Ngày ngày cứ như vậy trôi qua, trong tâm lý mấy đứa nhỏ, bên ngoài thế giới như thế nào không là việc bọn hắn nên quan tâm ,bọn họ chỉ cần mỗi buổi chiều học xong, nghe Liên Y hoàng muội giảng tề thiên đại thánh chuyện xưa là tốt rồi.
Nhưng Liên Y không như vậy , nàng luôn cố gắng thu thập tin tức tiền tuyến. Tiền phương chiến báo truyền đến, đều là đại hoàng tử như thế nào dũng mãnh, dẫn đại quân khí thế như chẻ tre, bắt tòa thành này, phá tòa thành kia. Liên Y nghe vui trong lòng,cũng khổ ở trong lòng.
Nàng cũng nghe đến một ít tin tức cung đình. Lúc trước Vân Phi được sủng ái, không có nha hoàn nào dám nói huyên thuyên, nay nàng bị đưa lãnh cung, các loại tin tức bát quái tràn ngập trong ngoài hoàng cung. Liên Y cũng nghe được một ít, lúc trước nàng đối Vân Phi là có địch ý , cũng rất bài xích, bởi vì nàng đoạt sủng ái của mẫu phi. Cho nên Vân Phi nhiều lần chủ động tỏ thái độ thiện ý với Liên Y, nàng không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt .
Nay Vân Phi bị nhốt lãnh cung, Liên Y qua miệng của người khác mới biết đến chuyện của nàng. Vân Phi tên đầy đủ Lưu Vân Thường, là Lưu Tấn vương Lưu Ngự tam công chúa, có thơ ấu gần giống Liên Y, nàng từ nhỏ được phụ vương ngàn vạn sủng ái, lại trổ mã duyên dáng yêu kiều, còn được xưng là Lưu Tấn thứ nhất mỹ nhân. Lưu Tấn vốn là địa phương sinh ra mỹ nữ. Người đạt danh hiệu này một thân tuyệt đại phong hoa.
Để cho Liên Y không thể tin được là, Vân Phi năm đó danh chấn Lưu Tấn, cũng không hoàn toàn dựa vào tướng mạo, nàng được xưng là Vũ tiên yên ba đệ tử duy nhất. Vân Phi trừ bỏ kỹ thuật múa còn có cầm nghệ, nàng từng là cầm vũ song tuyệt, câu mất hồn bao người trong thiên hạ. Nay lại bị giam trong lãnh cung, cô độc sống hết quãng đời còn lại. Liên Y không khỏi cảm thán vận mệnh bất công, một nữ tử danh chấn thiên hạ , lại có kết cục thê lương như vậy.
Liên Y nghe qua truyện của nàng, nghĩ lại nàng đối xử với mình, kì thật nàng rất tốt,chẳng qua đều bị mình cự tuyệt , Liên Y không khỏi có chút hối hận, mình quả nhiên là trẻ con, cố chấp cho rằng nàng xuất hiện làm thay đổi vận mệnh mẫu phi, kỳ thật nếu nam nhân thay lòng đổi dạ , ai lưu cho được.
Liên Y đi vừa nghĩ, chính nàng cũng không phát giác, mình đi tới phạm vi lãnh cung . Liên Y có chút do dự vào hay không vào, tuy rằng phụ vương sủng ái mình, cũng không trách phạt mình. Nhưng tùy tiện xuất hiện ở lãnh cung, Vân Phi có thể cho rằng mình là tới cười nhạo khi người ta gặp họa , huống chi chính mình nhiều lần cự tuyệt của nàng thiện ý.
Bất ngờ ở sâu trong lãnh cung vọng đến tiếng đàn như ẩn như hiện, như nước trong như gió thoảng, hốt hoảng, mê mang, thoáng như tiên nhạc, rung động lòng người lại làm nhân rơi lệ. Khi Liên Y tỉnh lại, thấy mình đã bước vào nội điện lãnh cung. Lãnh cung quả nhiên không phụ danh tiếng của nó, đi vào đại sảnh liền cảm thấy lạnh cả người. Sân không quá to, nhưng vì khuyết thiếu hơi người, không chỉ có có vẻ trống trải cùng yên tĩnh, còn mang cảm giác thê lương.
Liên Y theo tiếng đàn đi đến,đi qua nội điện, thấy dưới tàng cây, nữ tử một thân hồng y hãy còn trầm ngâm trong tiếng đàn, tóc đen tuyền, rối tung thả sau lưng, hai hàng lông mi như liễu rủ, mười ngón tay ngọc múa trên cây đàn, Liên Y lại bị hấp dẫn, bị hấp dẫn bởi tiếng đàn, bị hấp dẫn bởi người trước mắt.
