Tim Đập Thình Thịch - Tửu Tiểu Hi

Chương 21: Chương 21





"Cô Kỷ..." Đường Yên ngơ ngác nhìn lại.
  "Suỵt, xuống xe nói chuyện." Kỷ Du Thanh đứng dậy, cùng dòng người chậm rãi dẫn nàng xuống tàu.
  Sau khi xuống tàu điện ngầm, Đường Nghiên thường xuyên ngoảnh lại phía sau, bởi vì bị áo khoác của cô Kỷ che nên nàng không nhìn thấy gì.
  Lúc đi đến nhà vệ sinh công cộng, Kỷ Du Thanh mở túi xách, từ bên trong lấy ra một thư cỡ băng vệ sinh, nhét vào trong tay Đường Nghiên, "Mặc vào trước đi."
  Đường Nghiên giật mình cả người rụt lại sợ người đi qua nhìn thấy, xấu hổ không thôi, ngượng ngùng bóp chặt thứ trong tay nói: "con sẽ ra ngay!".

Nói xong liền chạy vào trong.
  Đi ngang qua một dãy bồn rửa mặt, bên trong là hai dãy buồng vệ sinh đối lập nhau, sàn nhà sạch sẽ sáng bóng, Đường Nghiên thừa lúc không có ai chọn một cái đi vào, sau đó cẩn thận cởi áo khoác của cô Kỷ ra mới thấy quần của mình nhiễm một vết máu to bằng lòng bàn tay.

Thảo nào vừa rồi cô Kỷ vội vội vàng vàng cởi áo khoác che giúp nàng, vừa nãy trên tàu bị nhiều người như vậy nhìn thấy thật xấu hổ.
  Nghĩ đến đây, Đường Yên vô cùng cảm kích cô Kỷ đồng thời cẩn thận dùng khăn giấy thấm máu, tóm lại là tận lực xử lý tránh làm vấy bẩn áo khoác của cô.
  Đường Nghiên khi đến dì cả đều đột nhiên như vậy nàng chưa bao giờ cảm thấy hay có bất kỳ triệu chứng nào, bởi vậy nó khiến nàng không ít lần thấy rất bối rối.
  Nhớ lại một buổi trưa giữa hè cuối năm lớp sáu tiểu học, Đường Nghiên mặc một chiếc váy trắng tất cả học sinh vừa mới ngủ trưa đều thức dậy, Đường Nghiên cũng vậy, bỗng nghe thấy tiếng cậu bạn cùng bàn không hề báo trước hét lên: "Mông của Đường Nghiên đang chảy máu, thật nhiều máu!"
  Tiếng hét khiến mọi người chú ý đều tiến lên xem náo nhiệt, Đường Nghiên cái gì cũng không hiểu, từ nhỏ đã không có mẹ dạy dỗ, hậu tri hậu giác đã đến tuổi 12, buổi chiều hôm ấy nàng trở thành trò cười trong mắt lũ con trai trong lớp.
  Lúc này, một bạn nữ trong lớp vững vàng bước tới, nắm tay nàng dưới ánh mắt hoang mang và sợ hãi của nàng nói: "mình đưa cậu đi gặp cô giáo."
  Với sự giúp đỡ và hướng dẫn của giáo viên, Đường Nghiên cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, hóa ra đây là cái gọi là kinh nguyệt thứ mà mọi cô gái và phụ nữ đều sẽ trải qua hàng tháng trong đời, nó còn được gọi là kinh nguyệt.

  Kể từ đó, Đường Nghiên trở nên hơi khác so với trước đây và bắt đầu nghĩ mình là một cô gái.
  Cũng bởi vì không đau không cảm giác, nàng cũng gặp phải rất nhiều chuyện xấu hổ tương tự trong quá trình trưởng thành, có rất nhiều bạn nữ tốt bụng giúp đỡ nàng che chắn, cho nàng mượn băng vệ sinh, v.v.

Chu kì không quá chính xác nên nàng không thể tính chuẩn xác được, bình thường áng chừng trước ba đến năm ngày sẽ chuẩn bị một chút.

