Tình Định Lãnh Nam

Chương 17




Ngoài phòng Lỗ lão mắt tinh nhận ra đạo thân ảnh kia là chủ tử nhà mình,nô bộc cứu giúp nhịn không được dừng lại động tác, lớn tiếng hoan hô.

"Nhanh đi mời đại phu!" Úy Nguyên Khánh trầm giọng hét lớn, ôm Cơ Nhạn Nhi chạy vội về chủ phòng.

Khí thế như thần kinh sợ mọi người, mọi người mới đột nhiên bừng tỉnh,nhanh chóng rời đi.

"Nàng bị sao vậy? Vì cái gì còn không tỉnh lại?" Úy Nguyên Khánh lo lắng hỏi.

"Ân……" Lão đại phu không nhanh không chậm vuốt râu dài, một tay đặt trên mạch đập của nàng.

Lang băm này bắt mạch cả buổi, lại một tiếng cũng không nói, hắn nhất định phải bắt hắn chém!Úy Nguyên Khánh đang muốn phát tác, lão đại phu mới chậm rãi mở miệng.

"Vị cô nương này thân thể không có trở ngại, chính là hít nhiều khói đặc, mới có thể vẫn mê man không dậy. Mặt khác…… Hỉ mạch của nàng xuất hiện, xem ra là có thai. May mà thai nhi trong bụng bình yên vô sự, tiểu cô nương chỉ cần tĩnh dưỡng là được."

Úy Nguyên Khánh ngốc lăng đứng ở tại chỗ, cảm xúc trào dâng.

"Vậy lão phu đi trước."

Hắn làm nghề y nhiều năm, biết nam nhân lãnh ngạo kiểu này nghe loại sự tình này bộ dáng đều giống nhau, a!

Nhìn đại phu rời đi,tâm tình Úy Nguyên Khánh thật lâu không thể bình phục.Quay đầu nhìn con ngươi nhắm chặt của nàng, đáy mắt hắn hiện lên một tia yêu thương.Nàng có đứa nhỏ cuả hắn……Tiểu nữ nhân này trong bụng, cư nhiên mang thai con nối dõi của hắn, mà vừa rồi hắn thiếu chút nữa mất đi nàng? Một cỗ vui sướng cùng phẫn nộ toát lên ở ngực hắn, vẻ mặt xẹt qua một chút phức tạp.

"Hồ ly tinh này thật sự là mệnh lớn…… Sao vậy chứ?" Nội tâm Lỗ Thu Điệp tràn ngập sợ hãi cùng oán hận, toàn thân không ngừng run run, đành phải dùng hai tay vây quanh bản thân, ở trong phòng không ngừng đi qua đi lại.

Chủ gia đã hạ lệnh điều tra những người khả nghi, chắc chắn sẽ tìm tới nàng.Thật đáng giận, tiện nữ nhân kia còn chưa chết! Không nghĩ tới chủ gia cư nhiên trở về. Còn không ngại chính mình nguy hiểm chạy vào cứu nàng, hắn yêu thương nàng ta như thế sao?Đáng giận! Nàng sẽ không như vậy dừng tay ……

Ghen tị làm cho nàng mờ hai mắt, rốt cuộc không thể quay đầu, nàng cầm lấy dao nhỏ trên bàn, giấu ở trong tay áo.Hiện tại trong phủ đề phòng nghiêm ngặt, nơi nơi đều là thị vệ, nhưng trên đường đến phòng chủ tử cũng không gặp nửa cái thân ảnh nào, lộ ra một tia biến hoá kỳ lạ……Lỗ Thu Điệp không có suy nghĩ nhiều, thuận lợi lẻn vào trong phòng, ngừng thở lặng lẽ tới gần Cơ Nhạn Nhi đang hôn mê, xuất ra chủy thủ chuẩn bị tốt, nhắm lại hai mắt, hai tay giơ lên cao –

"Ngươi dám đâm xuống, ta sẽ cho ngươi chôn cùng!"

Úy Nguyên Khánh lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên một đạo thị huyết tối tăm.

Nghe được thanh âm, Lỗ Thu Điệp quay đầu, thấy Úy Nguyên Khánh đứng ở phía sau mình, nàng sợ tới mức mềm chân,chủy thủ trên tay cũng bởi vậy rơi xuống."Ngươi thời điểm nào……"

"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ cho ngươi cơ hội lại thương tổn Nhạn Nhi sao? Ngươi không khỏi quá xem thường ta, lần này ta sẽ không dung túng hành vi của ngươi, ngươi phải trả giá đại giới!"