Một lúc sau, Vân Phi thở phào một hơi, trên mặt mang thản nhiên ý cười. Khi ngẩng đầu lên nháy mắt sửng sốt, rồi khóe miệng cười càng sâu : "Thất công chúa sao lại tới đây? Hay là đi lạc ?" Liên Y ngượng ngùng hướng nàng cười cười."Kỳ thật ta cố ý tới đây, lại không biết có nên vào hay không, rồi bị tiếng đàn hấp dẫn đi tới ." Vân Phi nghe xong, không thể tin nghiêng đầu nhìn nàng."Thất công chúa là cố ý đến xem ta ? Thật may có tiếng đàn này, bằng không khách quý đến rồi đi cũng không biết ."
Liên Y thấy nàng nói chuyện giọng điệu bình thường, không có ác ý. Lo lắng lúc trước đều tan . Nàng đi đến trước mặt Vân Phi ngồi xổm xuống, lấy tay chạm vào chiếc đàn cổ bằng cẩm thạch, nhịn không được tán thưởng nói "Quả thật là hảo cầm, khó trách âm sắc như thế thanh thúy dễ nghe." Thấy Liên Y thích, Vân Phi trên mặt cũng mang ý cười, nhẹ giọng giải thích ."Này cầm tên là Tị nguyệt, tương truyền một nữ tử ngày đêm tưởng niệm tình lang đã mất, mỗi khi thương tâm đến cực điểm đều mang đàn ra gẩy, tiếng đàn như khóc như oán, ai nghe cũng thương tâm rơi lệ, đến vầng trăng cũng không nhịn được, phải tránh ở sau tầng mây." Tuy rằng truyền thuyết thương tâm này không nhất định là sự thật, nhưng câu chuyện quả thật làm cây cầm mang theo sắc thái thần bí , đặc biệt nó còn đại biểu một đoạn tình yêu đẹp.
Liên Y đối nó càng có hứng thú, muốn hỏi rõ ràng chút."Vân di,cây đàn này ngươi làm sao mà có ?" Vân Phi nghe được nàng xưng hô ngây ra một lúc, rồi mới loan khóe miệng nói, "Ta đã bị phụ vương của ngươi huỷ bỏ chức vị, ngươi gọi ta Vân tỷ tỷ là tốt rồi." Ngôn ngữ không chứa một tia oán hận, giọng điệu mềm nhẹ tự nhiên. Liên Y không khỏi bị khí độ của nàng thuyết phục, âm thầm trách cứ chính mình năm xưa nghĩ nàng lòng tiểu nhân, vẫn tưởng nàng giỏi tranh thủ tình cảm , thời điểm phụ vương chuyên sủng nàng, chính mình ngầm cho rằng là nàng tìm mọi cách dụ dỗ.
"Vân tỷ tỷ, ngươi trách ta sao? Nếu không phải vì ta, ngươi cũng không bị như thế này." Liên Y thật tâm muốn cùng nàng giải thích, ai ngờ Vân Phi sau khi kinh ngạc , lập tức liền cười xoa đầu nàng ."Ta sao lại trách ngươi, kỳ thật hiện tại không có gì không tốt, ta thích hoàn cảnh im lặng như vậy." Xem nàng cười vân đạm phong khinh, Liên Y cảm thấy buồn , năm đó sao mình lại nghĩ Vân tỷ tỷ tâm như rắn rết đâu. Vân Phi nhìn Liên Y vẻ mặt áy náy , biết tiểu nha đầu trong lòng cảm thấy có lỗi với nàng. Lập tức liền nói sang chuyện khác " Ngươi không phải tò mò lai lịch của cây cầm này sao? Khi ta còn trẻ, phụ vương phi thường sủng ái ta, biết ta có ý học cầm, tìm khắp thiên hạ, tìm hảo danh sư ,tìm hảo cầm, cây cầm này chính là khi đó ta được đến , ta vẫn mang theo trên người, đến nay cũng mười năm rồi ."
Liên Y nghe nàng nói lại nghĩ đến phụ vương sủng ái chính mình. Nếu mình muốn học cầm, chắc chắn Phong Triệt cũng không ngại tìm điều kiện tốt nhất cho nàng. Liên Y và Vân Phi chưa từng có cơ hội ở chung, nay cùng nhau nửa ngày, hai người phát hiện các nàng vô cùng hợp, Liên Y vì nguyên nhân tuổi tác, Rất khó tìm hảo hữu cùng lứa tuổi. Nay nàng tự nhiên đem Vân Phi trở thành khuê mật.
Nàng thấy Vân Phi ở lãnh cung chẳng những hoang vắng ,ngay cả nha đầu sai sử cũng không có, không khỏi có chút tức giận."Phụ vương chẳng lẽ không an bài cho ngươi thị nữ sao?" Vân Phi ngược lại kỳ quái hỏi nàng, "Công chúa không biết lãnh cung bên trong không có hạ nhân sao?" Liên Y mới giật mình đáp lời."Quả thật không biết." Vân Phi không giận ngược lại nở nụ cười, "Lãnh cung chỉ có người đúng giờ đến đưa cơm, bình thường không có người ."
Vân Phi nói chuyện ôn nhu như nước, Liên Y nghe lại giống như châm chọc, năm đó danh chấn thiên hạ cầm vũ song tuyệt, đệ nhất mỹ nhân, nay bị trói chặt ở lãnh cung, bên cạnh ngay cả người hầu cũng không có.Trong lòng nàng quyết định chủ ý.
