Tìm Về Dấu Yêu

Chương 7




Dung Nhược……..

Ngồi ở phía tòa sau rộng rãi thoải mái của xe, một ngón tay thon dài duyên dáng nhẹ nhàng vuốt ve dung nhan trong tấm ảnh, một tia mong nhớ cùng kích động hiện lên trong đôi mắt vốn trầm tĩnh.

Bức hình được chụp từ ba ngày trước, cùng với tin tức đã điều tra được, khiến cho Vân Trạm rốt cục cũng có thể một lần nữa được gặp lại con người đã mất tích hai năm trời.

“Đinh đinh linh……”

Đẩy ra cửa kính của”Lam Dạ”, chiếc chuông gió treo trên khung cửa đung đưa theo gió, thanh âm thanh thúy thật dễ nghe.

Vừa vào cửa, Dung Nhược đã cảm giác được một ánh mắt đặc biệt chăm chú theo dõi mình, rõ ràng là sâu thẳm trầm tĩnh, lại cơ hồ nóng rực vô cùng. Khóe mắt liếc đến một hình bóng đen đen ở một góc sáng sủa, trái tim không kìm được mà nhảy loạn lên ——- rốt cuộc cũng tới!

Trong lòng hỗn tạp là hưng phấn, chờ mong, và còn có một chút khát vọng tình cảm lâu ngày gặp lại đã bị cố tình áp chế, Dung Nhược mỉm cười đón nhận Hà Dĩ Thuần đi ra từ trong quầy bar.

“Làm ăn không tệ! Xem ra, quyết định hợp tác lúc đầu của mình là rất chính xác”. Nhìn quét một lần toàn cảnh, ánh mắt vô tình xẹt qua bóng dáng đang trở thành trung điểm, cũng không hề dừng lại.

“Vân Trạm đến rồi”. Hà Dĩ Thuần lấy ánh mắt ra hiệu, đồng thời trong lòng mang theo sầu lo sâu sắc.

Nếu như nói, những lời của Dung Nhược hai ngày trước là thật sự, nếu như nói, cô lúc ấy không hề tán thành đối với kế hoạch của cô ấy, vậy thì hôm nay, khi cô nhìn thấy Vân Trạm mới sáng sớm đã tìm đến, hoặc phải nói là, khi cô nhìn thấy Vân Trạm của hiện tại thì cô đã đưa ra quyết định, phải hết sức ngăn cản Dung Nhược, hết sức khuyên cô ấy từ bỏ cho thứ gọi là”trả thù”.

“Dung Dung, Vân Trạm anh ta……”

“Anh ta nói muốn tìm mình sao?”

“Ừm”. Vừa ngồi xuống, Vân Trạm đã nói rõ ràng mục đích với cô. Chỉ là, cô nghĩ rằng có lẽ cần phải đem một số chuyện trước kia nói cho Dung Nhược biết rõ ràng.

“Hóa ra anh ta…..”

“Mình đến đó”. Không để cho Hà Dĩ Thuần nói tiếp, hoặc là phải nói, là không có tâm tư để nghe tiếp, Dung Nhược mang theo tâm tình phức tạp bước về phía góc phòng.

“Để mình nói chuyện riêng với anh ta”. Lúc gần đi, Dung Nhược mỉm cười bỏ lại một câu, thành công ngăn cản bước chân đuổi theo của Hà Dĩ Thuần.

Nhìn bóng lưng của cô, Hà Dĩ Thuần bắt đầu lo lắng.

Ánh mắt của Dung Nhược ngày đó, cô sẽ không bao giờ quên được. Làm bạn bè lâu năm, cô đương nhiên hiểu được, đối với những chuyện đã quyết định, đứa con gái trông bề ngoài nhu nhược dịu hiền kia, sẽ không bao giờ từ bỏ kiên trì đến cùng. Chỉ là…… điều này đối với Vân Trạm hiện nay mà nói, cô nghĩ, cũng không hề công bằng.

Vân Trạm ngồi trong một góc im lặng, nhìn người phụ nữ đang tiến tới phía mình. Mái tóc dài cuộn sóng uốn lượn ngang lưng, khuôn mặt tinh xảo, ánh mắt trong suốt yên tĩnh như mặt hồ, cùng với khóe miệng khẽ nhếch lên cười nhẹ.

——– rõ ràng là Dung Nhược, lại làm cho anh cảm thấy không giống với trước kia. Vây quanh cô vốn là hơi thở mềm mại ôn hòa, giờ phút này lại bị một loại khí chất khác thay thế, bất kể là ánh mắt hay nụ cười, đều lạnh đạm như nhau, lại mang theo một mị lực khiếp người.

Dung Nhược như vậy, lại để cho anh nhớ tới ngày đó trên đỉnh núi, khi anh lựa chọn Vân Hân đầu tiên.

