Tim Đập Cực Độ

Chương 38: Kết thúc nhiệm vụ




Nửa ngày trôi qua, việc xấu mà Thích Vọng Uyên làm hồi sáng cũng đã có kết quả, trong bốn tiết học sáng, lần lượt đều có người bị phạt đứng ngoài hành lang với vẻ mặt đau khổ làm người khác bu lại nhìn.

Bởi vì họ vi phạm quy tắc – Trong tiết học cần phải nghiêm túc nghe giảng.

Đủ loại hình vẽ kỳ lạ và xấu xí xuất hiện trong sách bài tập học sinh được phát ra, đó là màu bút đỏ mà giáo viên mới được sử dụng. 

Những học sinh nhận được những cuốn bài tập này ít nhiều sẽ chú ý đến chúng, sau khi nhìn thấy thì tất nhiên cũng không nghe giảng nghiêm túc. 

Học sinh không nghiêm túc bị đuổi ra hành lang phạt đứng, thầy Lưu phụ trách ghi chép thường ngày sẽ trừ điểm số của lớp họ đi một tí. 

Nhưng dù là vậy cũng không thể đảm bảo 100% lớp 2/2 có thể đạt được cờ đỏ thi đua.

Giữa trưa sau khi tan học, học sinh và giáo viên đều tới nhà ăn hoặc về phòng nghỉ, Quan Yếm và Thích Vọng Uyên ở lại trong phòng học trống trải để bàn bạc.

Cô nói: “Bây giờ giáo viên phụ trách ghi chép đã xuất hiện, nếu chúng ta muốn đảm bảo nhiệm vụ thành công thì nhất định phải tìm cơ hội lấy được cuốn sổ kia rồi chỉnh sửa lại. Trong một tuần, điểm mỗi lớp đều có khá nhiều phép tính cộng lên trừ xuống, thầy Lưu không thể nào nhớ rõ được đâu.”

Thích Vọng Uyên suy nghĩ: “Chờ cuối tuần rồi đi cạy khóa à?”

Thời gian công bố cờ đỏ thi đua là sáng chào cờ thứ hai tuần sau. Nhưng hôm nay đã thứ sáu, hai ngày cuối tuần cả học sinh và giáo viên đều nghỉ.

Vào thời gian nghỉ thì các hành vi của học sinh chắc chắn sẽ không tính trong việc điểm số, bọn họ có thể không tuân thủ vài quy tắc không nguy hiểm đến tính mạng, ví dụ như ở cuối tuần đi ăn cắp – cạy khóa lấy cuốn sổ.

Quan Yếm lắc đầu: “Nhưng như vậy hơi mạo hiểm, giáo viên sẽ phát hiện khóa bị người cạy ra, sau đó đoán được điểm bị sửa lại, có lẽ vì thế nên tuần tiếp theo không trao cờ đỏ thi đua.”

Thích Vọng Uyên gật đầu đồng ý, không nghĩ ra cách nào ổn hơn.

Hai người đứng một lát, Quan Yếm gãi đầu: “Sao ta, Đường Thu cho tôi một tấm thẻ đạo cụ… ”

Không lâu sau, hai người lén đi lên văn phòng ở tầng bốn. 

Bọn họ lục lọi bàn làm việc của thầy Lưu, biết được anh ta tên là Lưu Vũ, là giáo viên phụ trách môn ngữ văn cho hai lớp 3.

Sau đó, Quan Yếm chiếu theo kế hoạch đã bàn đi xuống lầu tìm thầy Lưu.

Vừa tới tầng một, cô thấy hai anh em Đường Hạ và Đường Thu chạy lên với vẻ mặt vội vã.

Đường Thu nói vội: “Chúng tôi gặp tí phiền toái, phải vào phòng học trốn một lát.”

Khi nói chuyện mà chân không dừng lại, hai anh em nhanh chóng lên lầu. 

Quan Yếm hơi nghi ngờ, nhưng trên người vẫn còn nhiệm vụ nên không hỏi nhiều, tiếp tục chạy tới nhà ăn.  

