Tình Chấp (P2)

Chương 15: Đồ chơi




"Vào đi."

Nghe thấy âm thanh cho phép bên trong, Roly mới bước vào. Dáng dấp xinh đẹp đi đến trước mặt hắn, "Chủ tịch, bên ngoài có một người tên Lousia đang rất tức giận nói muốn gặp ngài."

Quách Diệp Thiên Kỳ đang cúi đầu ký tên vào một vài văn kiện, nghe thấy Roly cũng không hề ngẩng đầu. "Cho cô ấy vào."

"Dạ!" Roly tuân lệnh rồi rời khỏi, trước giờ cô ta chưa nhìn thấy có phụ nữ dám đến tận công ty tìm chủ tịch nha. À, có thì có một cô gái mù đến, nhưng chủ tịch lúc đó bận họp đã thẳng thừng không gặp.

Roly vừa quay đi, khóe môi lãnh đạm của hắn cũng khẽ cong lên.

Rất nhanh sau đó, cửa phòng bị mở tung ra khiến âm thanh rầm vang dội. Roly đứng cạnh kinh hồn đánh giá cô gái kia, mái tóc hung đỏ thần thái lạnh nhạt, đặc biệt là ánh mắt của cô ấy mang một sự trống rỗng. Vô dục vô cầu, tựa như một người đầy tâm sự, có điều dung nhan của cô ấy thật phi thường xinh đẹp.

Tinh Nghiên bước đến, "Tiểu Diệc đâu?"

Quách Diệp Thiên Kỳ vẫn không hề nhìn cô lấy một cái, giọng nói nghiêm nghị ra lệnh với người phía xa. "Roly, ra ngoài. Không có việc, bất cứ ai cũng không được vào đây."

Roly chân trước chân sau rời khỏi.Tinh Nghiên không để ý tới cái gì khác ngoài an toàn của con trai, cô tức giận lớn tiếng. "Quách Diệp lão đại, tôi đắc tội gì với anh thì anh cứ tìm tôi tính sổ. Cần gì phải bắt cóc một đứa con nít như vậy, anh không cảm thấy như vậy thật hèn hạ hay sao?"

Chiều nay như thường lệ cô đúng giờ đến đón Thiên Diệc tan học. Nhưng sau khi chạy vòng quanh khắp các ngõ ngách trong trường cũng chẳng tìm thấy thằng bé đâu, giáo viên phụ trách lại cho cô câu trả lời mờ mịt. "Thằng bé đã nhờ bảo vệ đưa đến tập đoàn 'Quách Diệp'"

TMD! Tinh Nghiên vốn bình tĩnh mà bây giờ cô lại có một nguyện vọng muốn đánh người. Cô giáo này, cô làm giáo viên mầm non kiểu gì vậy?

Cô chạy như bay đến đây, đến trước mặt Quách Diệp Thiên Kỳ hùng hổ chất vấn. Dũng khí đáng khen này đều là vì Thiên Diệc mà có. Nhưng Quách Diệp Thiên Kỳ vẫn không hề tức giận, chỉ quẹt bút vài đường lên tờ giấy đã tạo ra một chữ ký tuyệt đẹp. "Tìm em tính sổ? Hừ, em không cần lo, lần trước tôi có giao kèo với Thiên Diệc, nếu như giải đua Se Leon giành được chiến thắng, tôi sẽ tặng cho nó một bộ game mô hình lớn."

Tinh Nghiên nheo mắt nghi ngờ, cô thừa biết Quách Diệp Thiên Kỳ là người như thế nào. Hắn sẽ không bao giờ khi không đối tốt với người khác mà bản thân mình không thể thu về lợi nhuận. Hắn càng tốt với tiểu Diệc thì càng khiến cô đề phòng.

Tuy nói là người mất trí, nhưng bản chất gian thương vẫn còn mà...

Đột ngột nhìn lên, hắn dường như có thể nhìn thấu được suy nghĩ của cô. "Lousia, trong lúc tức giận... em cực kỳ xinh đẹp."

Tinh Nghiên dĩ nhiên sẽ không bị câu nói đó làm chi phối, cô bình tĩnh. "Bây giờ tiểu Diệc ở đâu?"

Quách Diệp Thiên Kỳ tựa người vào ghế, bộ dáng như thợ săn đang nhắm trúng con mồi. Ánh mắt hắn gắt gao khóa chặt trên người Tinh Nghiên, cũng rất có 'tâm' mà nói. "Ở tầng này, đi thẳng rẽ phải. Phòng hội nghị cao cấp."

