Tình Đầu Có Độc

Chương 43: Mục Tu




Qua hết tết nguyên tiêu, sợ hãi một tuần không dám phát trực tiếp, rốt cuộc Lưu Khoa run rẩy bấm mở weibo.

Hoàn Kỳ Chu Dịch: Tối nay tám giờ phát trực tiếp.

Weibo vừa đăng lên, fan ngồi xổm chờ đã lâu hoàn toàn kích động, có yêu cầu anh trai xuất hiện, có yêu cầu David, nhất là yêu cầu Đổng Dịch ra mặt, nhiều nhất chính là hỏi ngày kết hôn.

Lưu Khoa kinh hồn bạt vía nhìn số bình luận tăng cao, tắt chương trình, sau đó thở sâu nhìn bản thân toàn thân màu đen trong gương, cậu giơ tay chỉnh chỉnh cà vạt rồi cầm áo khoác bước ra ngoài.

Dưới lầu Trình Thiên và Đổng Dịch cũng ăn mặc trịnh trọng toàn thân màu đen, Lưu Khoa chào hai người, rồi đi đến trước bàn thờ tro cốt của ông Lưu, kính cẩn thắp nhan, quỳ xuống dập đầu, sau đó ngồi xổm bên cạnh chậu nhôm, đốt giấy tiền vàng bạc được chuẩn bị từ trước.

Trình Thiên và Đổng Dịch cũng trước sau thắp nhan, chờ bọn họ làm xong mọi việc, Lưu Khoa đứng dậy đeo găng tay trắng, gắn hoa trắng cùng dải băng tay đen lên người, cẩn thận tiến lên cầm hũ tro cốt của ông Lưu xuống ôm vào lòng. Đổng Dịch bước lên cầm di ảnh của ông Lưu, cùng Lưu Khoa song song đi ra cửa.

Trong sân đỗ sẵn hai chiếc xe màu đen có rèm che, cũng đều gắn hoa trắng trên xe, Lưu Khoa và Đổng Dịch ngồi chiếc đầu tiên, Trình Thiên ngồi chiếc sau, chú Tiền xác nhận mọi người lên xe không để quên thứ gì, rồi gật đầu ra hiệu với tài xế.

Xe hơi nổ máy, từ từ chạy ra khỏi sân.

Nghĩa trang của ông Lưu ở ngoại thành, hơn một giờ xe chạy mới đến. Đi được nửa đường, đoàn xe nhà họ Đổng chờ đã lâu bắt đầu lái theo gia nhập đội ngũ, qua hai con đường, đoàn xe nhà họ Ông cũng nối đuôi.

“Đổng Dịch?” Lưu Khoa nhìn về phía Đổng Dịch hỏi.

“Mọi người muốn đưa tiễn ông nội một đoạn đường.” Đổng Dịch nắm chặt tay cậu, trấn an vuốt ve, “Mẹ anh có việc vẫn chưa về, em đừng để ý.”

“Không sao.” Lưu Khoa cảm thấy ấm áp, cũng nắm tay hắn, “Nhiều người đưa tiễn như vậy, ông nội chắc chắn rất vui.”

Đổng Dịch nhỏ giọng đáp một tiếng, sờ sờ đầu cậu một cái.

Gần trưa, đoàn xe đến cửa nghĩa trang, tài xế giúp Lưu Khoa mở cửa xe, nhân viên nghĩa trang đứng chờ một bên tiến lên, thái độ kính trọng nói, “Lưu tiên sinh, công việc chôn cất đã chuẩn bị ổn thỏa, đến giờ là có thể bắt đầu.”

“Đã làm phiền rồi.” Lưu Khoa lễ phép nói lời cám ơn, cảm kích nhìn thoáng qua Đổng Dịch. Nghĩa trang cũng tốt, chuẩn bị việc chôn cất cũng xong, nếu không có Đổng Dịch sắp xếp, tuyệt đối không thể nhanh chóng và thuận lợi như vậy.

“Đi thôi.” Đổng Dịch ôm di ảnh không thể nắm tay Lưu Khoa, bèn đi đến bên cạnh cậu, dịu dàng nói, “Đừng để lỡ thời gian.”

Lưu Khoa gật đầu, chào người nhà họ Đổng đang lần lượt xuống xe ở phía sau, rồi dẫn đầu bước vào nghĩa trang.