Liên Y từ lãnh cung đi ra, tâm tình cực kì không tốt. Tuy rằng nàng biết có người hầu hay không, đối với Vân tỷ tỷ đều như nhau.Lại nghĩ đến Vân tỷ tỷ, Liên Y không khỏi tán thưởng, thế gian quả thật có nữ tử như vậy, khuôn mặt thiên hạ ít có, diễm lệ tuyệt luân, tính tình lại đạm bạc như nước. Nghĩ đến khi phụ vương chuyên sủng nàng, nàng cũng không có như vậy mà kiêu. Có thể đây chính là nguyên nhân phụ vương sủng nàng đi.
Đêm khuya, ở Phong Triệt ngự thư phòng , Ảnh Dạ bẩm báo mọi truyện trong cung. Thanh âm có chút băng hàn "Hôm nay, Liên Y công chúa..." Hắn dừng một chút, ngẩng đầu nhìn người đang chuyên tâm phê tấu chương , Phong Triệt nghe đến tên kia, hơi hơi nhíu mi, rồi mới ngẩng đầu lên."Nàng lại bướng bỉnh ?" Ảnh Dạ đành phải nói, "Nàng hôm nay đến lãnh cung." "Nàng đến lãnh cung làm cái gì?" Phong triệt cũng cảm thấy kỳ quái . "Nàng hôm nay ở lãnh cung cùng Vân Phi trò chuyện với nhau thật vui." Ảnh Dạ thời điểm nói lời này, thanh âm cũng có chút mất tự nhiên."Uh, đi xuống đi." Phong Triệt tuy rằng cũng không hiểu Liên Y cùng Vân Phi tại sao lại ở cùng nhau, nhưng cũng không can thiệp, đây là hắn đối với Liên Y dung túng cùng sủng ái đi.
Quả nhiên, kế tiếp mấy ngày. Liên Y không có nhàn rỗi, trong cung không có thị nữ thích hợp, chẳng lẽ nàng không tự mình đi tìm sao? Nàng bảo Tiểu Thanh đi tìm hai nha đầu thành thật tiến cung, hai nha đầu này đều xuất thân nghèo khổ, trong nhà thật sự thiếu tiền, mới bán cho người ta làm người hầu, nhìn có vẻ thành thật, tay chân linh hoạt. Liên Y có vẻ vừa lòng, mang các nàng đi lãnh cung.
Vân Phi một mình dưới tàng cây đánh đàn, nhìn đến Liên Y ,trên mặt không giấu được vui vẻ.Nhưng nhìn đến phía sau Liên Y hai nha đầu, nàng khó hiểu hỏi, "Các nàng là?" Liên Y liền chỉ hai cái nha đầu nói "Ta tìm cho người hai nha hoàn, các nàng không phải người trong cung. Ngươi cứ yên tâm sai sử đi." "Ta đã nói không cần rồi. Nếu vương thượng trách tội ngươi thì phải làm sao ?"
Liên Y đắc ý nói "Dù sao cũng phải có người giúp ngươi làm việc, ngươi một mình chắc chắn không thoải mái. Cho dù phụ vương biết,cũng ngầm đồng ý , bằng không ta làm sao có thể thoải mái đem người đưa đến đây." Liên Y vẻ mặt đắc ý, Vân Phi trong hai mắt ẩn ẩn lệ quang, tựa hồ có chút cảm động.
Không những vậy, buổi chiều còn đến một nhóm người làm vườn, đem lãnh cung sửa sang lại một chút. Một lát sau, một người đối Liên Y nói "Thưa thất công chúa, đều đã làm tốt ." Liên Y cao hứng đáp lời."Uh, thoạt nhìn thực không sai, đi tìm Tiểu Thanh lĩnh thưởng." Vài người làm vườn vừa nghe, vui tươi hớn hở vội vàng cáo lui.
Liên Y nhìn Vân Phi vẫn đang cảm động, cười hì hì nói "Ta biết Vân tỷ tỷ thích nhìn phong diệp, đáng tiếc đã qua mùa thu." Vân Phi quay đầu nhìn Liên Y nói "Điều này không trọng yếu, quan trọng là tâm ý của ngươi." Hai người nhìn nhau cười.
Đêm khuya, Ảnh Dạ lại quỳ gối trong ngự thư phòng, hướng Phong Triệt bẩm báo trong cung việc lớn nhỏ. Nói đến Liên Y lại dừng một chút."Liên Y công chúa . Hôm nay mua hai nha hoàn cấp Vân Phi sai sử, còn triệu tập người làm vườn, ở lãnh cung gieo trồng phong thụ." Phong Triệt tựa hồ đã dự đoán được hành động của nàng, không giống hôm qua ngạc nhiên, gật gật đầu xem như ngầm đồng ý .Bẩm báo xong Ảnh Dạ biến mất ở trong đêm tối.