Tình Địch Mỗi Ngày Đều Trở Nên Đẹp Hơn

Chương 28




Bên ngoài có gió nổi lên, thổi tung rèm cửa trong điện, các cung nữ nối đuôi nhau bước ra, chạy đến đóng cửa sổ.

Lý Tự xuôi tay đứng trong điện, nói: “Người bên cạnh Thái Tử truyền lời, bảo nô tài đến Đông cung phục vụ.”

Chu Cảnh “Ừ” một tiếng, bước qua, không nói một lời, cuối cùng đưa tay nâng mặt y lên.

“Lý Tự, tương lai chúng ta có thể leo lên vị trí nào đều phụ thuộc vào ngươi.”

Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần này, đừng nói là trong trong đống thái giám, ngay cả trong nhóm phi tần sắc đẹp kiều diễm, cũng rất nổi bật.

Nhiệt độ bàn tay ấm nóng trơn nhẵn, Chu Cảnh thả cậu ra, nhưng Lý Tự lại bắt lấy cánh tay hắn.

Chu Cảnh quay đầu nhìn lại, thấy đôi mắt chớp động của Lý Tự. Hắn khẽ rũ mắt, Lý Tự buông tay.

Tư thế cơ thể y trông như đang sợ hãi, nhưng đôi mắt lại lóe lên, dường như trong ngực đang kìm nén một câu, muốn nói lại thôi.

Chu Cảnh quay lưng lại và nói, “Đi đi.”

Lý Tự cúi đầu, cuối cùng vẫn không nói gì. Y chỉ quỳ xuống, làm một đại lễ với Chu Cảnh.

Từ nay về sau y là một nô tài của thái tử.

Y đứng dậy khỏi mặt đất, khom lưng lui ra ngoài.

Sau khi rời đi, Chu Cảnh mới quay đầu lại, lớn tiếng kêu: “Đừng bao giờ quên, ngươi là nô tài của ai!”

“Cắt!” Đạo diễn Quách kêu một tiếng rồi đứng dậy từ sau màn hình theo dõi: “Thanh Tuyền, chỗ này cậu hơi sai.”

Bạch Thanh Tuyền nhanh chóng đi qua, đạo diễn Quách nói: “Lý Tự là bạn chơi thân từ nhỏ với cậu. Đối với cậu mà nói, y không chỉ đơn thuần là một tên nô tài. Y đến Đông cung, một mặt cậu mong đợi có thể dựa vào y mà lật đổ Thái tử, một mặt cậu lại rất lo lắng y sẽ phản bội, đồng thời cũng vì coi như bạn bè, khi cậu đưa y đến bên người Thái tử, cậu vừa có cảm giác oán giận, vừa có cảm giác xấu hổ, cho nên khi cậu nói lời thoại, nó phải vừa cho thấy cảm giác uy nghiêm của chủ nhân, vừa phải có tình cảm bạn bè. Loại vừa uy vừa ân này, vừa là chiến lược, vừa là cảm xúc. Cậu hiểu những gì tôi nói chưa?”

Một thợ trang điểm vội vàng chạy đến trang điểm cho hắn ta. Bạch Thanh Tuyền nhìn màn hình, nghiêm túc gật đầu.

Chủ yếu là do vừa rồi hắn sờ vào mặt Thẩm Kim Đài nên thất thần.

Khi Thẩm Kim Đài trang điểm đậm rất có mùi vị của năm đó, rất có dáng vẻ năm xưa khi cậu ta bắt nạt hắn.

Đối với một Thẩm Kim Đài như vậy, trong mắt hắn không có thứ tình cảm gì, chỉ có bóng tối và hận thù!

Hắn tin tưởng tiết mục bất hòa giữa Chu Cảnh và Lý Tự giai đoạn sau, hắn chắc chắn có thể diễn tốt vô cùng!

“Tới, tất cả các bộ phận chuẩn bị, chúng ta sẽ làm lại một lần nữa.”

Thẩm Kim Đài lại trở lại cửa điện đứng, Lý Mỹ Lan nhân cơ hội thổi cái quạt gió, vỗ bả vai cậu: “Quay rất tốt, tiếp tục cố gắng.”

