốn yếu ớt,lại bị hại sảy thai mấy lần,khó khăn lắm mới sinh được Cửu công chúa nên tiên đế yêu thương công chúa hết mực.

Lạc vương và Triệu Tử Mai sánh đôi bước vào Khuyết lầu trước sự chứng kiến của bao nhiêu người. Trác Dạ Hàn mặc dù không hề thích nhưng vẫn phải giả vờ tươi cười, đến lúc nhìn thấy Thuần vương đứng cạnh Cửu công chúa thì nụ cười khô khan ấy cũng vụt tắt.Từ đầu đến cuối buổi tiệc Thuần vương Trác Vũ Hạo và công chúa Diễm Cơ ngồi cạnh nhau cười nói rất thân thiết khiến cho người ngồi trước mặt kia ghen tức không thôi.

Trác Diễm Cơ ngồi được một lúc thấy không khí trong Khuyết lầu ngột ngạt nên đứng dậy ra cửa hậu hóng mát.

Dạ Hàn nhân lúc mọi người không chú ý cũng lui ra phía sau tìm Diễm Cơ.

Trác Dạ Hàn nhẹ nhàng tiến lại gần chỗ nàng ngồi.Hương thơm dìu dịu từ cơ thể nàng theo gió bay đến bên Dạ Hàn làm cho đầu óc hắn như tê dại.

Mới ngày nào còn là một tiểu nha đầu,bẵng đi một thời gian Dạ Hàn bị cuốn vào cuộc chiến tranh giành vương vị mà quên mất sự hiện diện của người đó,bây giờ nhìn lại đã là một cô gái xinh đẹp.Vũ Hàn kìm lại hơi thở gấp gáp khẽ gọi:

-Diễm Cơ...

Nàng giật mình xoay người lại,đôi mắt to tròn và lấp lánh thoáng tia ngạc nhiên.

-Nhị ca!Sao huynh lại ra ngoài này?!

Dạ Hàn không nói gì,thản nhiên ngồi xuống bên cạnh.Hắn bao nhiêu năm luyện tập gian khổ nên người cao to,so với nàng công chúa 14 tuổi này lại càng lớn hơn rất nhiều.Diễm Cơ ngồi cạnh giống một chú chim nhỏ bé,yếu ớt khiến người ta muốn cưng chiều, che chở.

-Huynh không ở trong đó tiếp mọi người mà lại ra đây,chắc là say rồi chứ gì?Uống ít thôi,còn cả tân nương đang đợi huynh nữa đó.

Dạ Hàn cười khan.Hắn không muốn nhắc tới chuyện của Triệu Tử Mai. Nàng ta chỉ là một quân cờ của hắn ngoài việc lợi dụng ra thì Dạ Hàn không hề có chút tình cảm nào với Tử Mai cả.Người hắn yêu cả đời này chỉ có một...

-Chúng ta mau vào trong thôi,ngoài này lâu dễ bị phong hàn.Muội vừa ốm dậy,nếu ngã bệnh Hiền phi lại trách huynh mất.

-Muội thấy cũng nên vào rồi.

Dạ Hàn đỡ Diễm Cơ đứng dậy toan vào trong thì bị Vũ Hạo bắt gặp:

-Tưởng ở đâu,hoá ra lại cùng một chỗ với cửu muội.Tân nương của huynh đang đi tìm huynh,nếu bị nhìn thấy sẽ không hay đâu.

-Quan tâm cửu muội là không tốt sao?!Lâu nay ta không có dịp hàn huyên với Diễm Cơ,hôm nay gặp không thể ngồi lâu một chút ư?

Trác Vũ Hạo hừ nhẹ,thầm khinh bỉ cái kẻ sẵn sàng đánh đổi hạnh phúc của một nữ nhân vô tội chỉ vì cái vương vị tầm thường kia.Lại còn định cướp cửu muội của hắn,đừng có mơ...

-Diễm Cơ,Lạc vương còn bận, để ta đưa muội về.

-Diễm Cơ không làm phiền huynh nữa,có tam ca đi cùng muội rồi.Huynh mau vào trong cùng tân nương đi,bắt người ta đợi lâu như vậy thật không phải.

-Được rồi,ta vào trong đây.Hôm khác ta sẽ gặp muội sau.

Trác Dạ Hàn cười gượng,bất lực để Vũ Hạo nắm tay Diễm Cơ lướt qua mặt hắn một cách dễ dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.