Tinh Nghiên có lẽ hơi ngạc nhiên vì lý do hắn lại dễ dàng nói ra chỗ của tiểu Diệc như vậy. Tuy nhiên cô vẫn lo lắng quay người đi về phía cửa chính, có điều của chính 'tít' một cái khiến cô có mở thế nào cũng không được. Tinh Nghiên quay lại tức giận nhìn hắn. Quách Diệp Thiên Kỳ không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng, chỉ cách cô có vài bước chân. Hắn ưu nhã giơ điều khiển về phía cửa chính, sau đó dùng thần thái lạnh nhạt đối mặt với Tinh Nghiên, hắn bước lên áp sát lưng cô vào cánh cửa lớn.

Tinh Nghiên rất bình tĩnh, tuy rằng trong lòng cực độ sợ hãi nhưng cô biết, bây giờ người đàn ông này đang chơi cuộc chiến tâm lý với cô. Trước kia hắn luôn dùng chiêu này là có thể dễ dàng nhìn thấy nội tâm của cô. Vì vậy lần này Tinh Nghiên không cho phép mình lộ vẻ hoảng sợ.

Thiên Kỳ nhếch môi, cô gái này vẫn là quật cường như vậy. So với bốn năm trước có phần trưởng thành hơn rồi, chỉ là bốn năm nay cũng đủ để hắn muốn băm người phụ nữ này ra làm trăm mãnh. Giọng nói của Quách Diệp Thiên Kỳ so với băng còn lạnh hơn vài phần, "Thương con trai như vậy, lo lắng cho nó như vậy. Vậy tại sao, không nói cho thằng bé biết cha của nó là ai, hử?"

"Tôi đã nói rồi, anh không cần quan tâm tới chuyện bao đồng." Tinh Nghiên ra vẻ lạnh lùng nói.

Quách Diệp Thiên Kỳ nhàn nhã nâng tay lên, như có như không lướt nhẹ qua gò má cô rồi vịn lên cái cửa phía sau. "Câu trả lời này của em, khiến cho tôi tức giận. Đổi câu trả lời khác."

Tinh Nghiên nhíu mày nhìn gương mặt nam tính chỉ cách mình mười centimet kia. Hơi thở của hắn vẫn bá đạo và lạnh lùng như vậy, đây chính là dấu hiệu cho biết hắn đang đè nén sự tức giận. Bây giờ cửa chính bị khóa, cô lại không thể leo từ tầng ba mươi sáu xuống từ cửa sổ được. Tinh Nghiên tuyệt không thể để hắn tức giận.

"Cuộc sống của tôi vốn rất tẻ nhạt..." Cô hạ thấp giọng, cố gắng lái sang chuyện khác.

Ai ngờ...

"Em thật sự khiến tôi tức giận rồi."

"Cha của tiểu Diệc không tồn tại, tôi không hiểu vì sao anh lại quan tâm như vậy."

"Chật chật!" Quách Diệp Thiên Kỳ làm ra vẻ tiếc nuối lắc đầu. "Tôi thật sự không biết nên tức giận hay tiếc nuối cho bản tính không bai giờ thay đổi này của em."

"Anh..." Tinh Nghiên ngẩng đầu lườm hắn, Quách Diệp Thiên Kỳ nhân cơ hội áp môi mình xuống môi cô. Như là trừng phát trí mạng mà cắn nhẹ, hắn cuồng loạn chà sát lên môi cô. Tinh Nghiên nhất thời bất ngờ liền giẫy dụa, nhưng dần những động tác đẩy hắn ra càng ít. Càng chống đối chỉ càng làm hắn thêm hứng thú, cô chỉ có thể đối mặt với cơn giận này của hắn bằng cách mím môi thật chặt.

Cô gái vẫn cứ vô tâm vô phế mà từ chối nụ hôn của hắn, Quách Diệp Thiên Kỳ rời đôi môi của cô. Ở khoảng cách gần nhất, gương mặt lạnh lẽo của hắn khiến Tinh Nghiên sợ hãi.

"Em cho rằng tôi là tên ngốc sao? Đối xử với em tốt hơn một chút em liền nhân lúc tôi không cảnh giác mà chạy trốn." Âm thanh của hắn càng ngày càng mang ý trách móc tàn nhẫn.

Tinh Nghiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn. Cô không nghe lầm chứ? Đây là ảo giác sao? "Anh, nhớ lại rồi?"

Quách Diệp Thiên Kỳ cười khẩy: "Tôi vốn dĩ chưa bao giờ quên, nhớ lại là thế nào? Có phải em rất thất vọng hay không? Thất vọng cũng mặc kệ, lần này em đừng mong tôi tốt với em một lần nữa."