Cô có hơi bất ngờ trước thái độ làm việc của Thẩm Kim Đài.

Rất nghiêm túc, nói năng thận trọng.

Lần thứ hai, Thẩm Kim Đài diễn tốt hơn. Là một diễn viên già, Tống Vi đột nhiên phát hiện ra tiết tấu cảm xúc của cậu đã thay đổi.

Tiết tấu cảm xúc của diễn viên rất quan trọng, nhưng cái này không thể học được. Nó phụ thuộc vào thiên phú và khả năng tiếp nhận. Tiết tấu cảm xúc này không chỉ là tiết tấu cảm xúc của các câu thoại, mà còn là sự phối hợp giữa các câu thoại và hành động, một đoạn lời thoại hay một cảnh ngoái đầu nhìn lại, giữa chúng tạm dừng vài giây hoặc thậm chí hàng chục giây, tất cả đều phải được kết nối cẩn thận. Tiết tấu cảm xúc tốt, lưu loát mà cũng tạo được sự căng thẳng.

*Người đọc thích lo lắng một cách mù quáng, giống như bạn buộc họ vào ngõ cụt, khiến họ phát điên và khiến tim họ đập nhanh hơn. Hoặc như việc khiến người đọc cảm thấy căng thẳng vì suy nghĩ: “Nhân vật chính của chúng tôi sẽ gặp phải chuyện gì?” (zhihu)

Từ khi Chu Cảnh nói “Đi đi”, đến khi Lý Tự quỳ xuống dập đầu, tiết tấu trung gian được Thẩm Kim Đài làm chủ rất tốt.

Nếu dập đầu quá nhanh, sự căng thẳng sẽ không còn, nếu dập đầu quá chậm, như vậy sẽ mất đi nhịp điệu mà một phim truyền hình nên có.

Bà còn đi đến sau màn hình, nhìn cận cảnh Thẩm Kim Đài một chút. Nước mắt trên khuôn mặt cậu vẫn còn như có như không, độ ẩm cũng vừa phải.

Rất khó để hiểu diễn xuất, đặc biệt là đối với các diễn viên trẻ.

Kỹ năng diễn xuất của Bạch Thanh Tuyền tốt hơn so với thế hệ trẻ hiện nay, nhưng diễn xuất của hắn vẫn tương đối phô trương, không đủ cao cấp.

Đạo diễn Quách xuất thân là một nhiếp ảnh gia. Ông rất biết cách tránh những điểm yếu. Vai diễn của Thẩm Kim Đài là tinh tế trầm tĩnh, ông cho cậu nhiều cảnh đặc tả hơn. Bạch Thanh Tuyền rất đẹp, nhưng vẫn thiếu chút chi tiết nhỏ, khi cần phô bày sẽ cho nhiều cảnh toàn thân. Vốn ban đầu hai người không hòa thuận, thông qua sự điều hòa của ống kính, hiệu quả vừa có cảm giác vừa có mỹ cảm.

Nhà sản xuất Trương nói với Cao Kiều: “Cậu có thể yên tâm, cả hai đều có thể diễn tốt.”

Cao Kiều không nói, gửi video cho Diêm Thu Trì.

Thẩm Kim Đài này, thực sự đã diễn rất tốt.

Đây có phải vẫn là diễn xuất hoành tráng của Thẩm Kim Đài?

Trịnh Tư Tề cũng ở đó học hỏi. Cảnh quay tối là cảnh giường chiếu của cậu ta với Thẩm Kim Đài.Cậu ta cũng khẩn trương muốn chết.

Buổi trưa xem màn trình diễn của Thẩm Kim Đài, cậu ta còn phải rung động hơn người khác.

Bởi vì sau khi Thẩm Kim Đài quay phim cả ngày, cậu ta có thêm một biệt danh gọi là “Thẩm Nhất”.

Khi Bạch Thanh Tuyền trở lại xe của bảo mẫu, khuôn mặt đen xì.

Trợ lý cũng không dám thở, anh Uy lên xe, nói: “Mệt không?”

Bạch Thanh Tuyền không nói một lời, nhưng hắn thực sự đang trong tâm trạng tồi tệ.