Khác với tang lễ đơn sơ mười năm trước, lúc này nghi thức chôn cất vô cùng long trọng, vòng hoa trắng trải dài từ cổng nghĩa trang cho đến mộ phần, các trình tự đều có người phụ trách hướng dẫn sắp xếp, mặc dù rườm rà nhưng rất có trật tự.

Thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, Lưu Khoa ôm hủ tro cốt đến trước mộ phần, nhìn hai bia mộ cũ và mới đặt song song cùng nhau, trong lòng chợt hiểu, quay lại nhìn Đổng Dịch.

“Vừa mới chuyển đến hôm trước, dù sao anh cảm thấy để nó cùng ông nội Lưu nhập táng mới viên mãn, em đừng trách anh nhiều chuyện.” Đổng Dịch nhỏ giọng giải thích.

Mũi Lưu Khoa hơi chua xót, cười cười với Đổng Dịch, “Sao lại thế được, cám ơn anh.”

Đổng Dịch cũng cười cười an ủi.

Người điều hành tang lễ hướng dẫn trình tự, quỳ lại một vòng rồi tụng kinh một vòng, Lưu Khoa quỳ gối cạnh mộ phần, chờ đặt tấm bia cũ vào xong, cậu cúi người cẩn thận đặt hũ tro cốt vào cạnh bia mộ, rốt cuộc cậu không kiềm nén nước mắt được nữa. Mười năm trước cậu cũng tự tay đặt tro cốt ông nội vào huyệt mộ, nhưng lúc đó trong lòng cậu tràn đầy tức giận và hối hận, ngay cả việc từ biệt ông lần cuối cũng chưa làm, ông nội khổ cả đời ngay cả đến lúc ra đi cũng không được yên lòng.

“Thật xin lỗi.” Cậu cúi người, trán chạm vào hũ tro cốt, nước mắt rơi xuống từng giọt, “Ông nội, hiện tại cháu rất tốt, có nhà có người thân, ông có thể yên tâm. Ông nội, cám ơn ông.”

Hoa trắng trên hũ tro cốt đột nhiên run run, bay xuống xoay tròn rồi rơi vào trong đất bùn.

“Giờ lành đã đến, lấp mộ.”

Người điều hành tang lễ nói to, Lưu Khoa đứng thẳng người, sờ sờ hũ tro cốt, lau nước mắt, vốc một nắm đất trải lên hũ tro cốt. Đổng Dịch nâng cậu lên, đồng thời đứng bên cạnh bia mộ mới, để nhân viên nghĩa trang dựa theo trình tự lấp mộ.

Hũ tro cốt bị đất che lấp từng chút một, Lưu Khoa chớp mắt mấy cái kiềm chế nước mắt, đi đến cầm cái xẻng giúp xúc đất…Đổng Dịch thấy thế cũng tiến lên giúp, cùng cậu tiễn đưa ông Lưu xuống mồ lần nữa.

Huyệt mộ lấp bằng phẳng xong còn phải xây xi măng, việc này Lưu Khoa không thể giúp, chỉ có thể để nhân viên chuyên nghiệp làm. Cậu buông xẻng, nhìn xi măng từng chút một che kín huyệt mộ, khép lại một đời huy hoàng, cuối đầu xoa xoa mắt.

“Lên bia.”

Nhân viên lấp mộ lùi ra, một nhóm người khác tiến lên, cẩn thận dựng tấm bia cố định.

Trên bia mộ mới không có hai chữ “Trình Khoa”, mà thêm dòng chữ “Cháu trai Lưu Khoa kính lập”, phía dưới còn thêm tên của Trình Thiên và Đổng Dịch. Mười năm trôi qua, rốt cuộc linh hồn ông Lưu không còn phiêu bạt, có đông con cháu thương nhớ kính mong.

Sau khi dựng bia, Lưu Khoa quỳ lạy lần nữa, sau đó nghiêm túc tô màu lên chữ viết trên bia mộ, đốt vàng mã, thắp nhan, dập đầu.

Người điều hành tang lễ đọc văn tế, người nhà họ Đổng vẫn luôn yên lặng quan sát, tiến lên thắp nhan đưa tiễn ông Lưu. Lưu Khoa ôm di ảnh ông nội, cùng Đổng Dịch và Trình Thiên là người nhà đứng một bên, cảm ơn từng người.

