Tình Đầu Dành Hết Cho Em

Chương 5: Trò chuyện




Buổi tối, Trương Mạn Hy ra cửa hàng tạp hóa ở gần nhà mua chút đồ ăn, nhưng cửa hàng tạp hóa ở gần nhà cô hôm nay lại đóng cửa vậy nên Trương Mạn Hy phải đi bộ đến một cửa hàng xa hơn để mua đồ.

Trương Mạn Hy chỉ sống một mình nên cũng không cần mua nhiều thứ lắm, chỉ là vài chai nước khoáng cùng với một chút hoa quả. Chọn đồ xong, Trương Mạn Hy để đồ ra quầy thanh toán, trong thời gian đứng đợi thì bất chợt có một người chạy tới, Trương Mạn Hy chỉ cần nghe tiếng thôi là đã biết là ai, cô chỉ lắc đầu 'em gái phiền phức'.

"Chị Mạn Hy, chị cũng tới đây mua đồ sao?" Lâm Hạ Lam vẻ mặt hứng khởi nhìn Trương Mạn Hy nói.

Trương Mạn Hy nhìn 'em gái phiền phức' một cái rồi trả tiền mua đồ, quay người đi. Lâm Hạ Lam đứng nhìn với vẻ mặt hơi thất vọng. Ra khỏi cửa hàng, Lâm Hạ Lam đuổi theo đưa ra trước mặt Trương Mạn Hy một cây kem.

"Chị có muốn ăn kem không?" 

"Cảm ơn, nhưng tôi không thích ăn đồ ngọt" Trương Mạn Hy đưa tay lên từ chối.

" Để em bóc cho chị nha" Lâm Hạ Lam bóc cây kem ra khỏi vỏ rồi đưa ra trước mặt Trương Mạn Hy.

" Tôi không ăn đâu" Trương Mạn Hy thấy Lâm Hạ Lam nhiệt tình quá vội từ chối nhưng không được.

" Chị ăn đi không kem nó chảy bây giờ"  Lâm Hạ Lam kiên quyết.

Trương Mạn Hy nhìn Lâm Hạ Lam, chịu thua với sự cứng đầu của em gái này, hơi nhăn mặt rồi thở dài đành cầm cây kem ra chiếc ghế gần đấy, để túi đồ sang bên cạnh rồi cắn một miếng nhỏ. Lâm Hạ Lam ngồi xuống bên cạnh, thấy học tỷ thực sự đã ăn thì liền cười vui vẻ.

" Rất ngon đúng không chị?" Lâm Hạ Lam vẻ mặt háo hức đợi Trương Mạn Hy ăn xong một miếng liền hỏi.

"Hơi ngọt" Trương Mạn Hy ăn xong một miếng liền cảm thấy vị ngọt đã đầy trong khoang miệng của cô mà vị ngọt thì rất dễ làm người ta khát nước, Trương Mạn Hy liền lấy một chai nước trong túi đồ ra uống.

"Đồ ngọt rất ngon mà, chị không thích ăn thì quả thực rất lãng phí" Lâm Hạ Lam nghe thấy câu trả lời của Trương Mạn Hy thì có chút thất vọng.

"Không phải tôi bảo em tránh xa tôi ra sao" Trương Mạn Hy phũ phàng nói.

"Nhưng em không muốn, em muốn ở gần chị, chị không quan tâm em cũng không sao, em được ở cạnh chị là được rồi *cười*" Lâm Hạ Lam cũng không hiểu tại sao mình rất muốn ở gần học tỷ như vậy mặc dù liên tục bị chị ấy không quan tâm.

"À, em vừa đi cắt tóc về, mặc dù hơi thất bại một chút" Lâm Hạ Lam đưa tay lên sờ mái tóc của mình, đã ngắn hơn lúc trước một chút nhưng quả mái thì không thể yêu thương được. Cả đoạn đường đi làm tóc về, cô thực sự hận anh thợ đã cắt tóc cho mình, cuộc đời mình như dường như rất tăm tối cho đến khi gặp được Trương Mạn Hy thì đã sáng sủa hơn một chút nhưng để học tỷ nhìn thấy mái tóc thất bại của mình thì thật xấu hổ.

Trương Mạn Hy quay sang nhìn Lâm Hạ Lam, hôm nay thấy em gái này có hơi khác lạ, hóa ra là đi cắt tóc, cô nhìn tóc mới của em ấy mà có chút hơi buồn cười, cái này không phải là hơi thất bại mà là rất thất bại.

" Nhưng mặt em xinh mà, tóc có hơi thất bại chút cũng không sao *cười*" Lâm Hạ Lam đưa hai tay lên áp vào hai má quay ra nhìn Trương Mạn Hy mà tự luyến.

Trương Mạn Hy nhìn Lâm Hạ Lam mà thở dài, đến bó tay với em gái này. Tại sao lại suốt ngày cười như vậy? có gì đáng cười đâu chứ.

"Sao chị nhìn em như vậy? Mặt em ngoài xinh đẹp và đáng yêu ra thì còn có thứ gì khác sao?" Lâm Hạ Lam thấy Trương Mạn Hy nhìn mình trong lòng liền vui vẻ, hứng khởi nói.