Úy Nguyên Khánh xoay tay rét run của Lỗ Thu Điệp, đem nàng ném trên mặt đất.

"Không phải…… Ta chỉ là yêu ngươi a!" Lỗ Thu Điệp ngập ngừng nói,mặt đã muốn rơi đầy lệ.

"Ta cho tới bây giờ không cần yêu của ngươi." Úy Nguyên Khánh lãnh huyết nói, phá tan mộng đẹp của Lỗ Thu Điệp.

Yêu của nàng liền như thế rẻ mạt sao? Vì cái gì?

"Vì cái gì…… Ngươi chưa bao giờ nhìn ta một cái…… Vì cái gì?" Lỗ Thu Điệp vẻ mặt cuồng loạn khóc kêu, miệng thì thào tự nói. Có lẽ ngay từ đầu nàng không nên yêu thương nam nhân lãnh tình này, là nàng sai lầm rồi sao?

"Người tới!" Úy Nguyên Khánh trầm quát một tiếng, bên ngoài hộ vệ chờ từ lâu liền nhanh chóng chạy vào trong phòng, một phen nâng lên Lỗ Thu Điệp đã hư nhuyễn, chậm rãi đợi chủ tử xử lý.

"Đưa nàng ta đến nhà lao của quan phủ." Úy Nguyên Khánh liếc Lỗ Thu Điệp một cái,lạnh lùng mệnh lệnh nói.

"Dạ."

"Đợi đã! Xin đợi một chút a!" Lỗ lão vội vàng tới, thấy chủ tử thịnh nộ, lại nhìn nữ nhi mình một cái,bộ dạng thất thần,làm lão nhịn không được chảy xuống lệ, quỳ rạp xuống đất,"Chủ gia, đứa nhỏ này là nhất thời tẩu hỏa nhập ma, mới gây nên sai lầm lớn thế,đều bởi vì ta dạy nữ không đúng cách,mong người nhìn ở lão nô phân thượng, tha thứ nàng đi!"

Lỗ lão biết không nên thỉnh cầu như thế, nhưng hắn chỉ có một cái nữ nhi a!"Lão sẽ tìm một gia đình bình thường làm cho nàng mau mau gả đi ra ngoài!" Hắn chà xát tay đưa ra đề nghị, như vậy nữ nhi hẳn cũng sẽ hết hy vọng.Ai…… Đều do hắn không quan tâm đứa nhỏ này, mới có thể làm cho mọi việc như thế này.Úy Nguyên Khánh nhắm mắt trầm tư hồi lâu, không ai dám đáp lời, Lỗ lão trong lòng lại bất an không yên.

"Liền như thế đi!" Úy Nguyên Khánh nặng nề mở miệng, trong mắt không có một tia độ ấm.

"Đa tạ chủ gia, đa tạ chủ gia!" Lỗ lão nhanh chóng nâng dậy nữ nhi.

"Cha……" Nhìn phụ thân mình lão lệ tung hoành, một đầu tóc trắng, nháy mắt giống như già đi rất nhiều, Lỗ Thu Điệp lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ bản thân phạm nhiều sai lầm nghiêm trọng, làm cho phụ thân thương tâm như thế……

Thấy hối hận trong mắt nữ nhi, Lỗ lão cái gì cũng chưa nói, chính là vỗ vỗ bàn tay lạnh như băng của nàng,trong giọng nói thản nhiên mang rất nhiều không đành lòng,"Nữ nhi ngoan, chúng ta đi thôi!"

Lỗ Thu Điệp lúc này mới rơi xuống nước mắt ẩn nhẫn, không tiếng động khóc……

"Ngô……" Cơ Nhạn Nhi giống như ngủ thật lâu, thân thể yếu đuối vô lực, mới mở ra miệng liền cảm giác đau đớn nảy lên trong lòng, nàng xảy ra chuyện gì?

Nàng nghiêng khuôn mặt, lại thấy Úy Nguyên Khánh gắt gao cầm tay nhỏ bé của nàng,khuôn mặt tuấn mỹ tiều tụy không ít, nhìn kỹ,trên đuôi lông mày anh khí cao ngất của hắn có một vết thương đáng sợ, phá hủy ngũ cung âm nhu.Lòng nàng phiếm đau, nước mắt chậm rãi rơi xuống, nhớ lại hết thảy.Ánh mắt đau thương kia nàng vĩnh viễn cũng không quên được, nguyên lai hắn sợ hãi mất đi nàng như thế, không để ý bản thân gặp nguy hiểm, tiến đến cứu nàng……Nghe được tiếng khóc nức nở nho nhỏ,Úy Nguyên Khánh nhắm mắt dưỡng thần mở ra hai mắt, liền nhìn thấy trong mắt hạnh xinh đẹp của nàng có nước mắt làm hắn đau lòng,"Nhạn Nhi, muội cuối cùng cũng tỉnh!"