Giữa trưa, học sinh xếp hàng lấy cơm khá nhiều, giáo viên không có đặc quyền, phần lớn còn đứng thành nhóm chờ lấy cơm.

Cô nhanh chóng tìm được một gương mặt quen thuộc, tiến lên nói khẽ: “Thầy Lưu, vừa nãy em có thấy một học sinh lén lút vào văn phòng, vòng tới vòng lui gần bàn làm việc của thầy, không biết muốn làm gì, thầy đi nhanh lên xem đi ạ!”

Vẻ mặt Lưu Vũ khi nghe vậy liền thay đổi, lập tức nói: “Em học sinh nào mà to gan thế, bây giờ thầy đi liền!”

Quan Yếm đi theo sau anh ta, nắng hè chói chang trên cao bao phủ toàn bộ sân thể dục, chạy nhanh tới khu dạy học. 

Khi cô đi tới chỗ cầu thang, cô chú ý có ai đó đã dùng phấn viết số lên cầu thang. 

Mỗi một bậc được đánh một số, từ 1 đến 12 được viết theo thứ tự từ trên xuống dưới.

Đây là do anh em nhà họ Đường làm ư?

Có một quy tắc là không được đếm số bậc thang, họ cố tình đánh số ở mỗi bậc thang, có khả năng sẽ có người không nhịn được đọc thầm những con số đó, đạt được hiệu quả đếm bậc thang. 

Quan Yếm không biết họ đã gặp phải chuyện gì, bây giờ cũng không thể phân tâm đi hỏi chuyện.

Sau khi đi theo thầy Lưu lên văn phòng ở tầng bốn, cô dừng lại không vào theo, chỉ “tốt bụng” nhắc nhở: “Thầy Lưu, liệu có người nào động tay vào sổ chấm điểm lớp không ạ? Có vài người có thể làm mọi thứ vì cờ đỏ thi đua đó thầy!”

Thầy Lưu không nói chuyện, đi tới nhìn thấy mặt bàn rõ là bị lục lọi qua,  anh ta liền gỡ chìa khóa xuống mở ngăn kéo, lấy cuốn sổ ra. 

Anh ta mở cuốn sổ đặt lên bàn, nhanh chóng lật ra xem xét.

Cùng lúc đó, một tiếng hét lớn phát ra từ phòng học năm 6 ở đầu bên kia hành lang.

Thân làm thầy giáo, tất nhiên Lưu Vũ học sinh an toàn trước, huống hồ có một cái quy tắc là không được lớn tiếng ồn ào.

Cho dù là vì sự an toàn của học sinh hay vì quy tắc thì anh ta đều phải chạy qua đó.  

Anh ta không kịp cất đồ đi, nhanh chóng bước đi trước, vừa ra khỏi cửa thì trông thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trước cửa lớp 6.

Anh ta sửng sốt, sau đó không quan tâm chạy về phía bên ấy. 

Quan Yếm im lặng đứng ngoài cửa, cho đến khi nhìn thấy anh ta biến mất trước cửa phòng học thì cô mới đi vào văn phòng, cầm bút trên bàn bắt đầu sửa điểm.

1 đổi thành 4, 6 đổi thành 8.

Cô sửa những số dễ đổi, hơn nữa, số thay đổi không thể quá chênh lệch, giống 1 đổi thành 7 thì không thích hợp, chênh lệch quá lớn dễ bị nhìn ra.

Sau đó, ở lớp 2/2, cô đổi một vài dấu trừ thêm một nét thành dấu cộng, những số có thể sửa đều sửa một chút.

Tính tổng điểm cẩn thận, sau khi chắc chắn lớp họ bỏ xa các lớp khác một khoảng lớn thì cô thong thả thổi vài cái cho chữ khô, cất kỹ bút, chậm rãi rời khỏi văn phòng.

Cô làm mọi chuyện đều rất thong dong, không hề nóng vội một tí nào, bởi vì cô biết thầy Lưu sẽ không về nhanh tới vậy đâu. 

