Tình Địch Luôn Trêu Tôi

Chương 27: Toàn thân nổi da gà




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cậu mau thả mình xuống..." Cuối cùng Hạ Tri Điểu vòng tay qua cổ Tùy Chí Thanh, thấp giọng mở miệng nói.
Ở gần đó có một dì mặc đồ dọn vệ sinh, mang khẩu trang, cầm cái chổi nhìn về phía hai người, Hạ Tri Điểu bị nhìn thấy trên mặt rất nhanh liền muốn bốc cháy.
Tùy Chí Thanh nhìn dì dọn vệ sinh ở bên kia, lại cúi đầu nhìn Hạ Tri Điểu: "Sợ cái gì?"
"Không có..." Giọng nói của Hạ Tri Điểu phát ra càng nhẹ.
Cùng lúc đó, người môi giới lưng thẳng tắp, mặc âu phục, mang giày da đứng ở bên cạnh nhìn qua hai người, sau đó liền đem cái cặp đang ôm trong ngực chuyển qua một bên, giả vờ như cái gì cũng không nhìn thấy.
Được Tùy Chí Thanh thả xuống, Hạ Tri Điểu đang định tự mình vịn cửa đi nhưng mà Tùy Chí Thanh lại vươn tay ra, vì vậy Hạ Tri Điểu đành phải đưa tay để vào trong lòng bàn tay của Tùy Chí Thanh, sau đó cùng nhau đi xem căn nhà đầu tiên.
Căn đầu tiên thoạt nhìn mọi thứ đều rất tốt, chỉ là thiết kế nhà bếp khiến cho người khác khi nhìn vào thì cảm thấy không được hài lòng lắm. Màu nâu làm cho người khác khi bước vào cảm giác quá nặng nề, trang trí theo kiểu dáng Châu Âu mang lại cảm giác cũng quá xa hoa lại thiếu một chút cảm giác 'nhà'.
Nhìn một chút, Hạ Tri Điểu thật sự cảm thấy chân vẫn còn mơ hồ đau làm cho mình không thể tập trung giải thích được với người môi giới chỗ nào thích, chỗ nào không thích. Sau đó vịn đồ vật khập khiễng đi đến sôpha trong phòng khách, ngồi xuống tiếp tục xoa xoa bàn chân.
Tùy Chí Thanh thấy thế cũng từ trong nhà bếp đi ra, nhìn Hạ Tri Điểu.
Một lát sau, Tùy Chí Thanh liền đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh Hạ Tri Điểu: "Cởi giày ra."
"Không được." Hạ Tri Điểu nói.
"Cởi ra, để mình xem một chút." Tùy Chí Thanh chăm chú nhìn vào mắt Hạ Tri Điểu, nói lại lần nữa.
"Uy, cậu..." Một giây sau, không đợi Hạ Tri Điểu trả lời, mắt cá chân liền bị Tùy Chí Thanh bắt được. "Cậu làm cái gì vậy?"
"Giúp cậu xem thử một chút mà thôi." Tùy Chí Thanh trong khi nói chuyện, liền mở cái khoá nhỏ bên trên đôi giày da màu nâu, sau đó đem đôi giày cởi ra, đôi vớ màu đen cũng bị cởi xuống. Làn da trên bàn chân so với màu đen của đôi vớ cùng với màu xanh đậm của quần Jean, vô cùng trắng nõn.
Chân, đối với Hạ Tri Điểu mà nói cũng là một nơi vô cùng riêng tư và mẫn cảm. Lúc này bị Tùy Chí Thanh nắm trong tay, Hạ Tri Điểu chỉ cảm thấy mơ hồ có chút xấu hổ.
Nhìn xuống mắt cá chân, chỗ đó hơi có chút sưng đỏ, vì vậy Tùy Chí Thanh liền lấy điện thoại di động ra, cúi đầu mở khoá, tìm kiếm trong danh bạ cái tên 'Trương Khải Duy', bấm nút gọi, bên kia liền có người bắt máy.
"Khải Duy, là mình, A Thanh..." Điện thoại vừa được kết nối, Tùy Chí Thanh bắt đầu miêu tả tình huống bàn chân của Hạ Tri Điểu. Nhưng mà tay của Tùy Chí Thanh từ đầu đến cuối cũng không có buông ra, vẫn cầm lấy bàn chân của Hạ Tri Điểu.
Hạ Tri Điểu co lại ở trên ghế sôpha, cắn nhẹ môi dưới, cũng không biết nên làm như thế nào. Ngay lúc Tùy Chí Thanh tắt điện thoại, đưa mắt nhìn về phía mình, trong tim Hạ Tri Điểu khẽ động, lập tức đem ánh mắt chuyển qua một bên.