"Xấu" Trương Mạn Hy đúng thật là hết cách với 'em gái phiền phức' này rồi. Cô nghe thấy Lâm Hạ Lam nói vậy liền nghiêng người cho gương mặt hơi cúi xuống mình nhìn thẳng khuôn mặt em ấy, nói nhỏ.

Lâm Hạ Lam đang ở trên chín tầng mây, vì một chữ của Trương Mạn Hy mà dường như bị đẩy xuống đất, cô mím môi vẻ mặt hơi trách cứ nhìn Trương Mạn Hy nhưng rồi tự dưng lại cảm thấy hơi buồn cười liền cười thành tiếng.

Trương Mạn Hy thấy Lâm Hạ Lam cười thì hơi lắc đầu cũng hơi cong khóe môi lên một chút. 

"Cuối cùng thì em cũng có thể làm cho chị vui vẻ, hi sinh một chút cũng đáng mà" Lâm Hạ Lam nhìn khuôn mặt của Trương Mạn Hy có một sự chuyển biến không hề nhỏ liền suиɠ sướиɠ.

"Em hi sinh cái gì?" Trương Mạn Hy khó hiểu hỏi.

" Ở đây là 6 cây kem, em mua cho gia đình, nó đang dần dần chảy hết mà em thì vẫn ở đây, để được ở bên cạnh chị em đã phải hi sinh tất cả chỗ kem này. Là một sự hi sinh rất to lớn" Lâm Hạ Lam giơ túi kem lên trước mặt Trương Mạn Hy mà nói kèm theo một sự tự khâm phục bản thân.

"Tôi đâu có cần em làm vậy" Trương Mạn Hy nhăn nhó, nghe Lâm Hạ Lam giải thích mà cảm thấy bản thân mình như bị gán một tội lỗi vô cùng lớn.

Lâm Hạ Lam trình bày xong chỉ nhận lại được một câu nói phũ phàng như vậy liền hiện lên một tia tức giận nhỏ, trách móc kèm theo một cái thở dài " Ở cạnh chị làm em vui và em thích vậy".

Trương Mạn Hy nghe xong liền chịu thua và quay mặt đi. 

"Một mình ăn nhiều kem vậy không sợ ảnh hưởng đến răng lợi sao?" một hồi Trương Mạn Hy quay sang hỏi.

" Chỗ kem này là cho mỗi người trong gia đình một cây, ba mẹ em, hai anh của em và em nữa, còn một cây để lúc khác em ăn" Lâm Hạ Lam thấy Trương Mạn Hy hỏi về chỗ kem liền giải thích, do gia đình rất đông người nên mỗi lần ra ngoài thường phải mua rất nhiều đồ, trong túi của cô không chỉ có kem mà còn có những thứ khác nữa, toàn là mua hộ hai ông anh trai lười biếng thích bắt nạt em gái.

Lâm Hạ Lam nhìn túi đồ của mình khác hẳn với túi đồ của Trương Mạn Hy, nhìn nhỏ gọn không có linh tinh nhiều đồ như mình.

"Nhà chị có đông người không?" Lâm Hạ Lam hỏi.

"Tôi sống một mình" Trương Mạn Hy nghe xong câu hỏi khuôn mặt liền thay đổi, Lâm Hạ Lam không hề biết mình đã đụng vào nỗi đau lớn nhất của Trương Mạn Hy.

 " Vậy ba mẹ chị đâu?" Lại một câu hỏi nữa của Lâm Hạ Lam khiến tim Trương Mạn Hy nhói lên.

"Họ mất rồi" Trương Mạn Hy im lặng một hồi rồi nói ra một câu trả lời lạnh lùng cũng đầy đau đớn.

"Học tỷ... Em xin lỗi, em không hề biết." Lâm Hạ Lam nghe câu trả lời của Trương Mạn Hy thì liền cảm thấy hối hận, tự trách bản thân mình vì đã gợi lại nỗi đau của chị ấy.

"Không có gì. Tôi về đây" Trương Mạn Hy trong lòng cảm thấy đau đớn tột cùng mỗi khi ai nhắc đến gia đình cô, rất nhanh cô đứng dậy cầm túi đồ ra về mặc kệ tiếng gọi của Lâm Hạ Lam.

Lâm Hạ Lam biết mình vừa phạm phải một sai lầm rất lớn, cô thật không hề biết học tỷ lại có một quá khứ đau đớn như vậy. Nhìn bóng lưng cô đơn lạnh lẽo của Trương Mạn Hy trong lòng cô tự trách bản thân mình rất nhiều.

Trương Mạn Hy bước đi có hơi chút thất thần, cô nhớ lại cái đêm nghiệt ngã đó, chỉ trong một đêm mà đã cướp đi của cô tất cả mọi thứ. Cuộc đời cô vốn dĩ rất vui vẻ, có một gia đình đầm ấm như bao người khác nhưng chỉ qua một đêm mọi thứ liền biến mất, nó khiến cô trở thành một con người lạnh lẽo, thiếu vắng tình cảm. Từ lúc đó cô không thể cười một cách thoải mái được nữa, cô chỉ biết cố gắng để trở thành một người giỏi hơn để thực hiện giấc mơ của ba mẹ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.