Bên trong phòng học lớp 6, vẻ mặt Thích Vọng Uyên âm u giống như muốn giết người.

Anh ngồi trên bàn dựa vào cửa, hai mắt cụp xuống để hàng mi che đi sát khí nồng nặc trong ánh mắt.  

Thầy Lưu ngồi ở ghế bên cạnh, trên mặt đầy vẻ lấy lòng nhìn anh, giọng nói dịu dàng tựa như sắp ch ảy nước: “A Ngưu à, cậu có biết không, mấy năm nay tôi nhớ cậu biết bao nhiêu? Mỗi đêm tôi đều trằn trọc, trước khi ngủ luôn nghĩ tới cậu, sau khi ngủ cũng mơ thấy cậu… Cuối cùng, không ngờ rằng hôm nay ta có thể gặp nhau! Vì sao cậu không để ý tới tôi thế? Cậu yên tâm, lúc nãy cậu vi phạm quy định nhà trường tôi sẽ coi như không biết, có tôi ở đây rồi thì không ai có thể tổn thương cậu…”

Thích Vọng Uyên: “Cút.”

Thầy Lưu đơ người, hức hức hức khóc lên: “A Ngưu à, tại sao cậu nhẫn tâm thế! Chẳng lẽ cậu không có một chút tình cảm nào với tôi ư? Nhớ năm đó, chúng ta cùng ngồi trên đống thóc cao kề bên nhau, cùng ngắm sao ngắm trăng, nói từ thơ ca đến triết học đời người…”

Thích Vọng Uyên bẻ ngón tay vang lên tiếng canh cách, gân xanh trên trán cũng nổi lên. 

Nếu có thể, bây giờ anh sẽ xử cái tên ngu xuẩn buồn nôn này tại chỗ. 

Nhưng anh không thể làm gì cả, điều duy nhất có thể làm là tự tưởng tượng trong lòng về việc bóp dẹp dẫm nát Quan Yếm.

Anh thầm thề, sau này anh mà chơi kéo búa bao với cô nữa thì anh là đồ con lợn ngu nhất trần đời.

Lúc ấy, Quan Yếm lấy tấm thẻ đạo cụ đưa cho Thích Vọng Uyên xem, hai người đều im lặng.

Rất rõ ràng, ai cũng không muốn làm người sử dụng nó, sau đó Quan Yếm đề nghị chơi kéo búa bao, năm ván thắng ba.

Thích Vọng Uyên thua ba ván.

Anh nghi cô gian lận, nhưng anh không có chứng cứ.

“A Ngưu à, cậu để ý tôi một chút đi, có phải cậu đã có người trong lòng rồi không? Giữa chúng ta thật sự không có khả năng sao? Cậu đã quên đi những hồi ức đẹp đẽ đó ư…”

Thầy giáo Lưu Vũ hệt như một tên mặt dày khóc lóc kể lể quá khứ của bọn họ. 

Tay Thích Vọng Uyên bấu lên mép bàn bên cạnh, móng tay sắp rớt ra rồi. 

Anh thầm nghĩ trong đầu, nếu anh đếm tới mười mà Quan Yếm chưa phát tín hiệu thì sau khi rời khỏi đây ba ngày, anh sẽ không làm cơm cho cô ăn. 

Quan Yếm vừa mới đi đến sân thể dục liền cảm giác sau lưng chợt lạnh đi.

Cô quay đầu lại không thấy gì, nhún vai, nhìn về phía tầng bốn, hô lớn: “Nóng quá đi —”

Trong nháy mắt, toàn bộ trường học đều im lặng, trừ bỏ tiếng ve kêu to không dứt thì chẳng có tí động tĩnh nào. 

Cô có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt ác ý đến từ rất nhiều học sinh và giáo viên, nhưng mức độ vi phạm quy định này…

Trong phòng học năm 6 ở tầng bốn, Thích Vọng Uyên nhảy xuống bàn rồi đi ra ngoài cửa hai bước, quay đầu hờ hững nói: “Không được ghi chú bạn học sinh vừa mới vi phạm.”