  Có lẽ khi đến Hoa Đô, khí hậu hơi nóng nên đã đến sớm hơn mấy ngày.
  Nó đến bất ngờ không kịp đề phòng, nếu như hôm nay không có cô Kỷ ở đây chỉ sợ nàng sẽ đi lòng vòng khắp nơi vơi chiếc quần đỏ thẫm máu mất.
  Đường Nghiên đi ra, bên hông đã buộc lại chiếc áo của cô Kỷ, nghĩ đến lại thấy xấu hổ nếu hôm nay lúc nàng ra khỏi nhà nhớ mang theo áo khoác thì đã không có một màn xấu hổ này rồi.
Kỷ Du Thanh thấy nàng bước ra tiến lên hai bước, vươn tay đem nút thắt chỉnh sửa lại thật tốt sau đó lùi lại hai bước nhìn nàng nói: "Bây giờ có vẻ tốt hơn rồi."
  Đường Nghiên trong lòng tràn đầy xấu hổ nên không có quan tâm mình có đẹp hay không, trên mặt chỉ xuất hiện hai chữ xấu hổ được phóng đại.
  Sau khi chuyển tiếp, tiếp tục đi thang máy, chuyến đi này có bảy điểm dừng, sau khi xuống ga tàu điện ngầm, đi ra sẽ là trạm xe lửa.
  Đường Nghiên suất dọc đường đều cố gắng không ngồi, cho dù có chỗ ngồi nàng cũng đứng, nàng không muốn dính máu lên áo của cô Kỷ, vì đừng như vậy nên nàng cũng không cảm thấy say, tàu tương đối vững vàng mọi người xung quanh cũng đều ổn định nên đứng cả quãng đường cũng không hề khó chịu.

  Trải qua nhiều chuyện như vậy may mắn không có muộn, thời gian đến cũng vừa lúc, Đường Nghiên không biết lối ra ở đâu nên cô Kỷ đã dẫn nàng đến đó, có cô Kỷ ở đây thật sự bớt lo hơn nêu như chỉ có một mình nàng ở đây thật không biết sẽ mất bao nhiêu thời gian.
  Đường Nghiên nhớ rõ tại lối ra này, ngày hôm đó nàng cũng từ nơi này đi ra để gặp cô Kỷ.
  Sau hơn nửa tháng, nàng vẫn còn nhớ như in buổi chiều hôm đó, trời vô cùng nóng nực và đông đúc nàng gặp được cô giữa biển người.

  Ban đầu Đường Nghiên còn lo lắng sẽ khó hòa hợp với người cô này, trên thực tế cô ấy rất dịu dàng, ân cần, hết mực quan tâm nàng, Đường Nghiên dám nói ngay cả mẹ nàng cũng chưa từng đối xử tốt với nàng như thế vì vậy tình cảm của nàng đối với mẹ cũng không nhiều.
  Nhìn thấy thời gian tàu đến nhà ga càng ngày càng gần, trong lòng Đường Nghiên bắt đầu nhảy lên vui sướng.
  Triệu Tiểu Vân có thể nói là người bạn thân duy nhất của nàng.
  Hai người bằng tuổi, lớn lên ở cùng một thôn, số phận đưa đẩy họ gặp nhau hầu như chuyện gì cũng tâm sự, cùng nhau lớn lên cho đến khi tốt nghiệp cấp 2.

Triệu Tiểu Vân bị gia đình ép thôi học bắt đi làm.

