Tìm Về Dấu Yêu

Chương 12




“Hi vọng cậu có thể theo mình trở về, nhìn Vân Trạm”.

Lời Vân Hân vừa nói xong, một tia lo lắng cùng bối rối nhanh chóng lướt qua trong mắt Dung Nhược, nhưng chỉ phút chốc đã biến mất.

“Cô muốn tôi gặp Vân Trạm?”. Lộ ra một biểu tình nghi hoặc khó hiểu, Dung Nhược cố ý xem nhẹ hoảng hốt trong lòng,”Cô nói cô tên Vân Hân, vậy cô và Vân Trạm có phải….”

“Anh em”. Vân Hân tiếp lời,”Trạm là anh trai mình”.

“Dung Nhược, mình thật lòng hi vọng cậu có thể đi cùng mình”. Vân Hân lại khẩn cầu.

“Vân Trạm làm sao vậy? Còn nữa, vì sao nhất định phải là tôi đi gặp anh ấy?”

“……….Trạm sáng nay đột nhiên té xỉu trong phòng làm việc, là bệnh tim tái phát”. Sắc mặt Vân Hân trở nên nặng nề. Tuy rằng đã không còn nguy hiểm, nhưng mỗi lần nghĩ lại cô vẫn thấy sợ hãi.

Bệnh tim?! Lời của cô ấy khiến Dung Nhược nhíu chặt lông mày lại ——Vân Trạm có bệnh tim? Vì sao cô chưa bao giờ biết?

Đột nhiên nhớ lại, hai ngày trước lúc bọn họ gặp nhau thì sắc mặt của Vân Trạm bỗng trở nên tái nhợt. Chẳng qua là khi ấy cô còn đang kinh ngạc với hình ảnh Vân Trạm cùng chiếc xe lăn, mới bỏ qua chi tiết như vậy.

Nhớ tới đôi chân Vân Trạm, trái tim Dung Nhược vẫn dồn lên đau đớn. Có lẽ, trong hai năm bản thân mình mất tích, bên này cũng đã xảy ra rất nhiều sự việc.

“……..Có thể chứ? Có thể đi nhìn anh ấy được không?” Vân Hân vẫn chưa biết Vân Trạm tỉnh lại hay chưa, cô đang nghĩ, để anh nhìn thấy Dung Nhược đầu tiên khi mở mắt, có phải là một quyết định đúng đắn hay không.

“Được” Dung Nhược gật đầu. Có một số việc, cô cũng nên biết rõ ràng.

Xuyên qua khu vườn quen thuộc, trong ánh mắt kinh dị của người làm, Dung Nhược bình tĩnh theo sát Vân Hân trực tiếp tiến vào phòng khách rộng mở.

Ngôi biệt thự này được xây trên lưng chừng núi, năm đó cô còn không kịp nói lời tạm biệt. Nhưng tin rằng tương lai không xa, cô sẽ một lần nữa đường đường chính chính bước vào nơi này.

Cửa phòng ngủ bị người bên trong mở ra, một người đàn ông cao lớn anh tuấn hướng về phía bọn họ đi đến.

“Trạm đã tỉnh chưa?” Vân Hân nhẹ giọng hỏi.

“Vừa tỉnh”. Nói xong, Cao Lỗi bí mật quan sát Dung Nhược đứng một bên, mới gật đầu đón tiếp cô.

Gật đầu đáp lại, Dung Nhược đã âm thầm đánh giá hành động của hai người trước mắt, khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả, nhưng rõ ràng là rất quen thuộc và thân mật.

Đối với Cao Lỗi, cô chỉ gặp qua một lần ở vài năm trước. Khi đó, anh ta đã có hai thân phận rất quan trọng là bạn thân của Vân Trạm và bạn trai của Vân Hân, chỉ là vì anh ta hay ở nước ngoài, nên cơ hội gặp mặt cũng không nhiều. Nhìn thấy sự ăn ý vô hình của anh ta và Vân Hân lúc đó, không biết quan hệ hai người hiện tại đã tiến thêm bước nào chưa.

“Dung Nhược, chúng ta vào thôi”.

“Được”.