Nhưng mà, vô luận là cô của lúc ấy hay bây giờ, đều làm cho trái tim anh nổi lên một trận đau đớn.

Vân Trạm nhìn cô tới gần, cho đến khi cô dừng lại trước mặt mình, mở miệng.

“Xin hỏi, anh muốn gặp tôi?” Dung Nhược hỏi, mang theo nụ cười mỉm lễ phép.

“Phải”, đáp lời, một cảm giác kì quái bỗng dâng lên trong lòng Vân Trạm.

“Chúng ta trước kia, quen nhau?”. Nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn đối diện, trong mắt dường như tràn đầy suy tư cùng tìm kiếm.

“Em……..” Vân Trạm trân trối nhìn gương mặt đầy vẻ nghi hoặc trước mắt, mi tâm dần nhíu lại, cảm giác xấu dâng trào từ đáy lòng, đưa đến một trận đau ngực.

“Anh là Vân Trạm”. Thanh âm có chút khàn khàn, anh chăm chú nhìn cô, chờ phản ứng.

“Vân Trạm………” Tiếng nói trầm nhẹ thong thả bật ra từ miệng Dung Nhược, thong thả, và mang theo xa lạ rõ ràng.

Lại một lần nữa nhìn chăm chăm vào người trước mặt, tựa hồ như muốn tìm ra đáp án.

“Thực xin lỗi”. Chuyển tới chỗ đối diện ngồi xuống, Dung Nhược xin lỗi nhìn con người đang mang sắc mặt dần trắng bệch,”Có lẽ chúng ta trước kia biết nhau. Nhưng, tôi không thể nhớ ra”.

“Bác sĩ nói, bởi vì não bộ thiếu dưỡng khí lâu, khiến cho trí nhớ bị đánh mất. Lúc trước, tôi là được người ta cứu vớt lên từ trong biển, sau đó đã khôi phục được khá nhiều trí nhớ, nhưng lại hoàn toàn không nhớ nổi vì sao mình lại rơi xuống biển. Chuyên gia nói, có lẽ là do tính lựa chọn mất trí nhớ, là vì quên đi một đoạn kí ức mà mình không muốn nhớ đến, mới gây ra tình trạng như vậy. Tôi đã hỏi qua rất nhiều bạn bè, nhưng họ không biết đã xảy ra chuyện gì. Anh ……. Có quen biết tôi sao? Tôi nghĩ, có lẽ anh có thể giúp tôi nhớ tới điều gì đó”. Nói xong, Dung Nhược hơi tiến lên một chút, chờ mong Vân Trạm đáp lại.

Mất trí nhớ? Tính lựa chọn? Kí ức không muốn nhớ đến? Trước mắt từng đợt mơ hồ, cơn đau ngực ngày càng nghiêm trọng, Vân Trạm lại nhịn không được cười khổ.

Hóa ra, bản thân đã tổn thương cô sâu như vậy……….. sâu đến nỗi cô cố ý quên hết những chuyện đã từng xảy ra, ngay cả anh, cũng bị quên sạch không còn quan hệ!

“Anh làm sao vậy?” Sắc mặt tái nhợt của Vân Trạm khiến Dung Nhược có chút bất an, trực giác đưa tay đụng vào bàn tay đang ôm ngực của anh, nhưng cảm giác lạnh lẽo lan đến da thịt lại làm cô âm thầm kinh hãi.

“Không thoải mái sao?” Vẫn ngồi tại chỗ không hề di động, Dung Nhược tận lực biểu hiện bình thường, chỉ nhẹ giọng hỏi. Một tay kia lại nắm chặt tay nắm của ghế dựa, tình trạng của Vân Trạm, có chút nằm ngoài dự kiến của cô.

“……..Không có việc gì”. Nhẹ nhàng lắc đầu, rút tay về từ hơi ấm làm cho anh quyến luyến không rời, Vân Trạm lại một lần nữa nhìn cô: “Đúng vậy, anh biết. Em mất trí nhớ, anh cũng biết”.

“Sau này, anh sẽ nói cho em nghe”. Không hề nhìn ánh mắt lộ ra vẻ xa cách khiến cho anh đau lòng, anh lấy điện thoại di động ra, ấn xuống.

Nửa phút sau, lái xe tiến vào.

“Về công ty”.

Thấp giọng phân phó xong, Vân Trạm nhắm mắt lại chờ đợi lái xe mang ra xe lăn vốn gấp lại dựa sau ghế. Sau đó, hiếm khi, dưới sự trợ giúp của lái xe, dời thân ngồi trên xe lăn, rời đi.

Mà trong đoạn thời gian đó, anh không hề quay đầu nhìn về phía Dung Nhược, tất nhiên, cũng không thể thấy được sự khiếp sợ cùng đau lòng không kịp che dấu lộ ra trong mắt cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.