Hoàn Thụy sợ quấy rầy các nghi thức cho nên yên tĩnh đứng phía sau, cuối cùng hắn tiến lên cúi người đốt giấy vàng, rồi cúi chào ông Lưu, sau đó đi đến trước mặt Lưu Khoa, cảm thán vỗ vỗ vai cậu, “Sau này phải sống tốt, đừng để ông nội lo lắng.”

Lưu Khoa đỏ vành mắt gật đầu.

David hiếm khi mặc âu phục, cũng cúi chào xong rồi tiến lên ôm Lưu Khoa một lúc, mắt mũi đều hồng hồng, thoạt nhìn so với Lưu Khoa còn khó coi hơn, “Tiểu Khoa, đừng đau lòng, mọi người đều ở bên cạnh anh.”

Lưu Khoa cũng ôm hắn vỗ vỗ, trong lòng rất cảm kích, “Cám ơn mọi người.” Mấy năm nay may mắn có bạn bè chăm sóc và ủng hộ cậu mới có thể được như bây giờ, một tiếng cám ơn không thể biểu đạt hết thành ý trong lòng cậu.

“Đều là bạn bè, nói cám ơn quá khách sáo rồi.” Hoàn Thụy kéo David ra, gật đầu chào Đổng Dịch và Trình Thiên, sau đó kéo David còn đang muốn nói gì đó ra ngoài, nhường vị trí cho những người phía sau bái tế.

Vài người bạn lục tục đến, nửa giờ sau, toàn bộ nghi thức chôn cất mới chấm dứt. Ngay lúc mọi người chuẩn bị rời đi, một người không thể tưởng tượng nổi bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.

Ông Hoài Tín kinh ngạc, “Mục Tu?” Ông kinh ngạc xong liền khẩn trương, liếc nhìn Lưu Khoa một cái rồi tiến lên vờ như đỡ bạn thân, nhỏ giọng nói, “Sao ông lại đến đây?”

Mục Tu ăn mặc đặc biệt long trọng, tránh khỏi bàn tay Ông Hoài Tín, sửa sang quân trang, nhìn lướt qua đám người Đổng Bân, sau đó nhìn Lưu Khoa đang đứng cạnh bia mộ, nhỏ giọng trả lời, “Tôi không đến mới kỳ.”

Ông Hoài Tín nghe vậy càng nóng nảy, “Đã nói còn không có xác định, ông như vậy…”

“Con trai tôi tôi tự nhận ra, đừng nói nữa.” Mục Tu cắt ngang lời Ông Hoài Tín, nhìn Đổng Bân đang đến gần, gật đầu xem như chào hỏi.

“Sao ông lại ở đây? Dưỡng bệnh tốt không?” Đổng Bân thấy bạn tốt xuất hiện cũng rất kinh ngạc, “Sao lại mặc quân trang? Gần đây có hoạt động quân đội gì sao?”

Ông Đổng cũng đi đến hỏi, “Tiểu Mục, sao cháu lại ở đây? Có việc gì sao?”

Mục Tu mặt mày chính trực nói dối, “Cháu đến bái tế một người bạn thân, nhìn thấy xe của mọi người nên đến xem.”

“Thì ra là vậy.” Ông Đổng nhanh chóng chấp nhận câu trả lời này, nói mấy câu với Mục Tu rồi dẫn ông đến trước mộ ông Lưu nói, “Nếu đã đến đây thì tiễn chú Lưu vài câu đi, chú Lưu là một người rất lương thiện, đáng cho cháu vái lạy.” Nói xong nhìn về phía Lưu Khoa và mọi người, giới thiệu nói, “Vị này là chú Mục, chào chú đi.”

Lưu Khoa vội lễ phép chào Mục Tu, “Chào chú Mục, cháu là Lưu Khoa, chú gọi cháu là Tiểu Khoa được rồi, cám ơn chú đã đến đưa tiễn ông nội cháu.”

Mục Tu nhìn cậu thật sâu, nuốt cảm xúc nghẹn ngào trong cổ họng xuống, trả lời cậu, “Ừ, ngoan.”

