Tìm Kiếm Đảo Đào Hoa

Chương 1




Cái chủ ý ngu ngốc đó là của Từ Lỗi.

Phản ứng đầu tiên của Âu Dương là liếc một cái, rồi mắng: “Cái đầu cặn bã của ông bị úng nước rồi, bảo tôi đi hại bao rường cột tương lai của đất nước.”

Từ Lỗi không nóng chẳng vội, xoa cái bụng béo tròn, còn ợ một tiếng no nê. Lúc đó, vừa ăn uống no say từ  nhà hàng ra, bọn họ đang đứng dưới gốc cây ngô đồng, định trở về khách sạn. Cuối thu, lá ngô đồng rơi đầy trên đất, đạp lên vang tiếng thật giòn.

“Thì cũng đang rảnh rang không có chuyện gì làm, kiếm chút tiền tự sướng tự vui cũng được mà.” Từ Lỗi cười khì khì.

“Tôi không cần số tiền đó.” Âu Dương nói như gắt. Anh vô cùng nghi ngờ khả năng nhận thức của các bậc quan phụ mẫu quê mình, nếu không thì tại sao Từ Lỗi lại có thể bộc lộ hết tài năng, vượt qua hơn mười ngàn giáo sư khác, trở thành bộ trưởng trẻ tuổi nhất của bộ giáo dục thành phố được chứ.

Từ Lỗi ôn tồn: “Biết rồi, ông là kẻ có tiền, thế thì phục vụ miễn phí vì sự nghiệp giáo dục của quê nhà đi!”

Suýt nữa Âu Dương phát sặc: “Từ đại bộ trưởng, tôi nói tiếng nước ngoài hay sao mà ông nghe không hiểu?”

Từ Lỗi gật gù như gà mổ thóc: “Thì tôi cũng đang mong ông về dạy ngoại ngữ cho đây! Chớ nóng, nghe tôi nói đã. Lớp này không phải bình thường, là lớp nâng cao đó. Khả năng tự học, ý thức tự giác của tụi nó đều là số dzách hết, thật ra chẳng phải lo gì hết. Chỉ cần đứng đó làm hình mẫu tiêu biểu – năm xưa thi đại học thủ khoa khoa văn, giành được học bổng ngon ơ, trúng tuyển vào Oxford, chưa tới ba mươi tuổi đã kiếm đủ tiền để ăn chơi đàng điếm cả đời. Còn chuyện gì kích động lòng người hơn đây? Ông chỉ việc phô giọng Oxford của mình ra, ném đề thi cũ mấy năm trước cho tụi nó làm là được. Chẳng lẽ mấy chuyện này mà cũng không làm nổi sao?”

Âu Dương nhìn anh ta chằm chằm, hồi lâu mới đáp: “Thì ra ông coi tôi là mục tiêu sống!”

Từ Lỗi ra vẻ đáng thương: “Người anh em của ông mới nhậm chức, vừa vào đã gặp chuyện, giáo viên Anh văn lớp 12 nâng cao bị tai nạn xe. Ông giúp người anh em này đi! Quả thật tôi thấy ông là lựa chọn thích hợp nhất rồi.”

Âu Dương im lặng.

“Mà tôi nói cho biết tin này, nghe đâu dàn giáo viên, nữ sinh của trường đều đẹp gái lắm cơ!” Từ Lỗi nháy mắt.

Âu Dương hung hăng đạp Từ Lỗi một phát, phì cười: “Đúng là miệng chó không mọc nổi ngà voi!”

Không chống nổi chiêu vừa đấm vừa xoa của Từ Lỗi, Âu Dương thỏa hiệp.

Nhất Trung cũng là trường cũ của Âu Dương, từng cành cây cọng cỏ đã từng rất quen thuộc với anh như lòng bàn tay, nhưng Nhất Trung bây giờ, lại ở một nơi xa lạ. Năm ngoái, trường chuyển từ trong nội thành, dời đến ngoại ô phía tây.

Ngày đầu tiên đi làm, gặp sương mù, tầm nhìn tối đa đúng mười mét. Đứng một hồi, tóc đọng đầy nước.

Theo thông lệ ở Nhất Trung, sau giờ truy bài, là giờ tập chạy.

Trưởng bộ môn Anh văn đưa Âu Dương đến dưới một bảng rổ, giới thiệu bố trí của Nhất Trung như đang chỉ núi vẽ sông. Âu Dương gật đầu liên tục, thật ra chỉ thấy một màn trắng xóa.

Một đám học trò chạy qua trước mặt hai người.

“Giời, lại một đứa khác người.” Trưởng bộ môn nhìn chằm chằm vào thân ảnh cao gầy ở cuối đội, giọng điệu xót xa.

Âu Dương kinh ngạc quay sang.

“Khi tốt nghiệp, lớp nâng cao khóa nào cũng có một đứa khác người như thế. Năm kia, chỉ một tuần nữa là thi đại học, bỗng nhiên nó bỏ hết, đạp xe du lịch vòng quanh thế giới. Mẹ nó, dầu gì cũng phải thi cho xong, chờ thư thông báo của Thanh Hoa chứ, đằng này dẹp hết chỉ tiêu của chúng ta, thích gì làm đó. Năm ngoái còn có một đứa, bảo đã thấu rõ sự đời chỉ là hư ảo, cạo đầu đi tu, như thế thì tâm hồn nó mới được an bình. Nó bình an, còn tụi tôi ngày đêm nhấp nhô vì sóng lớn.”

Âu Dương sờ mũi, nhìn trưởng bộ môn đầy cảm thông, “Thế còn đợt này?”

“Mẹ của Hoàng Dung, không biết bao giờ sẽ lên cơn!” Trưởng bộ môn lòng đau như cắt.

Hử, Âu Dương tưởng mình nghe nhầm! “Hoàng Dung nào?”

“‘Xạ Điêu’ đó, con gái của Hoàng Lão Tà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.