Tìm Lại Chính Mình (Airhead 1)

Chương 10




“Không” – mình lắc đầu ngầy quậy – “Không thể có chuyện đó!”.

Ánh mắt Brandon nhìn mình đầy thông cảm.

“Anh chỉ nói những gì anh đọc được. Bố anh đã rất không hài lòng vì sự cố ngày hôm đó. Mặc dù đám người E.G.G đó gây chuyện thật…”.

“E.G.G á? Chắc ý anh đang nói về hội E.L.F” – mình sửa lại.

“Ừ chắc thế” – Bradon gật gù – “Dù thế nào thì cũng là lỗi của bố anh. Đáng ra ông ấy phải chú ý siết chặt an ninh hơn”.

“Em lại cho rằng nhẽ ra bố anh phải cho người treo mấy cái màn hình plasma khổng lồ đó chắc chắn và an toàn hơn” – Lulu mặt đầy nghiêm trọng.

“Thì nó chũng khá chắc chắn rồi đó chứ” – Brandon chống chế – “Đủ chắc để không bị rơi khỏi trần nhà, nếu ai đó không bắn sơn lên nó…”.

“Không thể tin nổi là anh có thể thốt ra những lời vô trách nhiệm như thế” – mình phẫn nộ thốt lên.

“Xin lỗi. Nhưng đó là sự thật. Nếu ai đó phải gánh trách nhiệm cho sự việc lần này thì đó phải là những người của hội E.L.F hay E.G.G gì đó kia” – Brandon phân trần.

“Tôi không nó cái màn hình plasma” – mình đứng bật dậy khỏi ghế… tay vẫn còn ôm Cosy trong lòng – “Tôi đang nói về tôi kìa. Chuyện tôi bị chết. Tôi không thể chết được”.

“À, điều đó thì anh dám chắc 100%” – Brandon nói – “Emerson Watts thực sự đã chết. Tin đó đã được đăng tải trên các phương tiện thông tin đại chúng, kể cả CNN. Anh thậm chí còn thấy cả cáo phó của cô ta mà. Tất cả đều có đầy đủ trong tập tài liệu của bố anh mà”.

Một dòng điện chạy xẹt qua người mình khiến toàn thân như muốn tê liệt.

Không thể nào…

Lulu e dè quay sang theo dõi phản ứng của mình. “Mình rất tiếc, Nik. Nhưng mình nghĩ anh Brandon nói đúng. Chính mắt mình đã chứng kiến lúc cái màn hình đó đổ nhào xuống người cô ta… Thực sự khó ai sống sót nổi sau khi bị cả một khối khổng lồ đè lẹp lép như con gián như thế”.

“Nếu quả thực tôi đã chết” – mặt mình xanh mét như tàu lá chuối, tay chân run rẩy tưởng chừng như muốn ngã khuỵu – “thì sao giờ tôi vẫn có thể ngồi ở đây mà nói chuyện và ăn uống như thế này?”.

“Bởi vì…” – Lulu nhẹ nhàng giải thích – “Như mình đã nói với cậu. Cậu đã bị hoán đổi linh hồn…”.

“Ôi Chúa ơi!” – đến nước này thì mình không thể nhịn nữa rồi – “Tôi nhắc lại một lần cuối! Không hề có chuyện hoán đổi linh hồn linh gì hết!”.

“Được rồi, được rồi” – Lulu vội hạ giọng – “Cậu không cần phải hét lên như thế”.

“Phải có cách lý giải nào đó hợp lý hơn” – Mình chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng – “Nếu Emerson Watts đã chết, và mình là Nikki Howard thì tại sao bố mẹ Emerson Watts lại là người túc trực bên giường bệnh của mình trong suốt thời gian qua ở bệnh viện? Tại sao không phải là bố mẹ của Nikki?”.

“Ờ, bởi vì Nikki không có bố mẹ” – Lulu nói giọng tỉnh queo – “Ý mình là… ngay cái giây phút cậu ấy đặt bút ký bản hợp đồng độc quyền với công ty người mẫu, cậu ấy đã trở thành một người phụ nữ độc lập”.

“Như thế nghĩa là sao?” – mình hỏi lại.

“Nikki chưa bao giờ có mối quan hệ tốt đẹp với bố mẹ. Cô ấy – à, cậu – chẳng bao giờ kể gì về bố mẹ mình c

“Chính xác” – Brandon đế thêm vào.

“Nikki trước giờ sống như một người không có gia đình. Mình nghĩ…” – đột nhiên Lulu hạ giọng thì thào – “Bố mẹ cậu ấy là những người nghèo khổ, chỉ trông chờ vào đồng lương trợ cấp”.

“Tự dưng sao cậu phải thì thào thế?”.