Đứng tại chỗ nhìn theo hai người một trước một sau đi vào phòng ngủ của Vân Trạm, sắc mặt Cao Lỗi có chút nghiêm trọng.

Còn nhớ rõ lần đó, cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy Dung Nhược, ấn tượng của anh với cô ấy là một cô gái dịu dàng như mặt hồ. Nhã nhặn lịch sự, mềm mại yên tĩnh, trên gương mặt tản ra ánh sáng nhẹ dịu, khiến người ta có cảm giác ấm áp. Thế nhưng, ngay vừa rồi, anh lại rõ ràng cảm nhận được hơi thở lạnh lùng lan tỏa trên người cô, bất kể là ánh mắt hay biểu tình.

Có lẽ, là do mất trí nhớ chăng. Cao Lỗi lặng lẽ giải thích thay cho Dung Nhược.

Trong phòng mờ tối, tấm thảm lông rậm mềm mại đã bị thay thế bằng sàn trơn, rèm cửa rộng lớn khép kín, xuyên thấu qua khe hở, có thể thấy ánh sáng ở bên ngoài.

Ngay tại lúc bước vào căn phòng này, trái tim Dung Nhược đã bắt đầu gia tăng nhịp đập. Một mùi hương nam tính quen thuộc từ lâu bất ngờ xông vào hô hấp.

——- đó là hơi thở của Vân Trạm

Âm thầm xiết chặt bàn tay run rẩy, Dung Nhược nhè nhẹ bước chân, cố gắng điều chỉnh nhịp thở.

Sau đó, cô đi theo Vân Hân, đến gần bên giường.

Người trên giường lặng yên nằm đó, ánh sáng quá mờ, không thể thấy rõ ràng chi tiết, nhưng cô lại có thể nghe được nhịp tim vô cùng nhỏ của anh, từng tiếng từng tiếng, rõ ràng trầm ổn.

Tỉnh lại từ trong mê man, cơn đau đớn khiến cơ thể hít thở không thông đã rời xa, Vân Trạm vô lực nằm nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cửa bị nhẹ nhàng mở ra, rồi khép lại. Anh nghe thấy tiếng chân cố ý bước nhẹ, đi thẳng tới đầu giường anh.

“Vân Hân?” Khẽ mở mắt ra, lại ngoài ý muốn nhìn thấy hai bóng dáng. Mà người phụ nữ đứng sau Vân Hân kia, cho dù không thấy rõ dung mạo, hình dáng quen thuộc cũng đủ để bàn tay giấu trong tấm chăn của anh nhẹ nhàng nắm lại.

“Ừm, là em”. Thấy Vân Trạm tỉnh, Vân Hân bước về phía cửa sổ.

“Xoạt!” kéo rèm cửa ra, ánh sáng lập tức từ ngoài xuyên thấu vào phòng.

Vân Trạm theo phản xạ nghiêng đầu đi, híp híp mắt.

Bệnh tim! Đứng ở bên cạnh, khi dựa theo ánh sáng thấy được rõ ràng con người đang nằm trên giường kia, những lời nói của Vân Hân vừa rồi lại xông lên trong trí óc Dung Nhược.

Đây là Vân Trạm. Là Vân Trạm đã hai năm không gặp, là Vân Trạm mà cô đã có những ký ức không thể quên.

Anh nằm thẳng trên giường, mái tóc có chút hỗn độn, đôi mắt khép hờ, mặt không chút máu, làn môi cũng thâm tái lại khiến cô giật mình kinh hãi.

Nhìn gương mặt anh tuấn nhợt nhạt, tấm chăn đơn màu trắng quấn quanh thân thể gầy yếu, Dung Nhược cảm thấy, trái tim gần như đã chìm vào đau đớn không dứt.

“Dung Nhược, cậu ở đây, mình ra ngoài rót ly nước”. Cố ý để lại không gian, Vân Hân khẽ lướt mắt nhìn Vân Trạm một cái, nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa.

Quả nhiên là cô!

Ánh mắt không kịp thích ứng với ánh sáng còn chưa mở, bên tai đã truyền đến câu nói của Vân Hân, Vân Trạm khẽ than nhẹ trong lòng, chậm rãi mở mắt, quay đầu, nhìn về phía gương mặt thanh lệ kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.