"Cậu ta nói chắc là không có vấn đề gì lớn. Mình thử một chút cách của cậu ta." Tùy Chí Thanh nói xong, đưa điện thoại di động bỏ lại vào trong túi áo, sau đó hai cánh tay đều đều xoa lên mắt cá chân của Hạ Tri Điểu.
Cảm thụ được nhiệt độ trong lòng bàn tay Tùy Chí Thanh, cái dây cung trong lòng Hạ Tri Điểu từ đầu đến cuối cứ căng lên, tóc của Tùy Chí Thanh rủ xuống, chạm vào mu bàn chân làm cho cảm giác có chút ngứa, Hạ Tri Điểu kìm lòng không được rụt chân lại.
"Làm đau cậu rồi?" Cảm nhận được động tác nhẹ nhàng kia của Hạ Tri Điểu, Tùy Chí Thanh ngẩng đầu hỏi.
"Không có..." Hạ Tri Điểu cắn môi lắc đầu.
"Khụ.. khụ... Hạ tiểu thư, cô cảm thấy nơi này như thế nào?" Lúc này người môi giới đi đến, ho nhẹ một tiếng, hỏi thăm.
"Tiếp tục đi xem đi." Hạ Tri Điểu nói.
"Được." Người môi giới gật đầu. Không biết có phải là do mình suy nghĩ nhiều hay không, luôn cảm thấy hai người ở trước mắt này quan hệ không được bình thường. Cũng phải, đã cùng nhau đi xem nhà đương nhiên quan hệ không phải bình thường, chắc chắn là bạn thân.
Một buổi chiều, tổng cộng đi xem được ba căn nhà, cuối cùng Hạ Tri Điểu chọn căn thứ hai.
Căn nhà thoạt nhìn rất mới, bốn phía thông thoáng đón lấy toàn bộ ánh sáng, thiết kế hợp lý, có máy điều hòa không khí làm tăng thêm sự ấm áp, còn có một cái sân vườn nhỏ, bốn vách tường có dây leo uốn lượn bao quanh, ở giữa còn đặt một cái bàn gỗ màu nâu.


Mấu chốt nhất chính là thiết kế nhà bếp của căn nhà này làm cho Hạ Tri Điểu rất ưng ý. Ở bên trong lắp đặt máy rửa chén đời mới SMEG, ở phía dưới còn gắn thêm lò nướng BOSCH cùng với lò vi ba, ở góc tường phía Nam có đặt một cái tủ lạnh hai cửa, bên trong thì dung tích lớn, ngay cả quầy bar, tủ rượu cái gì cần cũng đều có.


Quyết định xong, Hạ Tri Điểu ngay lập tức ký hợp đồng. Nhìn thời gian vừa vặn đến bốn giờ rưỡi chiều nhưng bên ngoài thoạt nhìn đã trở nên tối dần.
"Cậu hôm nay ở chỗ này này sao?" Tùy Chí Thanh hỏi.
Hạ Tri Điểu nghe xong, gật gật đầu. Kỳ thật cũng muốn để Tùy Chí Thanh dọn đến ở cùng một chỗ nhưng mà lúc này Hạ Tri Điểu không biết nên mở miệng như thế nào.
"Được rồi, vậy đồ đạc của cậu..."
"Trước mắt còn để ở trong khách sạn." Hạ Tri Điểu trả lời.
"Khách sạn nào, để mình đi lấy giúp cậu, thuận tiện trả phòng luôn." Tùy Chí Thanh nói xong, đứng dậy.
"...Khải Hi." Hạ Tri Điểu tay vỗ ở trên ghế sôpha, đầu chuyển sang một bên. "Khách sạn ở trên đường Kiền Bình."
"Chân cảm thấy thế nào rồi?" Tùy Chí Thanh gật gật đầu, tiếp tục hỏi.
"Còn một chút, còn đau một chút." Hạ Tri Điểu nói.
"Uhm, mình đi trước đây." Tùy Chí Thanh nói xong, giúp Hạ Tri Điểu mở máy sưởi, sau đó xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Hạ Tri Điểu nhìn cửa ra vào lại nhìn phía ngoài cửa sổ. Sắc trời tựa như đang phủ một lớp bụi, nhìn qua cảm thấy có chút khó chịu.
Cũng không biết qua bao lâu, Hạ Tri Điểu lấy điện thoại di động ra, mở App của siêu thị lên bắt đầu đặt hàng.