Hắn cho rằng kỹ năng diễn xuất của mình đã được coi là tốt trong đám diễn viên trẻ. Ai ngờ hôm nayđối diễn với Thẩm Kim Đài, chính hắn cũng cảm thấy chột dạ.

Hơi thở, lời thoại, biểu cảm của Thẩm Kim Đài, hắn nhìn lâu một chút liền cảm thấy nghi ngờ.

Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy được!

Thẩm Kim Đài đã rút khỏi vòng giải trí hai năm, vậy mà lại diễn hay hơn hắn!

Tiểu Đường phấn khích đến nỗi không nhịn được mà chia sẻ với người hâm mộ.

Lần đầu tiên cậu diễn xuất, người hâm mộ của cậu cũng rất mong đợi. Tiểu Đường đồng ý nói với họ về tình huống buổi quay phim ngày hôm nay.

“Đoàn làm phim không cho phép chụp ảnh, nếu không tôi thực sự muốn ghi lại một đoạn cho mọi người, tôi chỉ có thể nói, anh Kim diễn rất tốt, đạo diễn đã đặt cho anh ấy một biệt danh, Thẩm Nhất!”

Fan cậu gào khóc, các cô tò mò muốn chết rồi!

Thẩm Kim Đài nói hai năm qua cậu đi học diễn xuất, chẳng lẽ là thật?

Nói về lần đầu tiên khi Thẩm Kim Đài đóng bộ phim thần tượng, lúc họ kiểm soát những lời chỉ trích kia thực sự rất khó khăn. Ngay cả khi là một người fan cứng, họ cũng cảm thấy kỹ năng diễn xuất của Thẩm Kim Đài, ừm …

Nhưng anh yêu của họ là ai chứ? Họ chỉ đành tự lừa dối lương tâm mà khen ngợi.

Nhưng họ cũng muốn được thành fan của người thuộc phái thực lực. Như vậy thì các nàng có thể thoải mái khoe khoang khoác lác, chửi nhau với fan hâm mộ nhà khác cũng có thể thẳng lưng mà chửi.

Rốt cuộc cũng là một diễn viên, mọi thứ đều là ảo, chỉ có diễn xuất mới là vốn liếng thực sự.

Loại chuyện vui như này dĩ nhiên không thể chỉ có mình mình hưởng thụ, gần đây Nguyệt Quang fan và fan hâm mộ của Dương Lý Chi đang thi nhau xé Thẩm Kim Đài. Có lẽ là sợ bị cậu chiếm sức hot, hôm nay cửa trước vừa có chút tin tức, cửa sau họ đã đi khắp nơi bôi nhọ trên các trang báo.

“Cười chết người, Đầu hoa fan thực sự tự thay đổi biệt danh cho hắn rồi, không gọi là Thẩm Đầu hoa nữa, mà đổi thành Thẩm Nhất!”

“Nhất cái gì, một cảnh cũng không qua hả, hahahaha!”

*nhất = một

“Là một con cá muối nhể.”

*cá muối: xuất phát từ bộ phim “Đội bóng Thiếu Lâm” có câu: “”Làm người nếu như không có ước mơ thì có khác gì cá mặn không?” Cho nên “cá mặn” hiện nay là để ám chỉ những người cái gì cũng không muốn làm, không có bất kỳ mơ ước nào hết. (baidu)

“Nói cậu ta thay hình đổi dạng thì tôi tin. Cuộc họp báo kia quả thật cậu ta đã trở lại rất đẹp, nhưng diễn xuất cay mắt của cậu ta hẳn là chưa hết nhỉ? Lại còn Thẩm Nhất, hẳn là một cảnh cũng không qua phải không!”

“Chiến trận của <<Đông cung tới>> rất lớn, hy vọng sẽ không vì Thẩm đầu hoa mà phai nhạt, kỹ năng diễn xuất của cậu ta thực sự tôi không dám khen ngợi.”

“Nghiêm túc mà nói, bộ phim này thật sự rất hấp dẫn. Bạch Thanh Tuyền sẵn sàng diễn chung với Thẩm Kim Đài đã là một điểm hấp dẫn, lại thêm một Thẩm Kim Đài trộn lẫn trong một nhóm các diễn viên phái thực lực, như vậy thậm chí còn phê hơn!”