Đổng Dịch cũng chào một tiếng, tự giới thiệu bản thân, Mục Tu hoàn hồn, cũng trả lời đơn giản, ánh mắt lại mang theo một tia đánh giá.

Chỉ có Trình Thiên là không lên tiếng, như có điều suy nghĩ nhìn các loại huy chương trên người và dải băng đen trên cánh tay cùng hoa trắng trên ngực Mục Tu, ánh mắt nhìn gương mặt đối phương hơi biến đổi, nheo mắt lại.

Ánh mắt người này nhìn Tiểu Khoa sao lại…

Vừa lúc Mục Tu nhìn qua, Trình Thiên nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, hướng ông lễ phép gật đầu, Mục Tu sửng sốt, trả lời hắn bằng một nụ cười không quá thuần thục.

Nói vài câu xong, Mục Tu nhận nén nhan Đổng Dịch đưa, không chút do dự quỳ xuống trước bia mộ, dập đầu vài cái, trịnh trọng thắp nhan, rồi đứng dậy cúi chào thêm mấy cái nữa, làm đầy đủ tất cả lễ bái của người thế hệ sau tiễn biệt người đi trước.

“Chú Mục?” Lưu Khoa không ngờ ông sẽ hành lễ trịnh trọng như vậy, nhất thời có chút luống cuống, nhịn không được nhìn về phía người nhiều tuổi nhất ở đây là ông Đổng và ông ngoại Ông. Những người không quá thân thiết chỉ cần cúi chào là được rồi, quỳ xuống dập đầu chỉ có con cháu trực hệ mới cần như thế, nhưng chú Mục này…

Ông Đổng và ông ngoại Ông cũng không biết vì sao Mục Tu lại hành lễ long trọng như vậy, thấy Lưu Khoa nhìn qua, liền đè nén nghi ngờ trong lòng, trấn an nói với cậu, “Con cháu quỳ trước người lớn là chuyện bình thường, tính tình chú Mục tương đối nghiêm túc, không cần để ý.”

Mục Tu nghe bọn họ nói, nghiêng đầu nhìn thoáng qua trấn an Lưu Khoa, rồi quay đầu bắt đầu đốt vàng mã cho ông Lưu, vừa đốt vừa không tiếng động nói lời cám ơn cụ già hiền lành này. Lễ tang vốn đã xong, tiền giấy không còn nhiều, Mục Tu đốt hết toàn bộ mới đến trước mặt Lưu Khoa, đưa tay sờ sờ đầu của cậu nói, “Đừng quá đau lòng, sau này sẽ tốt thôi.”

Lưu Khoa cảm động, cúi người chào thật sâu rồi nói, “Vâng, cám ơn chú Mục.”

Mục Tu vội vàng nâng cậu dậy, trong lòng vì tiếp xúc nho nhỏ này mà run rẩy, để che dấu cảm xúc, ông vội thu tay nhìn Đổng Dịch, trăm nghìn lời muốn nói cuối cùng lại biến thành một câu, “Phải đối xử tốt với nó.”

Đổng Dịch nhíu mày, trong lòng mơ hồ nghĩ đền điều gì, gật đầu trả lời, “Cháu sẽ làm vậy.”

“Chú Mục.” Trình Thiên đứng ở cuối cùng mở miệng trước Mục Tu một bước, chủ động vươn tay ra, “Cám ơn chú đã cố ý đến đây.”

Chữ “cố ý” hơi có vẻ ám chỉ, Mục Tu hiểu rõ phản ứng của ông đã làm đứa nhỏ thông minh này hoài nghi, trong lòng vừa mừng vừa xúc động, bình tĩnh nhìn thẳng Trình Thiên, vươn tay bắt tay hắn, dùng sức nắm chặt, “Tiểu Thiên, con thật tốt, cám ơn.”

Xưng hô thân mật, không tiếng động trả lời nghi vấn.

Trình Thiên siết chặt bàn tay, thăm dò nói tiếp, “Có rảnh uống trà với cháu?”

“Lúc nào cũng rảnh.” Mục Tu khẳng định.

Tim Trình Thiên đập mạnh, nhịn không được liếc nhìn Lưu Khoa, thấy em trai mờ mịt nhìn qua, vội thu hồi cảm xúc, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Mục Tu, chậm rãi buông tay, sau đó dời tầm mắt. Trước khi có bằng chứng chính xác, tất cả chỉ là suy đoán, không thể để Tiểu Khoa mừng hụt.

