Tình Đãng Liên Y

Chương 18: Đây là cưỡng hôn




Ngày hôm sau, Liên Y còn chưa tỉnh ngủ, Phong Khiếu trực tiếp ôm nàng trở về cung, cũng may trước khi Thủy Dạng Cung đại loạn đã đem nàng về đến nơi. Kết quả vừa vào cửa cung, Ảnh Dạ đã ngăn cản hắn:"Đại hoàng tử điện hạ, Hoàng Thượng ở ngự thư phòng chờ người."Phong Khiếu nhịn không được nhíu mày.

Ngự thư phòng vẫn như thường ngày, tử khí trầm trầm. Liên Y trong lòng Phong Khiếu ngủ rất ngon, trời biết, nàng rất thích Phong Khiếu ôm ấp ấm áp, còn có thản nhiên hương hoa quế . Thị vệ ngoài cửa vừa nhìn thấy hắn, lập tức đẩy ra cửa phòng. Hắn thẳng tắp tiêu sái đi vào, nhìn đến Phong Triệt , hơi hơi quỳ gối làm lễ.

Vì Phong Khiếu một mình mang Liên Y ra cung , Phong Triệt rất tức giận. Vừa định nói hắn vài câu, nhìn đến Liên Y ngủ thành một đoàn trong lòng Phong Khiếu, đột nhiên cảm thấy có chút chói mắt. Hắn đi đến trước mặt Phong Khiếu, vươn tay ôm lấy đang ngủ say Liên Y . Phong Khiếu cũng không rõ tại sao , khi Liên Y rời khỏi lòng hắn, trong lòng hụt hẫng , mất mát. Hắn mạnh mẽ áp chế cảm giác kỳ quái này . Nhẹ nhàng mở miệng hỏi "Phụ vương tìm nhi thần có việc sao?"

Phong Triệt nhìn đến Liên Y ngủ như con mèo nhỏ , tâm tình tốt lên không ít."Liên Y còn đang ngủ , ngươi trước hết đi xuống . Không được có lần sau !" Phong Triệt giọng điệu tuy rằng có vẻ cường ngạnh, nhưng lại đè thấp thanh âm. Phong Khiếu biết ý tứ của hắn, gật gật đầu liền lui xuống, khi ra khỏi phòng , nhìn thoáng qua Liên Y, trong lòng cảm giác mất mát càng rõ ràng .

Phong Triệt nhìn đứa nhỏ ngủ thực an ổn , miệng còn cười ngọt, cơn tức cũng tan thành mây khói, chính mình cũng ngồi vào ghế dựa, chỉnh lại tư thế , làm cho tiểu gia hỏa trong lòng có thể ngủ càng thoải mái. Cho nên khi Liên Y tỉnh lại , cảm thấy rất kinh ngạc ! Nàng rõ ràng là ngủ yên ổn trong lòng Phong Khiếu , tỉnh dậy lại ở trong lòng phụ vương .

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng kinh nghi, tâm tình Phong Triệt rất tốt : "Sao? Không muốn nhìn thấy phụ vương?" Nàng ngẩng đầu nói: "Ách... Không phải, vì sao ta ở phụ vương trong lòng?" Phong Triệt thản nhiên cười, "Khiếu Nhi mang ngươi trở về ." Nghe vậy, Liên Y yên lòng."Như vậy a, làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng có chuyện ma quái ." Phong Triệt nghe xong mày nhăn lại : "Ngươi đứa nhỏ này, sao luôn hồ ngôn loạn ngữ."

Liên Y khả năng xoay chuyển tình thế cực cao, lập tức làm nũng ôm cánh tay Phong Triệt: "Phụ vương, ta đói bụng." Nhìn đến mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ lấy lòng của nàng , Phong Triệt có giận đến mấy cũng phát không được , đành phải gọi người hầu ngoài cửa phân phó chuẩn bị đồ ăn sáng. Nhìn tinh xảo thức ăn từng món được mang lên , Liên Y đúng là có điểm đói bụng. Nhưng sau khi nàng nhìn hết các món ăn trên bàn, cái miệng nhỏ đô đô, không vui nói : "Vì sao không có bánh hoa quế a?"