Giờ phút này hắn không thể không cảm tạ ông trời, làm cho nữ nhân âu yếm trở lại bên người hắn.

"Có phải không thoải mái hay không? Ta đi mời đại phu đến đây!"

Hắn xoay người muốn đi, lại bị nàng ngăn cản.

"Ô…… Không có, không có,huynh không cần rời muội đi…… Ở bên cạnh muội được không?" Cơ Nhạn Nhi giống như người sắp chết đuối nắm chặt miếng gỗ khô,nắm tay hắn không buông.

"Ngoan, ta chỉ đi mời đại phu." Đều do hắn không bảo vệ nàng tốt, mới có thể làm cho nàng sợ hãi như thế.

Nguyên lai nguy cơ vẫn che giấu, mà hắn lại thiếu chút nữa đánh mất sinh mệnh của nàng.Hắn tự trách thật sâu,trong lúc nàng hôn mê, thời thời khắc khắc đều là tra tấn.

"Muội không hề không thoải mái……Muội chỉ là đau lòng……" Tay Cơ Nhạn Nhi xoa đuôi lông mày Úy Nguyên Khánh, thương tiếc chạm đến vết thương kia. Đều là vì cứu nàng, hắn mới có thể bị thương……

Bàn tay to đặt trên của nàng,kéo đến trước mặt, mềm nhẹ hôn nhiều xuống,"Đó là vết thương nhỏ,đừng khóc."

Nhìn bộ dạng hắn thật cẩn thận sợ làm thương nàng, nàng biết nam nhân này trong lòng sợ hãi, cũng làm cho nàng càng thêm không đành lòng. Nàng muốn nhanh chóng khỏe lên, không thể lại làm cho hắn lo lắng.Cơ Nhạn Nhi nhanh lau đi nước mắt, lộ ra một nụ cười sáng lạn."Như vậy cũng tốt,sẽ không còn có người cho rằng huynh so với nữ nhân còn xinh đẹp." Nàng cười khẽ nói.

Xem nàng khôi phục nguyên khí bộ dáng,tảng đá lớn trong lòng hắn mới hạ xuống."Trong nháy mắt kia, ta đã là ta sẽ mất đi muội."

Trong lòng hắn còn quanh quẩn sợ hãi chưa từng có,làm cho toàn thân hắn lạnh như băng, thế mới biết bản thân có bao nhiêu yêu nàng, không thể thừa nhận thống khổ mất đi nàng.

"Khánh ca ca……"

"Nhạn Nhi, ta yêu muội!" Hắn ôm lấy khuôn mặt phấn nộn,bờ môi tựa vào bên tai nàng thấp giọng thổ lộ. Những lời này đại biểu hắn tâm ý cùng hứa hẹn, hắn sẽ dùng thời gian cả đời yêu nàng.

"Ta cũng yêu muội…… Từ thời khắc đầu tiên bắt gặp muội, ta liền yêu muội."

Nghe được hắn chính mồm nói ra những lời này, làm cho nàng nhịn không được rơi xuống oánh oánh nước mắt, trong lòng tràn ngập cảm động.

"Đời này ta chỉ cùng muội dắt tay nhau……" Trong mắt hắn chỉ có vì nàng hòa tan thâm tình, lóng lánh ở trong một đôi phượng mâu thâm thúy.

"Ta cũng vậy……"

Hắn lau đi nước mắt như trân châu của nàng, vuốt ve lệ dung kia.Tay nhỏ bé mềm mại cũng xoa tuấn dung của hắn, không đành lòng hắn trong lúc vô tình lộ ra mỏi mệt.Giữ chặt bàn tay to của hắn, nàng nũng nịu yêu cầu:"Khánh ca ca, theo giúp muội nghỉ ngơi đi!"

Hắn cười khẽ cởi ra áo khoác,lên giường, mềm nhẹ vây quanh nàng, đem nàng để ở trước ngực, tay kia thì đặt trên bụng bằng phẳng của nàng, qua lại vuốt ve.Thật không dám tin nơi này cư nhiên đang mang một cái tiểu sinh mệnh,mà hắn thiếu chút nữa liền mất đi bọn họ……

"A!Thật ngứa,thật ngứa! Không cần sờ bụng muội nữa!"

