Tin Tức Tố Nói Chúng Ta Không Có Khả Năng

Chương 19: Chỉ đối tốt với cậu




Edit: Juri

[ Tường Đầu Thảo ]: Tri Dư, hai người đang diễn trò gì vậy hả. [ hình ảnh ]

[ Tường Đầu Thảo ]: Cả nửa khu dạy học đều sôi trào hết lên rồi, mày đừng bảo tao mày không phải cố ý đó.

[ Không phải là ve sầu ]: Không trách tao được, tao cũng chẳng biết Tiêu Ngạn đang suy nghĩ cái gì nữa. Che-mặt-khóc.jpg

[ Không phải là ve sầu ]: Tao bị ép, tao đã thật sự nỗ lực để giãy giụa mà. Che-mặt-khóc.jpg

[ Tường Đầu Thảo ]: Được rồi, xem ảnh còn tưởng mày đang rất hưởng thụ nữa chứ.

[ Không phải là ve sầu ]: Anh ta bảo muốn tẩy trắng thanh danh của mình, tao làm sao biết được anh ta lại lấy tao làm công cụ tẩy trắng chứ, đều tại chân tao hôm nay bị chấn thương.

[ Tường Đầu Thảo ]: Tất cả mọi người đều cho rằng hai người chỉ đi qua cửa sổ lớp bọn họ thôi, cho đến khi bọn họ thấy được bức ảnh y hệt ở trên diễn đàn.

[ Tường Đầu Thảo ]: Hiện tại mọi người đều đang nhắc tới tên của Tiêu Ngạn, sắp tới còn muốn kéo luôn cả tên mày vào nữa.

[ Không phải là ve sầu ]:......

[ Tường Đầu Thảo ]: Mới một lát không gặp, mà hai người đã bị dính cứng lại với nhau rồi.

[ Không phải là ve sầu ]: Hu hu hu hu.

Lạc Tri Dư ngồi trong phòng phân công nhiệm vụ học sinh, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tiêu Ngạn bên cạnh một cái.

"Thân thiện chút đi." Tiêu Ngạn nói, "Tôi vừa mới cực khổ cõng cậu tới đây đấy, vậy mà cậu lại dùng thái độ này để đối xử với tôi à?"

Lạc Tri Dư dịch sang trái một chút, cách xa Tiêu Ngạn một khoảng trống.

Tới gần 8 giờ tối, những học sinh năm nhất được phê duyệt thông qua dần dần tụ họp lại trong căn phòng, không ai nói chuyện với ai, mọi người đều mang theo bài tập của mình, một bên vùi đầu đọc đề một bên chờ đợi, hai người hai tay trống không đang ngồi chợt cảm thấy có hơi lạc lõng.

Lúc này chơi điện thoại sẽ rất dễ bị phát hiện, Lạc Tri Dư nhắn Tỉnh Hi Minh bảo về rồi nói tiếp, sau đó cất điện thoại vào túi áo đồng phục.

"Ê, anh về được rồi đó." Lạc Tri Dư dùng bên chân không bị thương đá cẳng chân Tiêu Ngạn, "Màu đồng phục của anh nhìn rất lạc quẻ."

"Chờ tí là hết lạc quẻ." Tiêu Ngạn đứng lên đi ra khỏi phòng học, "Lát nữa thấy."

Lạc Tri Dư: "?"

8 giờ, các thành viên năm hai năm ba của hội học sinh cùng nhau bước vào phòng học, đám học sinh phía dưới đang cắm mặt làm bài chợt sôi nổi dừng bút.

"Chủ nhiệm Từ và thầy giáo Hứa, người phụ trách quản lý và phân công công tác học sinh đêm nay đều có lớp rồi, không thể đến đây được." Hội trưởng năm ba nói, "Bọn tôi thay mặt giáo viên để phỏng vấn mọi người, mọi người đều đang vội học hành, bọn tôi chi hỏi vài vấn đề thôi, một người tốn nhiều nhất năm phút, rất nhanh sẽ kết thúc, không cần phải khẩn trương."

Lạc Tri Dư nộp phiếu báo danh khá trễ, nên số thứ tự cũng phía xếp sau cùng, chờ đến lúc cậu theo số thứ tự của mình tìm đến phòng phỏng vấn, những người khác đều đã về phòng học hết rồi.

Tiêu Ngạn ngồi trong phòng, trên mũi có đeo một cái kính dày không biết lấy từ đâu ra, ánh mắt xuyên qua lớp kính đánh giá cậu: "Tới rồi thì ngồi đi."

"Tại sao lại là anh?" Lạc Tri Dư có cảm giác, từ khi khai giảng tới bây giờ, tần suất cậu gặp Tiêu Ngạn còn nhiều hơn so với gặp bạn bè cùng lớp, đối với mối quan hệ tệ hại của hai người mà nói, chuyện này thật sự không nên tí nào.