Hoàn toàn không để cô suy nghĩ, môi của hắn lại lần nữa áp xuống, lần này Tinh Nghiên hoảng sợ giãy dụa. Cô thật sự bị hắn làm cho kinh hãi, cô không thể tin vào thế giới quan của mình nữa.

Vào thời điểm cô không ý thức được, tay của Quách Diệp Thiên Kỳ đã linh hoạt luồn vào áo thun phủ lên hai một bên ngọn đồi đầy đặn. Tinh Nghiên hoảng hốt muốn lên tiếng, lưỡi của hắn lại thuận thế xâm chiếm khuôn miệng nhỏ bé của cô. Nụ hôn của hắn vừa bá đạo vừa mạnh mẽ, hoàn toàn không có một chút tình cảm. Giống như người lữ hành đói khác, tham lam uống hết nguồn nước quý giá.

Tinh Nghiên trốn tránh, Quách Diệp Thiên Kỳ lại cưỡng chế cái lưỡi nhỏ của cô phải phụng bồi hắn. Bàn tay hắn di chuyển từ bầu ngực bên này sau đó lại dời sang bên còn lại, khéo léo khiến hai nụ hồng kia đã đứng lên nghênh đón.

Tinh Nghiên bị hôn đến khó thở, muốn nghiêng đầu sang chỗ khác nhưng cuối cùng lại bị Quách Diệp Thiên Kỳ hung hăn cắn mạnh lấy môi để cảnh cáo. Cô sớm không còn là cô gái đôi mươi nữa, những gì hắn muốn cô có thể nhận ra, chính vì thế nên Tinh Nghiên mới hoảng sợ, cố gắng ngăn cản cảm giác ái muội này.

Xem như Quách Diệp Thiên Kỳ vẫn chưa muốn giết cô, vào thời điểm Tinh Nghiên suýt ngất đi vì khó thở hắn đã buông tha cho cái miệng nhỏ của cô. Tinh Nghiên cố gắng hô hấp để lấy lại dưỡng khí. Quách Diệp Thiên Kỳ cúi người, môi hắn khẽ chạm vào cỗ cô, sau đó cắn nhẹ.

"A!" Tinh Nghiên hốt hoảng kêu lên, nhưng thế nào lại phát ra âm thanh ái muội không tưởng. Giờ phút này cô thật hận bản thân có tay chân làm gì mà ngay cả chút sức lực để đẩy người đàn ông đang tùy ý làm loạn trên người mình ra cũng không có.

Vào lúc này Quách Diệp Thiên Kỳ buông Tinh Nghiên ra, hắn bộ dáng chật vật của cô. Khóe miệng khẽ cong lên, âm thanh tuy lạnh lùng nhưng đã khàn đi, hoàn toàn bán đứng dục vọng muốn che giấu của người đàn ông. "Thế nào, những tên đàn ông khác có làm em phải kêu lên như vậy không? "

"Anh lấy quyền gì hỏi tôi câu đó?" Tinh Nghiên thở gấp, có chút khó khăn nói. Đàn ông khác? Cô thật sự rất muốn tìm một người đáng tin tưởng. Người đó sẽ vô cùng yêu thương con trai cô, một người đàn ông không quan tâm đến quá khứ của cô. Bao nhiêu năm nay, có rất nhiều người phù hợp với tiêu chuẩn này. Nhưng Tinh Nghiên phát hiện ra thứ cô muốn là một người cô yêu chứ không phải một người nuôi con giúp cô.

Rồi cô lại nhận ra, ngoài hắn ra sẽ chẳng có ai có thể khiến cô rung động lần nữa. Cả đời này, bao nhiêu thời gian đau khổ như vậy, nhưng người cô cần cũng chỉ có hắn mà thôi.

Quách Diệp Thiên Kỳ bị lửa dục thiêu đốt, hắn vốn không muốn vừa gặp lại đã làm tổn thương cô. Hắn muốn buông cô ra rồi cho cô một cơ hội, hắn muốn nghe cô nói cô vẫn còn yêu hắn. Nhưng cô gái này bao nhiêu năm nay vẫn ương bướng và quật cường như vậy, cô vốn không hề trân trọng sự nhẫn nhịn của hắn.

Vì vậy Quách Diệp Thiên Kỳ sẽ không nhịn nữa, hắn muốn cô, muốn đến điên lên rồi.