“Tôi nghe nói bản trailer đầu tiên của phim sẽ được phát hành vào cuối tuần này. Có thể mong chờ đó, cậu ta là nam hai hẳn sẽ ló mặt ra nhỉ?”

“Ô ô ô, tôi không quan tâm đến Thẩm Kim Đài. Nhưng tôi rất phấn khích khi thấy Bạch Nguyệt Quang mặc trang phục cổ trang thêm một lần nữa, lại có thể liếm mặt rồi!”

“Trang phục cổ trang của Bạch Thanh Tuyền thực sự là đúng chuẩn chàng tiên nhỏ, một đống chủ kênh trên bilibili đang đợi đó!”

“Đáng tiếc tôi không thích Dương Lý Chi diễn cùng hắn, không thể tìm một hoa đán trẻ hơn tới phối hợp với hắn sao. Khuôn mặt của Dương Lý Chi sắp bị thẩm mỹ đến hỏng rồi đấy?”

“Lầu trên đang nói cái éo gì mà phẫu thuật thẩm mỹ hỏng đấy, chỉnh con mẹ mày, chỉ là chỉnh răng thôi!”

“A a a, chỉnh răng có thể thay đổi từ một người xấu xí thành một đại mỹ nữ xinh đẹp. Mọi người đều đi sửa răng đi!”

“Cho nên lầu trên thừa nhận Dương Lý Chi là một đại mỹ nữ đúng không? Ha ha ha ha.”

Ban đầu, bài post này là về Thẩm Kim Đài, sau đó dần biến thành cuộc chiến giữa Lý Tử và Nguyệt Quang fan. Một là tiểu sinh đang ăn khách, một là hoa đán nổi tiếng, cả hai người hâm mộ đều rất hung hăng, hàng trăm top comment cũng không thể phân chia thắng bại, cuối cùng đỉnh điểm là tấn công nhân thân, bài đăng bị quản trị viên can thiệp, lúc này hai fandom mới bỏ qua.

*Lý Tử là fandom của Dương Lý Chi.

Sau một ngày quay phim, không khí của đoàn làm phim đã thay đổi.

Bạch Thanh Tuyền bị chế trụ theo mọi hướng, đó là những gì tất cả mọi người đều có thể thấy.

Bởi vì hôm nay Bạch Thanh Tuyền càng diễn thì NG càng nhiều, tâm lý rõ ràng đã sụp đổ, cuối cùng khuôn mặt hắn không nén được sự tức giận, nụ cười đặc biệt miễn cưỡng.

*NG là những cảnh quay phim bị lỗi hay không đạt chất lượng và bắt buộc phải quay lại.

Cuối cùng, đạo diễn Quách yêu cầu hắn nghỉ ngơi, để lại một cảnh mai quay lại.

Ngược lại là Thẩm Kim Đài, cậu không phải NG một lần nào hết.

Hôm nay trợ lý của Bạch Thanh Tuyền đặc biệt cẩn thận, lấy hộp cơm ra khỏi túi, sắp xếp cẩn thận rồi nói với Bạch Thanh Tuyền: “Anh Tuyền, ăn cơm đi.”

Bạch Thanh Tuyền đang xem điện thoại.

Điện thoại di động đang phát một bộ phim truyền hình, là một phim thần tượng não tàn.

Đúng vậy, đó là bộ phim thần tượng có diễn xuất cay mắt đầu tiên của Thẩm Kim Đài.

Thẩm Kim Đài ở bên trong cười toe toét chớt mắt phóng điện về khuôn mặt của nữ chính, khuôn mặt cậu ta như đang co giật, phối hợp với kiểu tóc mái lỗi thời của hắn, nhìn vừa mỡ vừa dính.

Bạch Thanh Tuyền cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Trong hai năm qua, hắn đã sử dụng bộ phim này như một chương trình giải trí.

“Tố chất tâm lý của em không tốt” Anh Uy vừa ăn vừa nói, “Anh thấy em chỉ ổn nửa đoạn đầu, nửa sau trực tiếp không thể chịu nổi.”