Mục Tu hơi tiếc nuối thu tay, hướng Đổng Dịch gật gật đầu, sau đó nhìn Lưu Khoa cười cứng ngắt, rồi đi đến bên cạnh ông Đổng.

Ông Hoài Tín vẫn luôn lo lắng đề phòng, thấy thế vội đến bên cạnh bạn thân, lôi kéo ông ra xa đám người Lưu Khoa rồi nói lớn, “Mọi người đói bụng chưa, đã đặt chỗ trong khách sạn rồi, đi ăn cơm trước, đi ăn cơm trước thôi.”

Ông ngoại nghe vậy tức giận, vỗ Ông Hoài Tín một cái nói, “Chỉ biết ăn thôi, đây là nơi nào, gào to như vậy làm gì, đã từng tuổi này rồi.”

Ông Hoài Tín bị mắng thật nghẹn, ông cũng không muốn làm vậy có được không, không phải là do sợ bạn thân nhất thời xúc động sao.

Ngược lại Lưu Khoa được lời này nhắc nhở, liếc nhìn đồng hồ, thấy cũng sắp đến hai giờ chiều rồi, cậu lập tức sốt ruột, vội bắt đầu mời những người lớn đã đến cùng cậu từ sáng sớm lên xe đi dùng cơm.

Lúc ăn cơm Mục Tu bị ông Đổng kéo ngồi ở bàn người lớn, hơn nữa Ông Hoài Tín bên cạnh như hổ rình mồi, cả buổi chiều Mục Tu không có cơ hội nói chuyện với Lưu Khoa. Cậu vội trước vội sau chiêu đãi khách, không hề phát hiện có một tầm mắt thường dính trên người cậu.

Dùng cơm xong đã là bốn, năm giờ chiều, Lưu Khoa về đến nhà liền đặt di ảnh của ông Lưu lên tủ thờ, thắp nhan cúi lạy, rồi đi đến ghế sô pha nằm như tê liệt cả người, đẩy Đổng Dịch nói, “Anh không về sao? Trời tối rồi đó.”

Đổng Dịch nghiêng người ôm cậu hôn lên mái tóc một cái, giọng nói ái muội, “Đêm nay anh ở đây với em.”

Gian xảo quá sức, Lưu Khoa đẩy mặt Đổng Dịch, ra hiệu về phía tủ thờ, “Ông nội đang nhìn kìa.”

Đổng Dịch dừng một chút, tiếp tục hôn, “Không sao, ông nội thấy tình cảm của chúng ta tốt đẹp càng vui mừng.”

Lưu Khoa cố ý trêu chọc hắn một chút, lùi về sau, “Anh em cũng nhìn kìa.”

Trình Thiên vừa thay quần áo xong đi xuống, thấy thế hừ lạnh một tiếng, “Trên đầu chữ sắc có một cây đao.”

Đổng Dịch: “…” Sau khi cầu hôn thành công anh vợ đối với hắn càng lạnh lùng, trong lòng hắn thật khổ.

Náo loạn một lúc, Lưu Khoa đã mệt cả ngày không dậy nổi ngủ luôn trên ghế sô pha. Đổng Dịch ôm cậu về phòng ngủ, sau đó xuống lầu ngồi đối diện Trình Thiên, rót cho hắn một tách trà, “Về chú Mục, có phải anh nghi ngờ điều gì không?”

Trình Thiên cầm tách trà Đổng Dịch đã rót nhấp một ngụm, gõ gõ tách trà nói, “Ánh mắt ông ấy nhìn Tiểu Khoa rất kỳ quái, lúc bái tế cũng trịnh trọng quá mức.”

Đổng Dịch sợ Trình Thiên có ấn tượng không tốt, giải thích nói, “Ông nội tôi có nói chú Mục làm việc luôn luôn nghiêm túc, có lẽ ông ấy rất tôn trọng người đã mất.”

Trình Thiên từ chối cho ý kiến, thay đổi đề tài, “Lúc phát hiện dấu vết trong căn nhà số 68, tôi dựa theo dấu vết này để đối chiếu phương hướng, điều tra nhà máy và khu chợ đã từng ở kế bên, tìm sự kiện thương vong có khả nghi.”