Ánh mắt thầy Lưu Vũ đầy dịu dàng tình ý: “Được được được, A Ngưu cậu nói cái gì thì là cái đó, tôi nghe cậu tất!”

Thích Vọng Uyên chậc một tiếng, cảm giác mình sắp chịu không nổi sẽ động thủ, lập tức nói: “Anh ngồi ở đây 20 phút đi.”

Lưu lão sư: QAQ

“Vì sao vậy? A Ngưu, tôi luôn muốn ở bên cạnh cậu…”

Hai chân của Thích Vọng Uyên tung gió đi nhanh xuống lầu, từ lúc sinh ra tới giờ, anh chưa từng đi với tốc độ nhanh như thế. 

Khi anh xuất hiện ở tầng một là lúc thấy Quan Yếm ở đối diện đang cười tới nỗi gập người lại.  

Anh hừ một tiếng, lật tay lên, trong lòng bàn tay có một tấm thẻ đạo cụ, thái độ rất chi là khốc liệt: “Cầm đi, cách xa tôi một chút.”

Tiếng Quan Yếm cười lớn hơn nữa.

Cô lau khóe mắt đang ướt, giọng nói cũng đang run rẩy: “Có chơi có chịu chứ, ai bảo anh thua, tôi cũng đâu làm gì có lỗi với anh.”

20 phút sau, thầy Lưu nghe lời người trong lòng, ngoan ngoãn ngồi ở phòng học đột nhiên rùng mình.

Anh ta giơ tay vỗ đầu, nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra cách đây không lâu, cảm thấy giống như vừa trải qua một giấc mơ rất kỳ diệu. 

Đáng tiếc chỉ là mơ… Cô gái trong trái tim anh ta đã rời khỏi nơi này từ lâu, nghe nói đã tới nơi khác an cư lạc nghiệp, không quay về nữa.

Thầy Lưu hơi thơ thẩn, chậm rãi đi ra phòng học, nhìn thấy bảng hiệu “Văn phòng giáo viên” mới nhớ ra lúc nãy anh ta rõ ràng đi lên để kiểm tra sổ, sau đó… nhìn thấy người trong lòng anh ta. 

Đó chỉ là giấc mơ thôi sao? Anh ta mơ màng trở về văn phòng, chỉ thấy trên bàn làm việc đặt một cuốn sổ y như nãy, chìa khóa cũng còn cắm trên ngăn kéo.

Chẳng lẽ không phải mơ ư?

Anh ta lập tức xao động trong lòng, bước nhanh đi qua cất kỹ sổ vào, vội vã đi xuống lầu, không đoái hoài cơm nước mà đi khắp trường tìm người trong lòng anh ta. 

Khi anh ta đi lướt qua bồn hoa bên trái, Quan Yếm và Thích Vọng Uyên đang ngồi trên bệ đá ăn cơm.

Nguyên nhân là vì cơ thể quá nhỏ nên hai chân Quan Yếm lắc lư trong không trung, lúc ẩn lúc hiện, đôi lúc hừ một tiếng đổi bài hát, xem ra tâm trạng rất tốt.

Thích Vọng Uyên hoàn toàn ngược lại với cô, mặt thối đến nỗi làm như ai thiếu anh một cái mạng vậy. 

Quan Yếm nhìn anh, cực kỳ hào phóng gắp cục thịt mỡ dính lông heo trong hộp cơm của mình cho anh: “Này, ăn thêm miếng đi, đừng giận nữa,  cùng lắm thì lần sau bảy ván thắng năm xem sao!”

Thích Vọng Uyên quét mắt xuống nhìn đồ trong chén: “Cô muốn chết phải không?”

Quan Yếm nhích mông, cách xa cái “người trong lòng” vừa cáu kỉnh vừa xui xẻo này một chút.