“Tâm trạng của em vừa tốt hơn chút, anh đừng nói nữa.” Bạch Thanh Tuyền rất mất mác.

“Diễn xuất của Thẩm Kim Đài đột nhiên trở nên tốt như vậy, hơi bất ngờ, nhưng cậu ta chắc chắn không thể cướp được spotlight của em, vai chính của em cũng như kế hoạch vẫn còn đó. Trừ khi chính em sụp đổ trước, cúi đầu nhường tâm điểm cho cậu ta.” Anh Uy vừa nói vừa giật chân gà trong tay hắn:”Giữ dáng.”

“Sao em có thể để cậu ta chiếm spotlight được.” Bạch Thanh Tuyền lau miệng nói.

“Vậy thì em nên lạc quan lên. Thật ra bộ phim này trọng thực lực. Cậu ta diễn tốt cũng là một chuyện tốt cho cả đoàn làm phim. Cậu ta sẽ không cản trở chúng ta. Bộ phim này được bố trí tốt như vậy, kịch bản viết rất chắc tay, thể nào mà chả nổi. Em không thể thôi nghĩ về mối hận thù với cậu ta trong quá khứ sao, chỉ cần coi cậu ta như một nam hai bình thường là được. Em là hoàng tử, tương lai là thái tử, hoàng đế, cậu ta chỉ là một thái giám. Nếu khí thế của em bị cậu ta đánh bại, chủ nhân còn không bằng nô tài, đó mới thực sự là xong rồi.”

“Trong lịch sử có thái giám nào không khom người cúi đầu không? Tại sao không để cậu ta diễn chân thực hơn, giống như một thái giám thực sự?”

“Bộ phim của chúng ta không thuộc dòng phim lịch sử”, Anh Uy nói: “Thái giám co đầu rụt cổ sao biết nói lời yêu. Vì để dễ xem phim, chúng ta khẳng định phải khiến cậu ta đẹp từ trong ra ngoài. Đừng nói về cậu ta nữa, em hãy đi ngủ sớm chút đi, điều chỉnh trạng thái cho tốt.”

“Em sẽ đến trường quay xem phân cảnh của cậu ta và Chu Anh.” Giờ đây hắn đã vô thức học theo đoàn làm phim, sử dụng tên nhân vật trong bộ phim để gọi những người khác: “Em không gặp cậu ta, em đi nhìn tiểu thịt tươi. “

Anh Uy nói: “Ánh mắt không được lộ liễu, đừng để lộ chuyện em thích đàn ông như Thẩm Kim Đài.”

Bạch Thanh Tuyền im lặng một lúc và nói: “Không phải người hâm mộ của em thậm chí còn gán CP cho em và Tổng Giám đốc Diêm sao, em nghĩ phản ứng của công chúng sẽ ổn thôi…”

Họ còn gọi Diêm Thu Trì là con rể của mình.

“Đó là gán chơi, bán hủ và thực sự gay khác nhau. Em có tin chân trước em vừa công khai thích một người đàn ông, chân sau một đám fan bạn gái sẽ thoát fan không.” Anh Uy nhìn khuôn mặt hắn như đưa đám, nói: “Mới hai mươi hai thôi, em vội vã cái gì. Thêm hai năm nữa, đợi cho đến khi em đứng vững, em muốn gì cũng được. “

Bạch Thanh Tuyền nghĩ, hai mươi hai mới là độ tuổi có nhu cầu mạnh mẽ.

Đáng thương cho hắn, ngày ngày phải đối mặt với một loạt các anh chàng đẹp trai, tâm hoa nộ phóng còn phải giả bộ thanh tâm quả dục, ô ô ô.

*tâm hoa nộ phóng: mở cờ trong bụng

Tất cả là lỗi của Thẩm Kim Đài.

Thiết lập hiện tại của hắn về cơ bản trái ngược với Thẩm Kim Đài. Thẩm Kim Đài thích đàn ông, hắn tự nhiên không thể thích.

Hắn là bông hoa cao lãnh, là tiên nam nhỏ.

Cao Kiều đến sân bay đón Diêm Thu Trì, Diêm Thu Trì xuống máy bay. Trên đường về mới rảnh rỗi xem video mà Cao Kiều gửi.