"Bởi vì dạo gần đây tôi toàn bị trừ điểm." Tiêu Ngạn mở tập hồ sơ thông tin cá nhân ra, "Không còn cách nào khác ngoài ở lại hội học sinh kiếm điểm thêm một năm nữa, dù sao mấy chuyện khác cũng đều do hội trưởng làm."

Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Lạc Tri Dư kéo ghế ra, ngồi ở cạnh cửa, không xa không gần nhìn Tiêu Ngạn.

"Bỏ qua phần tự giới thiệu đi." Tiêu Ngạn phất phất tay, "Đối với tôi việc này không cần thiết lắm."

Lạc Tri Dư cũng nghĩ như vậy.

"Cậu đăng ký vào ban văn nghệ?" Tiêu Ngạn đối chiếu tin tức trong hồ sơ với Lạc Tri Dư, "Cậu xác định muốn vào ban văn nghệ hả?"

"Ban văn nghệ có vấn đề gì hả?" Lạc Tri Dư hỏi.

"Không có vấn đề gì." Tiêu Ngạn viết lên giấy vài câu, "Nhưng cậu phải biết rằng, Nhất Trung lấy học tập làm chủ yếu, hoạt động văn nghệ rất ít, thành viên cũng ít, điểm cộng có thể sẽ không nhiều."

"Không sao." Lạc Tri Dư lắc đầu, "Tôi chỉ thích cái này, ngoại trừ vẽ tranh ra, mấy chuyện khác đừng gọi tôi."

"Tôi cũng thấy thế." Tiêu Ngạn lại điền thêm thông tin lên bảng phỏng vấn, ghi chú rồi ký tên của mình xuống, xoẹt xoẹt điền thêm vài thông tin, "Tính cách không cần hỏi, rất bướng bỉnh và cứng đầu, sở thích không cần, thích vẽ tranh, anh chị em trong gia đình, quan hệ gia đình, tôi giúp cậu điền hết rồi, chỉ có thế thôi, không còn gì nữa."

Lạc Tri Dư: "?" Cái này mà gọi là phỏng vấn hả?

"Không còn?" Lạc Tri Dư nghi ngờ, "Chỉ thế này thôi?"

Cậu cực khổ mà nhảy lên lầu ba, lại cực khổ từ lầu ba bị Tiêu Ngạn cõng xuống, chẳng lẽ chỉ để làm cái bài phỏng vấn câu được câu mất này sao.

"Chỉ vậy thôi." Tiêu Ngạn thu thập giấy tờ rơi rớt trên bàn, ngẩng đầu thấy biểu tình hơi giật mình của Lạc Tri Dư, hắn nâng cằm nhìn về phía Lạc Tri Dư, "Chưa trả lời đủ hả?"

"Vậy hỏi cậu thêm một câu nữa nhé?" Tiêu Ngạn tháo mắt kính ra cất vào trong túi, bước tới bên cạnh Lạc Tri Dư, "Bạn học Lạc Tri Dư, cậu thích ăn cái gì?"

"Lại định mang theo hàng lậu à?" Lạc Tri Dư trắng trợn liếc mắt nhìn Tiêu Ngạn một cái, dọn ghế dựa về lại chỗ cũ.

Tiêu Ngạn cũng sắp xếp gọn gàng cái bàn trước mặt cậu, lúc hắn di chuyển bàn, vết sẹo trên cổ tay lại như ẩn như hiện lộ ra trước mắt Lạc Tri Dư. Người gây họa chợt cảm thấy, vết sẹo đó cực kỳ giống một mảnh hoa đào.

"Không đặc biệt thích ăn cái gì hết." Lạc Tri Dư nuốt nước miếng một cái, "Lúc trước từng cắn tay anh một phát, có cảm giác hương vị cũng không tồi."

Tay Tiêu Ngạn run lên, cái bàn bang một tiếng nện xuống nền đất.

"Kết thúc rồi?" Thầy giáo Hứa vừa tan lớp gặp được hai vị bạn học ở hành lang, "Khu hoạt động còn có người không?"

"Không còn ạ." Tiêu Ngạn giao văn kiện ra, chỉ chỉ Lạc Tri Dư bên người, "Cậu ấy là người phỏng vấn cuối cùng, đã sớm kết thúc rồi ạ."

Thầy giáo Hứa biết mặt hai người bọn họ, thấy ánh mắt thầy giáo Hứa vẫn luôn dừng lại ở trên người Lạc Tri Dư, Tiêu Ngạn và Lạc Tri Dư vội vàng đồng thời mở miệng ——

Tiêu Ngạn: "Cậu ấy tự ngã."

Lạc Tri Dư: "Em tự mình ngã."

Thầy giáo Hứa: "......"

"Biết rồi biết rồi." Vào lúc thầy giáo Hứa kiểm tra phòng lần trước, đã thấy được hai người này đấu chọi nhau gay gắt, "Phải hòa đồng ở chung, thành viên hội học sinh đều là người một nhà."