“À, ừm… mình cũng không biết nữa” – Lulu nhún vai – “Có lẽ là do tự dưng lôi chuyện tiền bạc ra nói thế này thực sự chẳng hay ho gì. Hơn nữa Nikki chẳng bao giờ nhắc đến gia đình của mình, hay cậu ấy sinh ra và lớn lên ở đâu… Nói chung là không một ai biết về cuộc sống của Nikki trước khi cậu ấy tới New York và trở nên nổi tiếng”.

“Cứ cho là thế đi” – mình tiếp tục phân tích – “Nhưng điều đó vẫn không lý giải được lý do vì sao bố mẹ mình lại có mặt trong phòng bệnh của Nikki”.

“Bởi họ biết linh hồn cậu đang bị nhốt trong cơ thể của cậu ấy” – Lulu vẫn không chịu bỏ qua cái giả thiết phi hiện thực của mình – “Có thể xác của cô ta đã chết nhưng linh hồn thì vẫn còn vương lại. Vì thế câu hỏi đặt ra là: vậy thì linh hồn của Nikki Howard đang ở đâu? Liệu có phải nó cũng đang trôi nổi ở đâu đó không? Nếu như vậy chúng ta cần phải bắt nó lại!”.

“Việc chúng ta cần làm bây giờ” – Brandon lờ đi coi như không nghe thấy những câu nói nhảm của Lulu – “là gọi cho chị Kelly và nói cho chị ấy biết rằng Nikki đang ở chỗ bọn mình. Nhưng cô ấy không hề nhớ mình là Nikki. Sau đó chúng ta cần hỏi Kelly xem Nikki thực sự đang ở đâu. Ý anh là linh hồn của Nikki”.

Ôi giời ơi, không thể tin nỗi trên đời lại có lắm kẻ điên đến vậy. Không lẽ đứa nhà giàu nào trong đầu cũng toàn những ý tưởng điên rồ như thế này sao?

“Anh có nghĩ chị Kelly đứng đằng sau vụ này không?” – Lulu hỏi – “Em luôn thấy có điều gì mờ ám với con người này. Người đại diện gì mà đến nỗi chuyện móc nối để Nikki lên trang bìa tạp chí Sports Illustrated chuyên đề áo tắm cũng không làm được? Chị ta cứ luôn mồm nói còn ối thời gian và rằng Nikki không việc gì phải lo lắng. Anh nghe có chói tai không? Em dám cá với anh là bà Kelly đứng đằng sau mấy chuyện hoán đổi linh hồn này…”

Mình chẳng buồn nghe xem Brandon đối đáp thế nào nữa bởi còn mải vò đầu bứt tai (của Nikki)…

…và mình phát hiện ra một cái gì đó là lạ trên đầu.

Không phải tóc cũng chẳng phải da đầu.

Mình đứng sững lại giữa phòng, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình (hay của Nikki Howard) trên cái cửa sổ bằng kính khổng lồ đang nhìn thẳng xuống toàn cảnh Manhattan về đêm. Một tay đưa lên sờ soạng khắp đầu. Đúng là có cái gì đó khác khác…

Đây rồi! Dọc theo hộp sọ của mình – hay của Nikki – là một đường da lằn lên nhăn nhúm, được che đậy rất khéo dưới làn tóc dài mềm mại. Sờ vào không hề đau những vẫn còn hơi mềm mềm. Chắc chắn phải có chuyện gì đó cực kì khủng khiếp đã xảy ra. Đến nỗi để lại một vết sẹo dài chừng 12cm và rộng khoảng 1cm lồi lên như vậy trên đầu mình.

Cuối cùng cũng hiểu. Với những kiến thức lượm lặt được từ chương trình khoa học mà mình và Christopher thường xem trên kênh Discovery Channer, mình dám chắc có ai đó đã rạch một đường trên cổ Nikki và mở toang hộp sọ của cô ta ra.

Chỉ có điều tại sao họ phải làm thế? Trừ phi…

Đột nhiên mình có cảm giác máu trong người mình – không, máu của Nikki – như muốn đông cứng lại. Mình vẫn còn nhớ một chiều Chủ Nhật cách đây không lâu, tại căn hộ của Christopher, bọn mình vừa chén Doritos vừa xem chương trình về đề tài phẫu thuật có tên là: “Ghép não người ngành phẫu thuật của tương lai nay đã trở thành sự thật”.

Không. Không thể nào.

Họ đã nói gì trong đoạn phim phóng sự đó nhỉ? À, nhớ rồi. Các nhà khoa học tại Châu Âu đã chứng minh được rằng việc ghép não giữa người với người là hoàn toàn có thể thực hiện được.

“Hay quá nhỉ” – Christopher đã thốt lên đầy thích thú – “Mình cũng muốn làm một quả”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.