“Có phát hiện gì không?” Đổng Dịch hỏi.

“Có.” Trình Thiên gật đầu, “Tôi phát hiện trong thời gian ba của Tiểu Khoa ở đây, từng có ghi chép về hai vụ tai nạn xe cộ xảy ra gần đây, thân phận người chết cũng rất đơn giản, tôi nghi ngờ những việc này là ba của Tiểu Khoa làm, lúc ấy chắc chắn ông ta đang làm nhiệm vụ.” Sau khi bị Hứa Kiến Quốc bắt về, hắn từng hỏi mẹ vì sao không tìm ba mới cầu cứu, mẹ hắn chỉ khóc, nói không thể làm liên lụy ông. Lúc đó tinh thần của mẹ hắn đã sắp sụp đổ, hắn lại quá nhỏ, không thể tìm kiếm được tin tức gì, nhưng có một việc hắn vô cùng chắc chắn, trước đó hắn chưa bao giờ nghĩ ba của Tiểu Khoa là quân nhân, mẹ hắn cũng chưa từng nói đến chuyện này. Tình huống này chỉ có hai khả năng, một là mẹ hắn che giấu, hai là lúc ba của Tiểu Khoa gặp mẹ hắn đã dùng thân phận giả.

Đổng Dịch nhíu mày, “Tôi cũng tra được một vài tin tức, lúc ấy trong nước nó một nhóm gián điệp và phần tử khủng bố, quân đội có phái người đi nằm vùng, sau đó nhiệm vị thành công, nhưng cũng có người hy sinh.”

“Nằm vùng?” Trình Thiên mơ hồ nhớ đến điều gì, nghĩ nghĩ cũng chỉ cảm thấy mơ hồ không rõ, nhịn không được xoa xoa trán.

Đổng Dịch chú ý đến động tác của Trình Thiên, khuyên nhủ nói, “Việc này không gấp, chú ý nghỉ ngơi.”

Trình Thiên khoát tay nói, “Nói cho tôi biết về Mục tiên sinh kia.”

Đổng Dịch thấy thế không khuyên nữa, trả lời, “Ông ấy là đồng đội của ba tôi, lúc trước luôn ở địa phương, gần đây mới trở về thành phố B, cũng quen biết với cậu của tôi. Nhà ông ấy cũng trong vòng lẩn quẩn này, nhưng đã tách khỏi quyền lực trung tâm vài thập niên, toàn bộ người thân đã qua đời, không vợ không con.” Nói đến đây Đổng Dịch hơi thổn thức, bổ sung thêm, “Chú Mục là một quân nhân hết sức ưu tú.”

Không vợ không con, quân nhân ưu tú… Trình Thiên đặt tách trà xuống, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi đứng dậy tiễn khách, “Cậu cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi đi.”

“…” Không, hắn nói nhiều như vậy là muốn nghỉ ngơi ở đây.

Tám giờ tối, Lưu Khoa đã ngủ một chút đúng giờ phát trực tiếp, không đợi khán giả bùng nổ khu bình luận, cậu đã nói trước, “Không được hỏi bất cứ câu gì về anh trai, bạn trai và bạn bè của tôi, từ chối trả lời.”

Quản trị kênh Mềm Mại: Vậy… Chu Chu, anh ăn cơm tối chưa?

Bong bóng nhỏ: Đột nhiên em phát hiện không có gì muốn hỏi, chết không hối tiếc.

Tôi đại khái bị mù: Cầu mở camera oa oa oa oa!

Thiên Lương Vương Phá: Vậy để tôi hỏi, Chu Chu, ngày cưới của anh là ngày nào?

Bong bóng nhỏ: Đúng đúng đúng! Ha ha ha ha, Chu Chu, anh chưa nói không được hỏi chuyện này ha ha ha ha ha ha!



Fan não tàn của Hòa đại đại: Cầu ngày cưới! Cầu cầu cầu!

Tính sai rồi, Lưu Khoa bất đắc dĩ cười cười, vừa bấm mở trò chơi vừa trả lời, “Còn chưa chọn ngày cưới, đính hôn cũng phải là lúc tôi đi nước ngoài trở về, đến lúc đó sẽ lên weibo rút thưởng tặng quà cho fan, mọi người đừng bỏ lỡ.”