“Không ngờ Thẩm Kim Đài diễn xuất không tệ lắm”, Cao Kiều ngồi vào vị trí tài xế, quay đầu báo cáo: “Đạo diễn còn đặt cho cậu ta một biệt danh, là Thẩm Nhất.”

Phát hiện Diêm Thu Trì ngẩng đầu lên nhìn, hắn ta giải thích: “Những cảnh quay của cậu ta chỉ cần quay một lần là qua.”

Thực ra cái video được quay bằng điện thoại này không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Hiện trường rất ồn ào. Quạt máy thổi liên tục không ngừng, đèn chiếu sáng, người thu âm, chụp ảnh, rất nhiều người. Thẩm Kim Đài đứng trong ánh sáng cùng Bạch Thanh Tuyền. Âm thanh nghe không rõ ràng, nhưng có vẻ tốt.

“Buổi tối là cảnh của ai?” Diêm Thu Trì hỏi.

“Buổi tối là cảnh quan trọng nhất,” Cao Kiều có chút phấn khích: “Cảnh giường chiếu của Thẩm Kim Đài và Trịnh Tư Tề!”

Diêm Thu Trì không nói. Ánh sáng trên màn hình chiếu sáng hàng lông mày của hắn. Giữa ánh sáng và bóng tối, ngũ quan trên khuôn mặt càng lộ vẻ sâu sắc hơn.

Đêm qua hắn nằm mơ.

Lại mơ thấy Thẩm Kim Đài.

Trong giấc mơ, hắn đang ôm người Thẩm Kim Đài ướt đẫm mồ hôi, bàn tay sờ chỗ không nên sờ, trong ngực có một sự thỏa mãn kỳ lạ.

Cảm giác hài lòng vì ôm chặt một người là thứ hắn chưa bao giờ có. Cho nên cảm giác trong giấc mơ cũng là ảo, nửa đúng nửa sai, như thể ngứa mà không thể gãi, trong lòng càng không yên.

Dưới tình huống này, hắn còn muốn đi xem cảnh quay tối nay sao?

Diêm Thu Trì là một người lý trí. Hắn đã phân tích giấc mơ đêm qua một cách rất logic.

Hắn cảm thấy bình thường mình quá kiềm chế.

Hắn có chứng đói khát da thịt rất nghiêm trọng.

Chứng đói khát da thịt là một vấn đề về tâm lý. Đúng như tên gọi của nó, đây là một loại khát khao được tiếp xúc với da thịt, đặc biệt là khi khỏa thân. Những người có tâm lý kiểu này sẽ có hai loại biểu hiện cực đoan, một loại thì đặc biệt thích sờ vào cơ thể người khác, một loại thì đặc biệt kháng cự, Diên Thu Trì luôn luôn tự hạn chế bản thân rõ ràng là loại thứ hai.

Bởi vì hắn sợ mình đắm chìm, cũng xấu hổ khi sở thích này bị phát hiện, cho nên hắn kiềm chế, kháng cự sự tiếp xúc với mọi người.

Hắn không nên ôm Thẩm Kim Đài. Chính vì hắn ôm Thẩm Kim Đài, Thẩm Kim Đài say xỉn khẽ nằm trong lồng ngực hắn đã khơi dậy ham muốn bị kiềm chế của hắn nhiều năm qua.

Không liên quan và tình yêu, chỉ thuần túy là nhu cầu sinh lý đang quấy rối suy nghĩ của hắn.

Hắn mở nút cổ áo, nhìn vết cắn trên cổ, nó đã nhạt tới mức gần như không thể nhìn rõ.

Giống như hình xăm trên người Thẩm Kim Đài.

“Giám đốc Diêm, ngài về nhà hay …”

“Đi đến trường quay.” Diêm Thu Trì nói.

Ánh sáng của đèn đường chiếu qua cửa sổ ô tô. Diêm Thu Trì ngồi trong bóng tối, chỉ có cổ và ngực có ánh sáng chiếu lên, yết hầu gợi cảm chuyển động lên xuống, cái cằm nghiêm nghị chìm vào bóng tối, không thể thấy rõ biểu cảm của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.