Quách Diệp Thiên Kỳ xoay người, mạnh mẽ lôi Tinh Nghiên đến bên chiếc bàn làm việc lớn, một tay nắm chặt cổ tay Tinh Nghiên khiến cô đau đớn một tay còn lại dứt khoát đem đồ trên bàn quét ra, ngay sau đó liền đặt Tinh Nghiên nằm ngửa lên bàn.

Cô chỉ nghe thấy những âm thanh đồ vật bị rơi rớt rồi ngay sau đó cả ruột gan như bị đảo lộn, bị áp mạnh xuống chiếc bàn kính lạnh lẽo.

"Không..." Tinh Nghiên sợ hãi lắc đầu, vạn lần đừng làm như vậy...

"Tôi muốn xem những tên đàn ông kia đã rèn giũa cô như thế nào." Đôi đồng tử của hắn toát lên một sự ám muội, tựa như một ngọn lửa đang rực cháy. Miệng vừa nói liền buông lời lạnh lùng, Quách Diệp Thiên Kỳ cúi xuống, tựa như dã thú mà cắn nuốt đôi môi của cô lần nữa. Lần này hắn hung hăng cạy mở răng của cô, công thành chiếm lấy khoan miệng thơm tho kia, cùng cái lưỡi nhỏ của Tinh Nghiên trêu đùa.

"Ưm, Quách Diệp Thiên Kỳ anh không thể..."

"Tôi tại sao lại không thể?" Quách Diệp Thiên Kỳ mặc kệ Tinh Nghiên phản kháng, bờ môi mỏng di chuyển xuống xương quai xanh gợi cảm của cô, in lên đó hàng loạt ấn ký màu nâu. Bàn tay hắn rất thông thạo du ngoạn khắp cơ thể cô, mỗi một nơi tay hắn lướt quá đều trực tiếp đem quần áo của cô trút xuống.

Quách Diệp Thiên Kỳ thẳng người, từ trên cao nhìn xuống. Ưng mâu của hắn khẽ co lại nhìn chăm chằm thân người không còn một mảnh vải của Tinh Nghiên, cô muốn ngồi dậy lại bị một tay hắn ấn mạnh xuống.

"Không được nhìn, không cho phép anh nhìn tôi." Tinh Nghiên gắt gao dùng tay che lấy cả người mình, bị ánh mắt nóng rực của hắn nhìn đến mất tự nhiên.

"Nghiên, bốn năm nay em vẫn như vậy. Một tiểu yêu mê người, lại cực kỳ hèn mọn." Âm thanh của hắn vừa lạnh lùng vừa mị hoặc.

"Đồ vô sỉ!" Tinh Nghiên phẫn nộ, hèn mọn? Hóa ra đây chính là cách mà người đàn ông cô yêu dùng để nghĩ về cô.

Quách Diệp Thiên Kỳ mím môi, một tay hắn chế trụ hai tay Tinh Nghiên lên đỉnh đầu sau đó áp sát người cô. "Nói, tại sao năm đó lại bỏ đi?"

Tinh Nghiên cười nhạt, hoàn toàn lấy lại bình tĩnh đối mặt với chất vấn của hắn. "Tôi đều đã nói trong bức thư rồi."

"Đừng nghĩ rằng tôi sẽ tin vào những lý do hoang đường đó." Quách Diệp Thiên Kỳ lạnh lùng. Hắn tin những chuyện mà khoa học không chứng minh được là thật nhưng... hắn muốn nghe cô nói cô có nỗi khổ. Chỉ cần cô nói như vậy hắn liền tiếp tục yêu thương che chở cô.

Quách Diệp Thiên Kỳ lần này sẽ cho Tinh Nghiên thêm một cơ hội nữa.

Nào ngờ...

"Tôi chính là không muốn ở bên cạnh với kẻ máu lạnh nguy hiểm chỉ xem tôi như búp bê tình dục là anh." Tinh Nghiên bản tính quật cường, biết là những lời này sẽ khiến bản thân nhận trừng phạt lớn. Nhưng cô không thể nói cho hắn biết cô rất yêu hắn, hắn sẽ chấp nhận cô sao?

"Búp bê tình dục?" Ngữ khí chuyển sang tàn nhẫn, bàn tay hắn siết chặt lại khiến cổ tay của Tinh Nghiên như bị chặt đứt ra, Quách Diệp Thiên Kỳ một tay khác nắm lấy bầu ngực của cô hung hăng dày xéo. "Hóa ra em cũng biết bản thân mình chỉ là một món đồ chơi. Được... em muốn làm búp bê tình dục, vậy tôi sẽ tức khắc thành toàn cho em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.