Khu bình luận nháy mắt nổ không còn một mảnh, mọi người sôi nổi bày tỏ tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ! Còn hỏi cậu đi nước ngoài làm gì. Lưu Khoa đều trả lời, ầm ĩ một trận, sau đó mới dần dần kéo lực chú ý của mọi người vào trò chơi.

Lực chú ý vừa chuyển, mọi người nhanh chóng phát hiện không thích hợp.

Quản trị kênh Mềm Mại: Sao hình ảnh trong game tinh xảo hơn nhiều vậy?

Bong bóng nhỏ: Chu Chu tìm công ty làm chế tác hậu kỳ sao? Thật mượt thật tinh xảo! Không giống tự làm chút nào!

Thiên Lương Vương Phá: Hu hu hu, tôi thích hình ảnh mới này!



Tôi yêu trồng hoa: Cầu mở camera, cầu được nhìn Cục Ngốc.

Lưu Khoa nhịn không được cười, giải thích một đoạn nội dung trong game rồi trả lời, “Quả thật trò chơi đã được làm lại lần nữa, nhưng không phải là công ty khác, mà tôi nhờ bạn làm hộ. Gần đây một người bạn mở công ty, tôi có đầu tư, cho nên… Tôi cũng làm ông chủ.” Trong khoảng thời gian ăn tết này, David ở nhà Hoàn Thụy cũng không chỉ là dưỡng béo, tìm bạn học, lôi kéo đoàn đội, tạo nhãn hiệu, đăng ký công ty, tóm lại, nhờ thầy giáo của David chỉ bảo và sự giúp đỡ của Hoàn Thụy, David dùng tốc độ nhanh nhất thành lập công ty, tên rất đơn giản và thô bạo, “Khoa Vệ.”

Khu bình luận yên tĩnh trong nháy mắt, rồi điên cuồng bùng nổ.

Quản trị kênh Mềm Mại: Anh là ông chủ? A a a a Chu Chu, rốt cuộc anh đã nghĩ thông suốt rồi, ủng hộ anh! Cố lên!

David: Ha ha ha ha, Tiểu Khoa là ông chủ lớn, tôi là ông chủ nhỏ, tôi sẽ giúp Tiểu Khoa kiếm thật nhiều thật nhiều tiền!

Bong bóng nhỏ: Má ơi, đại thần? Lầu trên có phải là đại thần không? Vậy là Chu Chu mở công ty với đại thần phải không?

Thiên Lương Vương Phá: Cố lên cố lên cố lên! Nhất định phải thành công! Ra sản phẩm em nhất định mua mười cái!



Fan não tàn của Hòa đại đại: Ủng hộ! Cầu Hòa đại đại cũng phát trực tiếp!

David: Được được, chờ tôi kiếm thật nhiều tiền, tôi sẽ phát trực tiếp hôn lễ của Tiểu Khoa cho mọi người xem oa oa a @#¥%&

Bát quái con chó nhỏ: … Đại thần đang bị Điều tổng đánh phải không, thắp nến.

Tôi đại khái bị mù: Đại thần, anh nhất định phải phát trực tiếp Chu Chu kết hôn a! Dám nuốt lời em nguyền rủa anh luôn bị đánh!

Lưu Khoa không ngờ David lại ngứa người xông ra, vội cầm điện thoại nhắn tin cho Hoàn Thụy, để hắn bị đánh một chút đi. Nhắn tin xong cậu điều khiển nhân vật tiến vào nội dung trò chơi, cố gắng kéo đề tài về chuyện công ty, “Công ty vừa thành lập, mất một thời gian nữa mới có sản phẩm, cám ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ cố gắng.”

Khán giả chọc ghẹo kêu gọi đại thần xong liền sôi nổi tỏ ý sẽ ủng hộ, sau đó xoạt một lượng lớn quà tặng che hết bình luận, tất cả đều chúc mừng cậu trở thành ông chủ.

Lưu Khoa nhìn thông báo mà giật mình, liếc nhìn tổng số quà tặng của cậy, nghĩ đến liền làm, lấy toàn bộ ra hết một lần. Tuy rằng David nói cậu có thể lấy kỹ thuật gia nhập cổ đông là đủ rồi, nhưng cậu làm sao có thể chiếm lợi của bạn tốt, nếu trong tay có tiền, nên sử dụng thì nhất định phải sử dụng.