Kể từ đó, từ đó hai người chỉ có thể gặp nhau một năm một lần, Tiểu Vân học tập cũng không tệ, nếu cô ấy có thể tiếp tục việc học của mình nàng tin rằng cô ấy cũng có thể vào một trường đại học tốt.
  Mỗi khi nghĩ đến điều này, Đường Nghiên sẽ cảm thấy thổn thức đôi khi nàng cảm thấy số phận thật bất công với mình, nhưng trước mặt Tiểu Vân tất cả đều là vọng ngôn, ít nhất Đường Nghiên vẫn có cơ hội học hết cấp ba và có thể đến Hoa Đô học đại học như vậy cũng đã thực thỏa mãn
 Cô Kỷ đứng bên cạnh chờ đợi cùng nàng, tò mò hỏi: "Bạn của con là con gái à?"
  Đường Nghiên gật đầu: "Là bạn gái tốt nhất của con, chúng con cùng nhau lớn lên trong thôn."
  "Là bạn nhỏ cùng nhau lớn lên, thật tốt, rất tốt." Kỷ Du Thanh nghe xong cảm khái, trong lời nói có chút tán thưởng.
  Đường Nghiên tùy ý hỏi: "cô có bạn chơi từ nhỏ không?"
  Kỷ Du Thanh cụp mắt nhàn nhạt cười, ngữ khí giả vờ thoải mái: "cô khi còn bé thường xuyên di chuyển không có nơi ở cố định nên cũng không có bạn bè gì, cho nên ta ghen tị với con.


"
  Cô Kỷ cũng có lúc ghen tị với người khác...!Đường Nghiên luôn cảm thấy rằng một người phụ nữ ưa nhìn, có năng lực và độc lập về tài chính như cô ấy nên được nhiều người vây quanh, dường như mọi người đều có một quá khứ không rõ ràng, và bí mật không thể nói ra được ẩn giấu sâu thẳm trong tim.
  "Nếu cô không chê...!thì có thể coi cháu như bạn của cô..." Có trời mới biết Đường Nghiên lấy dũng khí như thế nào để nói ra lời này, nhất là khi mới nói một nửa mà mặt nàng đã đỏ tới cổ lan sang cả hai tai rồi.
  "Vậy chúng ta một đôi bằng hữu...!chênh lệch tuổi có chút lớn, là bạn vong niên đi." Quý Vũ Thanh cười đến mang tai.
  Đường Nghiên khóe miệng âm thầm rủ xuống, chỉ có 17 tuổi mà thôi, rõ ràng chênh lệch không quá lớn.
  Loa phát thanh đang thông báo tàu hỏa đến..."Có người đi ra!" Đường Nghiên kêu lên.
  Trong một lúc, đám đông náo nhiệt lấp đầy lối ra, ánh mắt của Đường Nghiên bắt đầu tìm kiếm trong đám người đó, cuối cùng nhìn thấy một cô gái có làn da hơi ngăm đen, dung mạo đoan chính đang cõng trên vai một cái túi lớn chật vật chen qua đám đông, thật ra Triệu Tiểu Vân ban đầu cũng không đen như vậy, tất cả là do mấy năm nay làm việc, phơi nắng ở phía Nam.
  "Tiểu Vân, bên này!" Đường Nghiên vội vã gọi tên, lo lắng cô đi ra ngoài sẽ không nhìn thấy bọn họ.
  Triệu Tiểu Vân nghe thấy âm thanh và đang cố gắng tìm phương hướng của âm thanh, sau đó nhìn thấy hai người đang đứng ở lối ra, những thay đổi của Đường Nghiên quá lớn đến nỗi cô gần như không thể nhận ra họ.
  Triệu Tiểu Vân vội vàng kiểm tra vé ra khỏi trạm, ba người gặp nhau.
  Người phụ nữ đứng bên cạnh Đường Nghiên có khí chất phi thường, ăn mặc theo phong cách đơn giản, hào phóng và đứng đắn, nếu Triệu Tiểu Vân không nhầm thì người này chính là cô Kỷ mag Nghiên Nghiên luôn miệng nhắc tới.
  "Nghiên Nghiên!" Triệu Tiểu Vân vui mừng lôc rõ trên nét mặt, cười để lộ tám chiếc răng trắng.
  Điều đầu tiên Đường Nghiên nói khi họ gặp nhau lại là, "Tại sao cậu lại đen như vậy?"
  "Cậu cũng biết nơi mình ở quanh năm tiếp xúc với ánh mặt trời, không bị rám nắng mới là lạ, cậu không định giới thiệu một chút sao?" Triệu Tiểu Vân ra hiệu nàng.
  Lúc này Đường Nghiên mới vội vàng giới thiệu hai người bọn họ: "Đây là cô Kỷ mà mình đã nói với cậu bạn của mẹ mình, cô Kỷ đây là Tiểu Vân."
  Kỷ Du Thanh gật đầu, lịch sự cười nói: "Xin chào."
  "Chào cô ạ." Triệu Tiểu Vân cũng lễ phép gật đầu chào lại.
  "Chúng ta vừa đi vừa trò chuyện, đi chỗ đó bắt tàu điện ngầm trở về." Kỷ Du Thanh chỉ phương hướng.
  Bởi vì không quá quen thuộc nên suốt quãng đường đếu là Đường Nghiên đi ở giữa, hai bên trái phải là cô Kỷ và Triệu Tiểu Đường, hoặc thỉnh thoảng cô Kỷ sẽ đi ở phía trước, hai người sẽ nói chuyện đi phía sau.

