Tình Cảm Chân Thành

Chương 47: Ghen Play H Nhẹ





"Dịch Phong, anh nghe em nói."
Trong xe yên tĩnh vang lên tiếng hít thở của hai người, một nặng một nhẹ.

Không gian phía sau xe chật hẹp, đằng trước có vách ngăn cách chỗ tài xế, bỗng chốc áp lực đè lên cô gái nhỏ.

Bùi Yên ngồi trên đùi người đàn ông, tay nhỏ bám vào cổ anh, ngước nhìn đôi mắt sâu thăm thẳm không rõ vui buồn.

Đôi đồng tử vô cảm ấy phản chiếu hình bóng cô gái nhỏ, còn bàn tay to bên hông siết chặt lấy cô không một kẽ hở.

Cô nhóc cảm thấy bất an, mấp máy môi.

"Em và Vệ Diễn, ưm ưm..."
Lời chưa kịp nói ra đã bị người đàn ông nuốt trong miệng.

Một tay Lâm Dịch Phong giữ đầu cô, ấn cô ngã trong lồng ngực mình mà ác độc hôn sâu, đầu lưỡi thô dày dọc theo cánh môi đỏ tươi thăm dò đi vào.

Môi răng tương liên, đầu lưỡi cuồng dã đảo mỗi một tấc trong khoang miệng cô, liều mạng cướp lấy hương vị thơm ngọt của cô gái nhỏ, hàm răng hung ác cắn môi cô không ngừng.

"Ngô ân..."
Bùi Yên vì đau đớn khẽ rên rỉ, chóp mũi tràn ngập hơi thở nóng hổi của người đàn ông.

Đầu lưỡi kia quyết không bỏ qua cho cô, có cảm giác như anh muốn ăn cô vào bụng luôn vậy.

Cho dù có lui về phía sau thì người đàn ông vẫn tìm cách ép sát, Bùi Yên vươn lưỡi hôn trả anh, tận lực trấn an bạn trai.

Đến khi anh nuốt nước bọt tràn ra từ khóe miệng, Lâm Dịch Phong mới chịu buông cô gái nhỏ, đôi con ngươi máu lửa nhìn cô thở hổn hển, anh nghẹn ngào cất tiếng.

"Đừng ở trước mặt anh nói về cậu ta, hiểu chưa?"

Bùi Yên có thể nghe được những gì nữa đây, miệng nhỏ ra sức thở phì phì trong lòng anh, yếu ớt như chiếc lá mùa thu mặc gió cuốn bay đi.

Bàn tay to bá đạo nhéo người cô, giọng nói áp đặt cô nhóc.

"Nói gì đi!"
Cô gái nhỏ biết anh nổi nóng, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, vốn tưởng anh bớt giận hơn một chút, một giây sau đã bị anh tiếp tục đè trên nệm.

Anh hung hăng đoạt lấy hơi thở của cô, tay nhỏ bị anh tách ra, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Bùi Yên ngẩng đầu há miệng tiếp nhận anh, đôi lúc cô không chịu nổi đành nghiêng mặt né tránh.

Lâm Dịch Phong lập tức đuổi theo, hai người chưa từng tách ra dù trong chỉ trong nửa cái nháy mắt.

Lúc cô gái nhỏ muốn ngất đi, người đàn ông mới nhẹ nhàng buông ra, môi vẫn như cũ dán vào môi cô, chăm chú vào bé con đang há mồm thở dốc.

Chẳng qua giải lao được hai ba giây, cô lại bị anh hôn lấy hôn để, sức lực xin tha cũng không còn.

Bùi Yên choáng váng được anh ôm xuống xe, thân hình mảnh khảnh xụi lơ nằm trong lòng anh.

Khuôn mặt nhỏ xinh vì thiếu oxy trở nên trắng bệch, môi đỏ gian nan hít thở không khí.

Đôi mắt hạnh giăng sương mờ mịt, bên tai truyền đến âm thanh giày da đạp trên sàn nhà, thô dày lạnh lẽo.

Sườn mặt kiên nghị của người đàn ông thoắt ẩn thoắt hiện, cằm anh căng chặt, chỉ có khuôn mặt lạnh như băng kia làm cô gái nhỏ khẩn trương không thôi.

Bùi Yên cố ra sức hít thở đã bị người đàn ông ném vào giường lớn.

Cô nhóc híp mắt hạnh, tay nhỏ chống đỡ tự thân ngồi dậy.

Trước mặt mơ hồ, lồng ngực khỏe khoắn của người đàn ông hiện lên rõ rệt, ngón tay thon dài còn tiếp tục cởi nút thắt.

Có thể nói động tác của anh rất ưu nhã, khuôn mặt tuấn tú lấp ló sau không gian tối tăm.

Đôi mắt anh không một gợn sóng, tựa như đang chuẩn bị xâu xé con mồi rơi vào bẫy do mình đặt ra.

"Dịch Phong, anh nghe em giải thích."
Cô hiểu rõ anh sắp làm cái gì, Bùi Yên nhút nhát lùi về phía sau, mắt hạnh lấp loáng hơi nước, trông rất đáng thương.

Lâm Dịch Phong đã cởi sạch sẽ, ném đồng hồ sang một bên, tiến lên chỗ cô gái nhỏ.

Cự vật sưng to dựng thẳng trước mặt cô, mang theo tính xâm lược và chiếm hữu.