Sau khi thông báo có sẵn nhảy ra, cậu nghĩ những thứ này có lẽ một nửa là của Đổng Dịch đưa, hơi ngại ngùng cắn cắn môi, trong lòng quyết định giữ lại số tiền Đổng Dịch đã đưa, sau này tìm cơ hội mua quà trả lại. Nhưng như vậy trong tay cậu không có tiền dư… Tiền trang trí căn nhà số 68 là anh trai trả, cậu cũng đã lấy một căn nhà và ô tô, tiếp tục chiếm lợi từ anh trai thật là không còn gì để nói.

Nhớ đến những hãng quảng cáo tìm đến sau khi cậu nổi tiếng hơn, Lưu Khoa hơi do dự, cuối cùng vẫn gạt bỏ ý nghĩ quay quảng cáo, bắt đầu nhớ lại mấy game có thể lấy ra bán bản quyền lúc này. Sáng tạo tương đối đặc sắc đã bị David lấy đi, những game có thể bán bây giờ cũng không biết sẽ bán được bao nhiêu tiền…

Đang suy nghĩ, đột nhiên một tin nhắn chuyển khoản nhảy ra: Công ty XX chuyển khoản cho ngài xxxxxxx tệ.

Vì trước đó mới nhắn tin cho Hoàn Thụy, nên trên điện thoại còn dừng ở trang tin nhắn, tin này vừa đến liền đập vào mắt cậu. Âm thanh giải thích nội dung trò chơi dừng lại, Lưu Khoa cầm di động mở to mắt xác nhận, vội kiểm tra số tiền trong thẻ ngân hàng, có chút ngốc.

Mới vừa nghĩ làm sao để có tiền từ trên trời rơi xuống thì lập tức có ngay, công ty XX này là ai? Hơi quen, nhưng không nghĩ ra là ai….

Quản trị kênh Mềm Mại: Sao Chu Chu đột nhiên im lặng?

Bong bóng nhỏ: Tôi vừa mới nghe tiếng điện thoại reo, có phải ai gọi điện thoại đến?

Thiên Lương Vương Phá: Điện thoại tình yêu của Hòa đại đại?

Quản trị kênh Chu Dịch yêu em: Không phải tôi.

Tôi đại khái bị mù: Lầu trên?

Bát quái con chó nhỏ: Lầu trên?

Fan não tàn của Hòa đại đại: A a a a, Hòa đại đại a a a, xếp hàng chụp ảnh chung!



Trái tim sỏi đá: Không uổng công tôi ngồi xổm ở kênh trực tiếp, Hòa đại đại em yêu anh oa oa oa! Cầu phát trực tiếp cùng Chu Chu! Chờ phim < Mối tình đầu đã mất > ra rạp, em nhất định sẽ xem mười lần! Cầu phát trực tiếp!

Lại một làn sóng bùng nổ mới trong khu bình luận, Lưu Khoa lại không rảnh rỗi để ý, cuối cùng cậu đã nhớ ra tên công ty này, lúc trước David giúp cậu bán bản quyền đã nhắc tới hình như là công ty này, vậy đây là tiền bản quyền sao? Có thể bán nhiều tiền như vậy? Rất khoa trương…

Lại một tin nhắn đến, lần này là David nhắn tin cầu cứu. Lưu Khoa bật cười lắc đầu, nhắn tin trả lời xong cậu cầm con chuột tiếp tục giải thích nội dung trò chơi.

Hôm sau, Lưu Khoa cầm số tiền vừa mới đến tay đi khu thương mại, trong lòng âm thầm quyết định sử dụng toàn bộ số tiền này, mua quà tặng cho Đổng Dịch, Trình Thiên, Hoàn Thụy, David và tất cả những người bạn, người thân đã giúp đỡ cậu.

Trong một quán trà gần ngõ nhỏ, Trình Thiên ngồi xuống đối diện Mục Tu, đi thẳng vào vấn đề, “Mẹ của tôi, Trình Nghiên Nhã, ngài biết không?”

Bàn tay trên đầu gối Mục Tu siết chặt, trả lời, “Người vợ mất tích của chú tên là Trình Nhã, cô ấy có một đứa con trai với chồng trước, tên thường gọi là Thiên Thiên, là con sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.