Sau đó vừa ngẩng đầu lên thì thấy người quen cũ, là thầy Lưu đang nhìn đông nhìn tây.

Vừa đúng lúc ánh mắt đối phương lướt qua người bọn họ mà không hề dừng lại, tấm thẻ đạo cụ này dùng tốt quá đi!

Sau khi sửa điểm thuận lợi thì mấy chuyện còn lại trở nên rất đơn giản.

Chỉ cần đảm bảo chiều nay lớp 2/2 không biến ra mục trừ điểm to bực nào là được, vừa để ý không để học sinh lớp khác tìm cơ hội đi sửa điểm trước thứ hai tới, kết quả nhiệm vụ đã có rồi. 

Buổi chiều Quan Yếm hỏi thăm Đường Thu về tình hình của họ lúc trưa, thế là mới biết hai anh em này bất ngờ khởi động ám ảnh tuổi thơ – “Chủ nhiệm lớp k hủng bố.”

Nguyên nhân xảy ra là khi họ đang ăn cùng nhau, trong lúc Đường Hạ đang nói chuyện có vô ý văng tục, đúng lúc thầy giáo dạy toán đi ngang qua nghe được. 

Chủ nhiệm lớp 2/2 chính là thầy giáo dạy toán.

Ông ta đeo một cặp kính đen rất dày, đứng trước mặt hai người nhìn Đường Hạ chằm chằm với đôi mắt sắc bén, sau đó gương mặt chợt biến thành một con quỷ nam mặt mày cực kỳ kinh dị. 

Ông ta cầm một cây thước dạy học mọc đầy gai nhọn trong tay, múa may cây thước đi thẳng tới chỗ Đường Hạ.

Cả hai anh em cùng nhau chạy trốn, ông ta liền đuổi theo hai người lớn tiếng răn dạy, bắt họ thứ hai tuần sau mời người lớn tới trường, chính xác là chỉ nhắm vào Đường Hạ, thậm chí Đường Thu còn không nhìn thấy cái người gọi là quỷ này, nhưng cô ấy không thể bỏ mặc anh trai mình được.

Đường Hạ mở miệng đồng ý mà chủ nhiệm lớp không chịu bỏ qua, vẫn đuổi theo từ chỗ gần nhà ăn cho tới tòa dạy học.

Trên đường đi, không biết ông ta lấy đâu ra khăn lau bảng và phấn viết, một bên đuổi theo một bên điên cuồng chọi lên người Đường Hạ.

Y như lúc họ còn nhỏ tới lớp làm việc riêng bị thầy giáo chọi phấn, có điều “viên phấn” này không bình thường. Đường Hạ bị chọi vào lưng một lần đến nỗi ngã xuống đất, nếu không có Đường Thu ở bên cạnh thì có khả năng lúc ấy đã bị đuổi kịp.

Nhưng tất cả mọi thứ chỉ có một mình Đường Hạ thấy được, đừng nói tới những học sinh khác, ngay cả người cầu sinh như Quan Yếm cũng không thấy.

Cô chỉ thấy hai anh em chạy vào tòa dạy học, phía sau không có gì cả.  

Sau đó, hai người chạy về phòng học, Đường Hạ lấy lý do viết kiểm điểm để giữ chân chủ nhiệm lớp đang điên cuồng.

Đường Thu không bị hạn chế hành động, vì thế cô ấy nhân cơ hội đi viết số lên cầu thang, kế hoạch là nếu viết kiểm điểm xong mà chủ nhiệm lớp vẫn không hài lòng thì Đường Hạ sẽ dẫn ông ta tới, lợi dụng quy tắc không được đếm số bậc thang để đối phó chủ nhiệm lớp.

Chỉ là chưa cần dùng tới kế hoạch này, sau khi chủ nhiệm lớp xem xong bản kiểm điểm thì lập tức khôi phục bình thường, nhìn Đường Hạ vô cùng ấm áp, còn sờ đầu anh ta: “Biết sai mà sửa là học sinh ngoan, về sau không được nói tục nữa đấy nhé.”