"Được, anh nghe em giải thích, nhưng không phải bây giờ!"
Lâm Dịch Phong dùng hai tay bắt cổ chân bé con xách lại gần, nơi riêng tư của hai người cách một lớp vải dán sát vào nhau.

Người đàn ông đè lên người cô, giọng nói và ánh mắt thâm trầm đáng sợ, cảm giác mưa gió bão bùng ùn ùn kéo đến quật ngã cô.

"Còn nhớ rõ lần trước anh đã nói với em cái gì không?"
Bàn tay to lướt qua mớ quần áo hỗn độn chui vào bên trong, dọc theo làn da mềm mại cởi khóa nội y.


Anh nắm lấy kiều nhũ đồng thời hôn môi cô gái nhỏ, chậm rãi đọc từng chữ.

"Nếu em gạt anh, anh sẽ cho em biết thế nào là làm không xuống được giường."
Trước ngực cô nhóc ấm áp, Bùi Yên liền biến thành cá vàng nằm trong lòng chảo, không tự giác vùng vẫy khắp nơi.

Ngẩng đầu nhìn người đàn ông mân mê cơ thể mình, môi anh mím chặt, âm thầm kìm nén bực tức trong lòng.

Đương nhiên, mọi cử chỉ của anh không phải vui đùa lông bông, mà đây chính là sự trừng phạt anh dành cho cô.

Lâm Dịch Phong cởi quần áo cô gái nhỏ, tuy không thô bạo nhưng kiên quyết lột sạch sẽ.

Chớp mắt chỉ còn một lớp áo sơmi mỏng dán trước ngực cô, hình dạng hai viên anh đào phấn nộn càng thêm xinh đẹp.

Bùi Yên ôm cổ người đàn ông trấn an: "Không phải như anh thấy đâu, em..."
"Hư nào!" Ngón tay Lâm Dịch Phong đặt lên môi cô, lấp kín lời cô muốn nói, một tay khác cởi bỏ áo sơmi trắng ngà, ném ra phía sau.

Chiếc áo sơmi theo đường cong rơi xuống mặt đất.

Người đàn ông đau khổ tựa vào trán cô, làm sao cô không cảm nhận được nỗi buồn bực của anh cơ chứ?
"Anh sẽ nghe em nói.

Nhưng đêm nay, cho dù em có khóc như thế nào đi nữa, anh nhất định không bỏ qua!"
- --
Trong phòng ngủ, ánh sáng chiếu rọi hai cơ thể đang quấn quýt nhau.

Hai tay trắng nõn của cô gái nhỏ bị anh trói chặt trên đầu giường.

Quả là một công đôi việc, vừa ngăn chặn cô nhóc chạy thoát, vừa để anh càn rỡ hành động khắp người cô, việc duy nhất cô có thể làm là cắn răng chịu đựng.

Thân hình cô gái nhỏ phập phồng, nửa người trên kiệt sức, bên dưới hai chân bạch ngọc đặt lên vai anh, còn người đàn ông thì tàn sát bừa bãi nơi hoa tâm cô.

Lâm Dịch Phong nắm chặt mông nhỏ, đầu lưỡi say sưa bắt chước côn th*t cắm huyệt, cấp tốc thăm dò hoa phùng ẩm ướt.

Đầu lưỡi anh cắm vào, lúc sau hút hết mật hoa thơm ngọt, hàm răng ngậm lấy cắn nhẹ bối thịt non mềm.

Cả gương mặt anh chôn vùi cọ xát trong hoa huy*t.


Tiếng nước sắc tình thấp thỏm vang lên.

"Dịch Phong...Đừng...như vậy...Ô ô..."
Người đàn ông ra sức làm càn, dục vọng dâng trào như sóng biển đánh ập người cô, toàn bộ thần kinh cô gái nhỏ tập trung vào chỗ liếm mút.

Hàm răng, đầu lưỡi, hô hấp, mọi thứ của anh đều đối xử thô bạo với cô.

Bé con khóc nức nở xin tha, đôi khi không chịu nổi nhích lên phía trước, lại bị bàn tay to vô tình ấn xuống trông thật dễ dàng.

Khi thì cô liều mạng hướng về đầu giường, người đàn ông mặc kệ vẫn tiếp tục kéo mông nhỏ trở về.

Không những vậy, đầu lưỡi cứng rắn xâm chiếm mỗi lúc mãnh liệt.

Đầu cô gái nhỏ chợt nổ tung, bỗng chốc hoa huy*t phun ra lượng lớn d*m thủy, mông nhỏ không còn điểm tựa rơi xuống giường, hoa tâm nũng nịu trào ra mật dịch.

Lâm Dịch Phong lóa mắt nhìn nơi tư mật, đôi mắt đượm màu tình dục càng thêm âm u.

Anh đứng dậy đi ra phòng ngủ, lúc trở về đã cầm trên tay "món đồ chơi."
So với anh thì kích cỡ nhỏ hơn một chút, vốn chờ bảo bối của anh trưởng thành thêm vài năm mới dùng.

Nhưng đêm nay, anh tính toán nên thử một lần.

***
Tác giả có lời muốn nói: Toàn văn không ngược, nữ chính sẽ không nhớ về kiếp trước.

Mặc kệ Vệ Vệ nhớ lại hay không, không có chuyện hai nam tranh một nữ, phần ghen play sẽ tiếp tục về chương Tây Cương, muốn nhìn nữ chính ghen lắm đó..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.