Đại khái là đặt một ít rau quả và một ít thịt, còn có lương thực, dầu ăn, mì, gạo, rượu, và nồi, chén, xẻng, giá múc canh... cùng với các vật dụng trong phòng ngủ và đồ dùng trong sinh hoạt hàng ngày, gom lại được một đống lớn đồ vật. Sau đó Hạ Tri Điểu ngồi ở chỗ đó yên tĩnh chờ đợi.
Trong lúc chờ đợi, Hạ Tri Điểu nhớ đến những lời mà Tùy Chí Thanh đã nói tối hôm qua, cảm thấy trong lòng không thoải mái.
So với việc Tùy Chí Thanh mặc kệ, không thèm để ý đến cuộc sống riêng tư của mình hay là cái dạng đức hạnh gì, Hạ Tri Điểu càng hi vọng là bị để ý. Đồng thời Hạ Tri Điểu rất tức giận, bởi vì Tùy Chí Thanh lại thật sự tin rằng mình là loại người cởi mở như vậy, bản thân mình thật đúng là một người đầy mâu thuẫn.
Ngồi ở trên ghế sôpha, cũng không biết có phải là do bị cảm hay không, cuối cùng Hạ Tri Điểu không chịu nổi liền ngủ thiếp đi.
Lại nằm mộng, mà còn là mơ tiếp giấc mộng ngày hôm qua. Trong mộng, Hạ Tri Điểu thấy mình đào hôn bỏ trốn đi tìm Tùy Chí Thanh. Kết quả Tùy Chí Thanh lại nói một câu: "Cô thật là dơ bẩn, không xứng làm bạn của tôi."
Đột nhiên tỉnh giấc, thời gian mới trôi qua mười phút. Hạ Tri Điểu ngồi ở trên ghế sôpha, cả người đều là mơ hồ.
Đến hơn năm giờ, tiếng chuông cửa vang lên, vì vậy Hạ Tri Điểu vội vàng từ trên ghế sôpha đứng dậy, đi đến cửa, kết quả phát hiện là người giao hàng.
Đồ mua đặc biệt nhiều, người giao hàng cũng chịu không nổi thở ra một làn khói trắng nói: "Làm gì mà mua nhiều đồ như vậy?!"
"Vừa mới chuyển nhà." Hạ Tri Điểu trả lời.
"A a, mỹ nữ, nhận hàng xong nhớ cho tôi năm sao khen ngợi nha!" Nhân viên giao hàng đem toàn bộ đồ mua xách vào trong nhà liền xoay người đi ra ngoài.
Hạ Tri Điểu hít mũi một cái, cầm điện thoại di động cho nhân viên giao hàng điểm khen ngợi, liền cúi người chuẩn bị đem đồ vật đã mua sắp xếp lại.
Nhưng mà do trong người đang mang bệnh nên Hạ Tri Điểu không còn khí lực gì, vừa mới dời một cái nồi cùng một vật dụng trong phòng ngủ mà đã cảm thấy mệt mỏi quá, nghĩ đến còn có nhiều đồ như vậy thì cảm thấy bản thân thật muốn chết đi.
Lúc này tiếng chuông cửa lại vang lên.
Hạ Tri Điểu kinh ngạc vội vàng đi qua mở cửa, sau đó liền thấy Tùy Chí Thanh mang theo hai cái vali, xuất hiện ở chỗ ấy.
"Cám ơn." Nhấp nhấp bờ môi khô cằn, Hạ Tri Điểu nói ra hai chữ.
"Không cần khách khí." Tùy Chí Thanh trả lời.
"Bệnh cảm nặng thêm?" Đặt hành lý xuống, Tùy Chí Thanh hỏi.
Hạ Tri Điểu nghe vậy, lắc đầu, sau đó xoay người chuẩn bị tiếp tục đi dọn dẹp những đồ vật kia.
"Để mình dọn cho. Chân của cậu đã tốt hơn chưa?" Đóng cửa lại, Tùy Chí Thanh lại nhìn Hạ Tri Điểu một chút.
"Vẫn chưa..." Hạ Tri Điểu lắc đầu.
"Vậy cậu ngồi xuống đi, đừng lộn xộn." Tùy Chí Thanh nói.
"A..." Hạ Tri Điểu gật gật đầu.
Lát sau một mình Hạ Tri Điểu ngồi ở trên ghế sôpha, sau đó nhìn Tùy Chí Thanh lấy ra từng món đồ đã mua, để vào từng vị trí, quét dọn lại căn phòng.