Phong Triệt sớm đoán được nàng sẽ hỏi như vậy, sắc mặt thản nhiên nói : "Đây là trừng phạt ngươi một mình ra cung . Sau này ăn sáng không được ăn bánh hoa quế." Liên Y giận, thật giận : "Phụ vương! Ngươi khắt khe nhi đồng" Phong Triệt đối với Liên Y hay nói những từ ngữ mới lạ đã quen , cũng đoán được ý: "Như nào là khắt khe? Quần áo ngươi mặc , đồ ăn ngươi dùng , không phải đều là tốt nhất sao?" Liên Y không phản bác được , đành phải cúi đầu , im lặng đấu tranh, dùng chiếc đũa ra sức chọc thức ăn trong bát , coi như phát tiết.

"Ngoan ngoãn nghe lời, đừng chọc thức ăn." Liên Y không để ý tới hắn, lặng lẽhờn dỗi. Phong Triệt muốn giáo huấn nàng, xem nàng tức giận như vậy , trong lòng lại luyến tiếc."Được rồi, liền phạt ngươi ba ngày không được ăn bánh hoa quế." Liên Y vừa nghe, ân? Chỉ phạt ba ngày ? Lập tức vui vẻ ra mặt, còn chân chó chạy nhanh rót trà cho Phong Triệt : "Phụ vương, ngài uống trà." "Thực không có biện pháp với ngươi."Phong Triệt thở dài, giọng điệu tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng khóe mắt rõ ràng mang ý cười.

Bên này, Phong Khiếu không trực tiếp hồi cung của mình. Hắn lại đến Phong Lưu, đang muốn cho người gọi chưởng quầy , tiểu nhị vừa thấy hắnliền cười nói, "Công tử muốn tìm nữ tử hôm qua đi, đi theo ta." Phong Khiếu thần sắc thản nhiên , chính là nhíu mày tỏ vẻ nghi vấn. Tiểu nhị làm việc ở Phong Lưu không phải thời gian ngắn, rất biết xem sắc mặt , lập tức thấp giọng giải thích : "Chưởng quầy phân phó , công tử nhất định sẽ quay lại . Bất quá nữ tử kia đêm qua đã chết , công tử xin theo ta nhìn."

Không đi bao lâu, qua vài cái hành lang dài, đến một nội viện có vẻ hẻo lánh . Theo tiểu nhị vào phòng, nhìn xác chết nữ tử đã cứng ngắc. Phong Khiếu nhìn vết thương trí mệnh trên thi thể , một đao mất mạng, miệng vết thương kiểu này hắn rất rõ ,là thủ pháp của ám vệ trong cung. Đêm qua khi ra cung , theo phía sau Liên Yhai ám vệ, ngay từ đầu hắn đã biết . Cũng rõ ràng nếu không có ám vệ theo, chỉ sợ đêm qua trong cung đã nháo ngất trời .

Phong Khiếu đối với ám vệ có chút hiểu biết . Ám vệ chính là chủ tử cái bóng , bình thường đều giấu ở chỗ tối, bảo vệ chủ tử an nguy. Hơn nữa chỉ nghe theo lệnh chủ tử , am vệ bên ngườiLiên Y chắc chăn là Phong Triệt an bài . Đêm qua tuy rằng nổi lên tranh chấp, nhưng vẫn chưa nguy hại đến tính mạng Liên Y , ám vệ không nên khinh suất ra tay mới đúng. Trừ khi có mệnh lệnh, nhưng nhìn xác chết tính toán thời gian tử vong , chỉ sợ đêm qua vừa bị đưa đi, đã bị nhân giết. Phong Triệt ở trong hoàng cung , không thể nhanh chóng hạ lệnh như vậy . Duy nhất có một khả năng , Phong Triệt đã sớm hạ lệnh từ trước . Phong Khiếu có thể đoán được nội dung mệnh lệnh kia , bất kính với công chúa , giết không tha.