Tóm lại, đây là một kiểu ám ảnh tuổi thơ – đa số trẻ con đều rất sợ thầy cô giáo.  

Rất nhanh, tiết học cuối cùng ngày thứ sáu cũng kết thúc, tất cả học sinh và thầy cô có thể về nhà, chỉ để lại nhóm người cầu sinh và một số ít học sinh ở lại ký túc xá.

Đám Quan Yếm vẫn luôn chú ý động tĩnh bên tòa dạy học bên kia, vừa thấy có người đi qua là đuổi theo ngay, đảm bảo không ai động vào quyển sổ đó. 

Hơn nữa đã thuộc làu quy tắc, cho dù có nguy hiểm thì cũng sẽ né được, hai ngày còn lại trôi qua trong gió êm biển lặng. 

Thứ hai đến rất nhanh, Đường Thu đưa số điện thoại cho Quan Yếm trước tiên.

Tất cả học sinh và giáo viên đều cùng xếp thành hàng ở sân thể dục, sau nghi thức chào cờ trang trọng, tới lượt thầy Lưu Vũ tuyên bố lớp đạt được cờ đỏ thi đua của tuần.

“Qua một tuần thì lớp có biểu hiện tốt nhất là lớp 2/2! Chúc mừng các bạn đã đạt được cờ đỏ thi đua giành cho lớp ưu tú nhất!”

Trong tiếng vỗ tay rào rào, năm người cầu sinh đồng thời hoàn thành nhiệm vụ, trở lại hiện thực.

Quan Yếm nhìn thư mời, thấy nội dung bên trên đã thay đổi. 

【Chúc mừng khách quý Quan Yếm hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi!】

Nhiệm vụ khen thưởng cơ bản: Số ngày sinh tồn +100, đạo cụ ngẫu nhiên x1, tiền mặt 400 nghìn tệ.

Bởi vì trong nhiệm vụ ngài đã biểu hiện tốt đẹp nên đạt được danh hiệu khen thưởng đặc biệt: Thần bài x1, Tiểu nhân làm xằng làm bậy x1.

Quan Yếm: “…”

Không đúng, hai cái danh hiệu này đặt cùng một chỗ thật sự phù hợp sao?

Cô lia mắt, rướn cổ nhìn lén thư mời của Thích Vọng Uyên.

Anh liếc cô một cái, đưa thẳng tờ giấy qua. 

Anh cũng có “Tiểu nhân làm xằng làm bậy”.

Ngoài ra còn có ba danh hiệu: “Kẻ hủy diệt học sinh tiểu học”, “Ma bài bạc xui xẻo”, “Người trong lòng trên đầu quả tim”.

Trong phút chốc Quan Yếm không thể nghẹn lại, “khịt” một tiếng bật cười.

Thích Vọng Uyên: Còn cười nữa ta sẽ ám sát mi trong vòng ba ngày tới!

Cô nhịn cười dưới ánh nhìn soi mói kinh khủng kia, vội ho một tiếng: “Hiệu quả của kẻ hủy diệt học sinh tiểu học là gì?”

Thích Vọng Uyên mặc kệ cô, lấy điện thoại ra tự mình xem.

Cô cũng lưu thông tin liên lạc của Đường Thu sau khi ghi nhớ nhiều lần, rồi mở App để xem xét tình hình cụ thể. 

【Thần bài】: Bạn đã thắng liên tiếp ba ván trong trò kéo búa bao, hơn nữa vì thắng lợi này mà bạn đã tránh được một trải nghiệm làm người khác lấy làm ghê tởm, vinh dự đạt được danh hiệu này.

Có được danh hiệu “Thần bài”, mức độ giá trị may mắn được tăng thêm một ít!

【Tiểu nhân làm xằng làm bậy】: Các người ngầm làm chuyện xấu gì thì tự hiểu rõ trong lòng!

Có được danh hiệu này sẽ dẫn tới việc giảm mức độ tín nhiệm của một khách quý chính nghĩa đối với bạn xuống một phần mười.