Sau đó Hạ Tri Điểu mở hành lý, lấy ra một cái váy, đi vào nhà vệ sinh tắm rửa. Một lát sau Hạ Tri Điểu mặc một cái váy ngủ mỏng màu trắng đi ra.
Lúc này Tùy Chí Thanh đã sắp xếp hoàn tất xong tất cả mọi thứ. Hạ Tri Điểu bây giờ mới nghĩ đến vốn dĩ có thể tìm một người giúp việc.
"Đã hơn sáu giờ rồi..." Làm xong mọi thứ, Tùy Chí Thanh ngồi dậy nhìn màn hình điện thoại di động.
"Cho nên? Cậu muốn đi hay sao?" Hạ Tri Điểu đột nhiên hỏi.
"Không sai biệt lắm." Tùy Chí Thanh nói.
"Vậy cậu sẽ còn lại đến đây không?" Hạ Tri Điểu tiếp tục hỏi. "Mình muốn nói là, cùng mình ở một chỗ, cậu nguyện ý không?"
Nghe vậy Tùy Chí Thanh nhìn xung quanh bốn phía, không nói gì.
"Ý tứ này, là không đến?" Hạ Tri Điểu sau khi nói xong, đưa tay đến trên bàn, từ trong túi lấy ra bao thuốc lá, rút ra một điếu thuốc, bật lửa, hít một hơi, sau đó hoảng hoảng hốt hốt phun ra vòng khói thuốc. "Hôm qua còn nói muốn cùng mình ở một chỗ."
"Quả nhiên vẫn là không thể trở về được giống như trước kia đúng không? Trước kia cãi nhau ầm ĩ xong, cậu sẽ không cả ngày đều nghiêm mặt, bây giờ ngay cả một câu nói chuyện cũng là nói thật kịch liệt..." Hạ Tri Điểu nói đến chỗ này, hít mũi một cái, lắc đầu. "Hơn nữa, cậu cũng không làm được điều mà cậu đã nói, chính là mặc kệ mình biến thành dạng gì đều sẽ dễ dàng tha thứ. Có thể đại khái là do thời gian làm thay đổi mọi thứ. Mình quả thật... nên suy nghĩ lại."
Sắc trời đã hoàn toàn trở nên tối đen, ở bên ngoài một mảnh vắng vẻ trống trải, cho dù không đi ra ngoài cũng cảm giác được nếu đi ra bên ngoài sẽ lạnh lẽo bao nhiêu.
Lát sau, lông mày của Tùy Chí Thanh nhíu lại, rủ mắt xuống rồi lại ngẩng đầu lên, từ chỗ cửa sổ sát đất xoay người lại, đi đến bên cạnh Hạ Tri Điểu, vươn tay, từ giữa những ngón tay của Hạ Tri Điểu đoạt lấy điếu thuốc lá.
"Uy..." Hạ Tri Điểu nhìn Tùy Chí Thanh.
Tùy Chí Thanh hít một hơi thuốc lá, ánh mắt nhìn xuống miệng điếu thuốc.
Hạ Tri Điểu nhíu mày lại, muốn đưa tay đi lấy điếu thuốc thứ hai.
Đúng lúc này, bao thuốc kia lại bị Tùy Chí Thanh đè lại. Hạ Tri Điểu khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn Tùy Chí Thanh.
"Mình có thể dọn đến ở cùng với cậu, nhưng mà có một điều kiện." Tùy Chí Thanh dập tắt phần còn lại của điếu thuốc, đem bao thuốc lá kia cùng với tàn thuốc ném vào trong thùng rác.
"Cái gì?" Hạ Tri Điểu híp lại hai mắt nhìn Tùy Chí Thanh. Thắt lưng trên người, lỏng lỏng lẻo lẻo, có một bên đã tuột xuống vai.
"Mình mặc kệ cậu trước đây đã hẹn hò qua với bao nhiêu người, đã làm chuyện đó với bao nhiêu người." Tùy Chí Thanh giơ ngón tay lên, cầm lấy thắt lưng của Hạ Tri Điểu, từng bước đưa ra điều kiện. "Nói tóm lại, kể từ bây giờ trở về sau, không được làm những chuyện đó nữa. Cậu có thể đồng ý với mình cũng có thể từ chối."
Cánh tay bị lòng bàn tay của Tùy Chí Thanh nhẹ nhàng đảo qua trong nháy mắt, Hạ Tri Điểu chỉ cảm thấy toàn thân đều nổi đầy da gà.
------------------------------
Ngày 31-03-2019


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.