  "Nghiên Nghiên, hôm nay cậu mặc kiểu gì vậy sao lại buộc thắt nút hết quần áo vậy?" Triêu Tiểu Đường vừa kéo vali vừa hỏi.
  Đường Nghiên chủ động giúp nàng xách túi, lại gần ghé vào tai thì thầm gì đó, Triệu Tiểu Vân không nhịn được cười nói: "Vậy cũng quá xấu hổ đi."
  Kỷ Du Thanh yên lặng đi phía trước cách nhau không xa, hai đứa nhỏ khi mới gặp nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói, cho nên cô không muốn làm người thứ ba ở giữa quấy rầy, liền đi mua ba vé tàu.
  Triệu Tiểu Vân cũng đã ra khỏi thành phố để làm việc được ba năm, cô ấy vẫn biết đi tàu điện ngầm so với Đường Nghiên, người chưa ra xã hội bao giờ thì cô ấy biết nhiều hơn một chút.
  Không phải ngồi tàu suốt quãng đường về nhà, chỉ cần xuống trạm dừng gần trung tâm mua sắm nơi cô Kỷ đỗ xe, thời gian vừa vặn có thể ăn trưa luôn.
  Vì xuất phát từ ga tàu nên có khá nhiều ở ga này và hầu hết họ đều mang theo ít nhất một kiện hành lý nên việc lên xe hơi khó khăn, nên Kỷ Du Thanh tách khỏi hai người Đường Nghiên, cũng không quá xa, cách nhau khoảng sáu người nghiêng người chút là có thể nhìn thấy nhau.
  "Không ngờ ở Hoa Đô lại có nhiều người đi tàu điện ngầm như vậy." Triệu Tiểu Vân suýt chút nữa đã bị ép thành bánh mì thịt.
  "Đương nhiên, nơi này dù sao cũng là thành phố lớn." Đường Nghiên nói xong, cũng không quên nhìn tình hình cô Kỷ bên kia, xác định cô ở bên cạnh an tâm
  Triệu Tiểu Vân không khỏi tò mò hỏi: "cô Kỷ thật sự 35 tuổi sao?"
  Đường Nghiên gật đầu: "Thật, tuyệt đối là thật."
  "Tại sao mình trông thấy cô ây như mới 20 thôi vậy, chăm sóc thật tốt nhỉ.

Mẹ mình bây giờ chỉ mới ngoài bốn mươi thật không thể so với cô Kỷ của cậu." Triệu Tiểu Đường nói.
  Nghe vậy, trong lòng Đường Nghiên dâng lên một cảm giác tự hào không thể giải thích được, vui vẻ khó tả.
  "Tại sao lại là cô Kỷ của mình?" Đường Nghiên khó hiểu, câu nói này luôn nghe có chút kỳ lạ.
  Triệu Tiểu Vân vỗ chóp mũi, cười lạnh nói: "vậy có lẽ là của mình."
  "Ừm, là của mình." Đường Nghiên vội vàng nói..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.