Phong Khiếu đến khi trở lại Nguyệt cung , trong lòng vẫn suy nghĩ chuyện vừa rồi . Hắn có chút bình tĩnh không được, hắn tựa hồ loáng thoángchạm vào một điều cấm kỵ. Giống như có một bí mật bị hắn tìm ra , nhưng hắn vẫn giống như ở trong sương mù , có chút không xác định . Tin tức Phong Khiếu hồi cung không biết tại sao truyền ra . Phụ vương tuyên bố buổi tối vì hắn cử hành yến hội , cho phép các quan thần mang theo giá quyến .

Này là một đại tin tức tốt, các quan lại trong nhà có nữ nhi , đều tươi cười đầy mặt. Chỉ có Liên Y là hờn dỗi, là cái gì ý tứ? Mang theo gia quyến tham dự? Này không phải là giúp Phong Khiếu tìm vợ . Vạn nhất có cô nương nhà ai tuyệt sắc , Phong Khiếu lại chưa trải qua chuyện nam nữ ,không cẩn thận, củi khô bôc lửa , không thể vãn hồi . Mình sẽ tức đến hộc máu. Không được, không được, hiện tại biện pháp duy nhất chính là tiên hạ thủ vi cường!

Nghĩ đến đây, Liên Y lập tức đi đến Nguyệt cung. Phong Khiếu tâm tình có chút không tốt, một mình buồn trong rừng trúc luyện kiếm. Khi Liên Y tới , hắn vừa luyện xong, thu kiếm đứng yên, hai con ngươi đen như mực đang lẳng lặng chăm chú nhìn tuyết đọng trên cành trúc , có chút thất thần. Liên Y nhìn thấy hắn , không chậm trễ trực tiếp vọt tới trong lòng hắn. Va chạm bất ngờ đem Phong Khiếu đang thất thần lui hai bước. Phong Khiếu cúi đầu nhìn người trong lòng , Liên Y đỏ mặt cười , tựa hồvì hành động liều lĩnh vừa rồi của mình làm ngại ngùng.

Phong Khiếu vừa rồi còn buồn bực , nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng tâm trạng không tốt biến mất trong nháy mắt, hắn tuy rằng thắc mặc loại này biến hoa tâm trạng nhưng cũng không thay đổi nét mặt : "Lần sau đừng liều lĩnh như vậy , ta đang luyện kiếm, sẽ làm ngươi bị thương." Phong Khiếu cẩn thận khuyên bảo nàng, Liên Y hoàn toàn không để ở trong lòng. Mà kéo tay hắn hướng trong phòng đi : "Ca ca có biết chuyện yến hội buổi tối không ?" Phong Khiếu khó hiểu, "Cái gì yến hội?" Liên Y thấy hắn như vậy liền biết hắn là người bị hại . Vào phòng vừa ngồi xuống đã nói : "Phụ vương tối nay vì ngươi chuẩn bị yến hội , trong triều các vị đại thần đều mang theo gia quyến tham dự." Liên Y cố ý ở hai chữ gia quyến càng nhấn mạnh . Quả nhiên Phong Khiếu nghe xong, sắc mặt liền đen.

Liên Y xem Phong Khiếu sắc mặt xanh mét, lập tức có cảm giác âm mưu thực hiện được , liền đi đến Phong Khiếu trên đùi. Ôm Phong Khiếu cổ, mặt đối mặt cùng hắn . Phong Khiếu tuy rằng không hiểu nàng làm cái gì, nhưng sợ nàng ngã xuống, cũng nhanh chóng ôm lấy nàng. Liên Y cười ngọt như mật đường, thanh âm cũng mềm ."Khiếu ca ca, ngươi không cần thích nữ nhân khác được không?" Phong Khiếu nghe nói như thế, bên tai liền đỏ, trong lòng còn nổi lên kỳ dị dao động. Hắn không được tự nhiên nghiêng đầu, nhìn thẳng nàng. Liên Y nhìn lại hắn không đáp, trong đầu có ý đồ xấu .