Cơ Nhạn Nhi còn không biết bản thân sắp trở thành mẹ, không ngừng vặn vẹo giãy dụa, né tránh hắn vuốt ve.

"Cẩn thận một chút……" Hắn yêu thương nói nhỏ.

"Xảy ra chuyện gì?" Vẻ mặt hắn là lạ,cùng bình thường có điểm bất đồng. Nàng cúi đầu nhìn bụng mình,"Chẳng lẽ muội lại biến béo sao?"

Nàng thân thủ nhéo nhéo bụng mình, lại bị bàn tay hắn gọn gàn bắt được nhẹ nhàng vuốt ve.

"Muội thật sự là cái tiểu mơ hồ, ngay cả bản thân có thai cũng không biết." Hắn bất đắc dĩ nói.

Cái gì? Nàng có nghe lầm hay không? Hắn vừa mới nói…… Nàng có có thai?!

"Cái gì…… Huynh lặp lại lần nữa?"

"Ta nói…… Muội đã hoài con nối dòng của ta, là mẫu thân đứa nhỏ của ta." Thấy bộ dạng nàng ngây ngốc, giống như tiểu oa nhi, là một người mang theo một tiểu sinh mệnh của hắn. Tư điểm, càng làm cho hắn rung động không ngừng.

Cái gì…… Nàng…… Nàng có tiểu bảo bảo?

"Muội…… Muội có thai?" Nàng sợ hãi kêu lên.

Nàng thật không dám tin tưởng,tay run run xoa bụng chưa to ra, một cỗ khí tức tự nhiên vui sướng tràn ngập lòng nàng, mắt hạnh hơi ướt.Nàng đã bắt đầu chờ mong cuộc sống hạnh phúc một nhà ba người của bọn họ……

Đợi đã!Cơ Nhạn Nhi tâm tư vừa chuyển,vậy không phải muốn nàng mang thai gả cho hắn?Sao vậy có thể? Làm tân nương tử là thời khắc tuyệt đẹp nhất trong cuộc đời nữ nhân……

"Ô…… Muội không cần có cục cưng…… Đều là huynh làm hại!" Cái mũi nàng hồng hồng, ủy khuất lên án,nâng lên phấn quyền không chút nào lưu tình đánh trong ngực rộng lớn của hắn.

"Muội nói cái gì?" Hắn ngữ khí chuyển trầm, một tay kiềm chế nàng.

Vừa rồi còn nói thương hắn, hiện tại cư nhiên dám hồ ngôn loạn ngữ,khiến hắn không hờn giận?Bị khẩu khí của hắn dọa,Cơ Nhạn Nhi nghĩ, hắn cư nhiên còn hung nàng? Ô……

"Đều là do huynh…… Muội không cần mang thai lập gia đình!Huynh nhất định là cố ý …… Muội mới không cần gả cho huynh!" Cơ Nhạn Nhi cong miệng, tùy hứng đẩy Úy Nguyên Khánh ra.

"Đều có hài tử của ta, còn nói không cần gả cho ta……Vậy đứa nhỏ sinh ra muốn kêu ai là cha?" Cô gái nhỏ này cư nhiên có loại ý niệm này trong đầu?!

"Muội…… Mặc kệ!Muội không cần làm tân nương xấu!"

Hắn đưa người lại chỗ nàng, cùng nàng dựa thật gần, bốn mắt giao nhau……Hắn muốn làm gì?"Ngô……"

Bờ môi hắn đặt trên của nàng, có chứa ý tứ trừng phạt hôn xuống, hắn tìm kiếm đầu lưỡi cùng nàng giao triền.Tiểu nữ nhân đáng giận này! Lại còn nói không cần gả cho hắn, hắn nhất định phải hung hăng phạt nàng!Nghĩ thì nghĩ, hắn hôn vẫn thực ôn nhu,chung quy là không đành lòng……Đã bị hắn dụ hoặc, tay nàng chậm rãi đưa lên cổ hắn, thâm tình hôn trả.Dù sao, nàng muốn dùng thời gian cả đời để bám hắn,chuyện lập gia đình…… Trước hết làm cho hắn lo lắng một chút đi!Ai bảo tâm tư hắn luôn làm cho nàng đoán không ra, làm cho nàng đợi lâu như thế. Hiện tại làm cho nàng có cơ hội,cũng không thể lại tiện nghi hắn…… Hi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.