Bên ngoài trời đang đổ mưa, cửa phòng công tác học sinh bị đẩy mở, không khí vừa lạnh lại còn có phần ẩm ướt.

"Tôi đưa cậu về." Tiêu Ngạn đóng cửa sau lại.

"Tôi không cần anh cõng." Lạc Tri Dư nhớ lại lịch trình "Dạo phố" bị ép phải đi, tâm tình có chút phức tạp, "Da anh cứng lắm, chạm vào người tôi ngứa muốn chết."

"Vậy chẳng lẽ muốn tôi ôm cậu?" Tiêu Ngạn hỏi ngược lại.

"Không cần, tôi tự nhảy về." Nói xong, Lạc Tri Dư liền bám tay lên thanh vịn cầu thang, "Con đường rộng lớn, hai ta vẫn cứ mỗi người một bên đi."

Cánh cửa sau lưng hai người chợt mở ra, thầy giáo Hứa đang cầm dù chuẩn bị tan tầm, thấy hai cậu học sinh còn chưa rời đi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì không có gì ạ." Hai người trong vòng một giây trở nên thân thiết hẳn lên, buộc phải giả nai giả bò dưới ánh mắt sáng quắc của thầy Hứa.

Trong phòng học lớp ba năm nhất, mới vừa kết thúc tiết một của tiết tự học buổi tối, đám học sinh đều đồng loạt dừng bút, để hai mắt với não bộ được nghỉ ngơi.

"Giáo thảo với Lạc Tri Dư có quan hệ rất kém sao?" Có người nhàn rỗi nhàm chán đi chọc chọc Tỉnh Hi Minh đang ngủ gật, "Tiết tự học buổi tối hôm nay bỗng dưng thấy Tiêu Ngạn tới cửa tìm cậu ấy."

"Độ xứng đôi bằng không, dù sao tôi vẫn chưa từng trải qua cảm giác đó." Một cậu bạn Alpha nói, "Tôi thấy các bạn học Omega đều rất dễ làm quen."

"Phì." Các bạn học Omega lên tiếng, "Chúng tôi không muốn chơi với cậu."

"Tiêu Ngạn vừa rồi không phải đến để chặn đánh Tri Dư sao." Tỉnh Hi Minh xoa xoa đôi mắt, "Quan hệ vẫn luôn kém như vậy, lúc hai người bọn họ còn nhỏ xíu đã biết nắm đầu đánh nhau rồi, quan hệ của hai gia đình cũng không ổn lắm."

Bạn học 1: "Nhưng vừa rồi thấy Tiêu Ngạn cõng Lạc Tri Dư đi qua đi lại, cảm giác quan hệ cũng không tệ lắm mà? Đã xảy ra chuyện gì vậy, quan hệ vì sao lại đột nhiên tốt lên như thế."

Bạn học 2: "Đúng nha, lúc trước còn oánh nhau tới gà bay chó sủa, bây giờ như thế nào lại đột nhiên nắm tay nhau cùng nhau tiến bước rồi?"

Bạn học 1: "Lạ quá, 0% rốt cuộc có thể làm bạn bè hay không vậy?" Trong đây chỉ có một mình Tỉnh Hi Minh biết được sự tình tẩy trắng, cậu vừa muốn há mồm phổ cập kiến thức cho mọi người xung quanh, trong lớp lại đột nhiên nổi lên một đề tài khác ——

Bạn học 4: "Mấy hôm trước nghe anh chị lớp ba nói giáo thảo là tra nam?"

"Không thể nào! Đừng nói bậy chứ, chị gái tôi đang học lớp ba năm hai đấy, mấy lần trước tôi nghe lớp chị ấy bảo, Tiêu Ngạn tuyệt đối không phải tra nam, không cần nghe người khác nói linh tinh gì cả, nếu anh ấy đã làm bất cứ chuyện gì, anh ấy chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm cho chuyện đó."

"Ồ......"

Cửa phòng học đột nhiên bị mở ra, Tiêu Ngạn đỡ Lạc Tri Dư bước vào.

"Cậu quay về làm bài tập đi." Tiêu Ngạn nhẹ nhàng vỗ bả vai Lạc Tri Dư, "Buổi chiều cuối tuần kiểm tra xong tôi sang ký túc xá tìm cậu, đưa cậu đến bệnh viện."

Lạc Tri Dư: "?"

Quần chúng bát quái của lớp ba đồng loạt dựng lỗ tai lên.

Vì sự nghiệp làm một người thành thật, vì lý tưởng nói không với nghề tra nam, củng cố lại hình tượng học sinh ngoan của mình, nên Tiêu Ngạn đứng trước cửa lớp ba, lặp lại cậu nói lúc trước đã nói với Lạc Tri Dư ——

"Tôi sẽ quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, đối tốt với cậu hơn một chút."

"Tôi về sau sẽ không bao giờ khi dễ cậu nữa, chỉ đối tốt với cậu thôi."

- ------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.