Theo kinh nghiệm đúc kết từ kiếp trước , muốn theo đuổi một người trước hết phải hấp dẫn lực chú ý của hắn , hơn nữa phải cho hắn cảm thấy ngươi là người đặc biệt . Liên Y chính là làm cho Phong Khiếu không thể coi nàng là muội muội, nếu hắn vẫn coi nàng là muội muội, nàng cho dù làm cái gì cũng đều là uổng phí. Cho nên nàng quyết định phải làm rõ ràng!

Liên Y hai tay giữ mặt Phong Khiếu , đôi mắt nàng trong trẻo như nước, linh động vô song , hai gò má ửng hồng, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt như vô tình dụ hoặc. Đây là sát chiêu quyến rũ nam nhân của nàng ở kiếp trước , loại này ánh mắt có sức sát thương rất lớn , làm lòng người khó nhịn, nhưng hiện tại nàng còn là đứa nhỏ, cho nên lực sát thương đại suy giảm. Cái nàng gọi là mị hoặc ở Ptrong mắt Phong Khiếu, lại thành ngây ngốc nhìn. Phong Khiếu săn sóc hỏi "Liên Y, ngươi không thoải mái sao?" Liên Y nghe lập tức vô lực tựa vào hắn trong lòng, rưng rưng nước mắt: "Ta không thoải mái, hơn nữa là phi thường không thoải mái." Phong Khiếu càng săn sóc : "Xảy ra chuyện gì? Ta kêu ngự y."

Liên Y không khỏi cảm thấy thất bại, không được, nàng phải làm được , bằng bất cứ giá nào. Nàng lại đột nhiên giữa chặt mặt P
hong Khiếu, đối với hắn hét : "Phong Khiếu, ta thích ngươi, ta chưa từng coi ngươi là ca ca ! Ngươi cho ta nhớ kỹ!" Nói xong, nàng không đợi Phong Khiếu kịp phản ứng, đã đem cái miệng nhỏ nhắn đặt lên cánh môi của hắn . Phong Khiếu hoàn toàn thạch hóa , tựa vào ghế không phản kháng. Dù sao môi đã hôn, không hôn đủ thực xin lỗi chính mình. Với nguyên tắc này của Liên Y, được một tấc lại muốn tiến lên một thước, nàng dùng đầu lưỡi tách hai cánh môi Phong Khiếu, rồi đem cái lưỡi của mình tiến vào trong miệng hắn càn quét .

Nàng không biết người khác hôn môi cảm giác như nào , nhưng miệng Phong Khiếu tựa hồ có thản nhiên hương hoa quế,hơn nữa còn ẩn ẩn chút ngọt , hương vị này vốn là nàng yêu nhất , chính nàng cũng thất thần . Chờ Liên Y lấy lại tinh thần, thấy Phong Khiếu bị nàng hôn có chút sưng đỏ cánh môi, nàng phá lệ cảm thấy ngượng ngùng. Rồi lập tức ra khỏi lòng Phong Khiếu , không nói được một lời chạy thẳng. Đến khi Liên Y đi xa , Phong Khiếu mới tìm về ý thức của mình, cánh môi còn lưu lại tê dại cảm giác, tựa hồ không tiếng động nhắc nhở hắn, chuyện vừa phát sinh đều là sự thật . Phong Khiếu gục đầu xuống, cặp mắt phượng lần đầu mờ mịt không biết làm sao. Tim đập rối loạn , còn có đáy lòng kỳ dị cảm giác,ngày hôm nay , cả buổi chiều Phong Khiếu cứ như vậy ngồi trong phòng ngẩn người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.