Quan Yếm: “…”

Trước đó cô làm bất cứ điều gì trước mặt người cầu sinh cũng bị cái “Đồng lõa trở mặt thành thù” giảm xuống một phần mười, nay còn tăng thêm một tầng nữa!

Có phải tăng tới tròn mười tầng thì có kíp nổ luôn không!

Cô khó chịu thò lại gần nhìn điện thoại của Thích Vọng Uyên.

Quả nhiên “Ma bài bạc xui xẻo” là một cái debuff, hiệu quả trái ngược với Quan Yếm, là giảm mức độ giá trị may mắn xuống một tí.

Một cái khác là “Kẻ hủy diệt học sinh tiểu học”: Từ nay về sau, độ thiện cảm của bất cứ đứa trẻ nào dưới 10 tuổi đối với bạn đều giảm xuống rất nhiều.

Cuối cùng là “Người trong lòng trên đầu quả tim”: Là người trong lòng được người khác giấu trong tim, bạn sẽ có được lực hấp dẫn chí mạng. Từ nay về sau, có thuộc tính cuồng nhan sắc khiến tất cả sinh vật đều bị bạn hấp dẫn trong vô thức.

Quan Yếm nhất thời không biết nên cười hay là nên khóc.

Ba danh hiệu của anh đều là debuff, còn một cái thì nhìn có vẻ cũng không khá lắm, thật sự là vừa thảm thương vừa buồn cười – nhưng mà người này lại là đồng đội của cô nữa chứ!

Cô thở dài, bắt đầu rút ra đạo cụ khen thưởng của mình.

【Nơi an toàn nhất trên thế giới 】

Đạo cụ trói chặt không thể giao dịch.

Số lần sử dụng còn lại: 3

Vui lòng sử dụng trong không gian lớn hơn 2×2 thước, sau khi sử dụng, lập tức sẽ xuất hiện một chiếc giường đôi ấm áp và thoải mái, có thể dùng cho một hoặc hai người trốn vào chăn, đạt được 5 giây bất khả chiến bại. 

Trạng thái vô địch không thể bị tấn công, cũng không thể phát động tấn công.

Cái loại đồ chơi kỳ quái gì thế kia!

Quan Yếm lại thở dài, nhìn về phía Thích Vọng Uyên: “Thẻ đạo cụ của anh thì sao?”

Trong nháy mắt cô ngẩng đầu, anh nhanh chóng tắt màn hình bỏ vào túi, mặt không cảm xúc: “Khá ổn.”

Cô nghi ngờ đánh giá anh một lúc: “Xem ra có vẻ không ổn lắm đâu…”

Anh hừ nhẹ, xoay người nói: “Tôi ra ngoài mua bữa sáng.”

Chó vàng Vượng Tài đang nằm sấp trong ổ lập tức đứng lên, ngậm dây dắt hướng về phía anh vẫy đuôi.  

Anh đưa theo chó vàng ra ngoài, Quan Yếm ngồi trên sofa lướt diễn đàn.

Cô vẫn chưa quên giấc mơ trong nhiệm vụ vừa rồi, đầu tiên nhập từ “giấc mơ” vào mục tìm kiếm, thế mà tìm được thật. 

Có một người đăng bài, anh ta mơ thấy mấy thứ gì đó trong nhiệm vụ đã từng làm, không lâu sau đó bước vào một phó bản mới có nhiệm vụ liên quan tới thứ đó.

Cũng có mấy người nhắc tới tình huống tương tự, chỉ là ngại quy tắc trên diễn đàn nên mọi người đều không nói kỹ.

Tóm lại là… có xác suất rất lớn là Quan Yếm sẽ bước vào nhiệm vụ có liên quan tới thây khô.

Sau đó cô lại tìm “Xã hội không tưởng”, rồi “Thời Nguy” các thứ linh tinh, vẫn không thể tìm được cậu ta. 

Khi Thích Vọng Uyên trở về thấy cô ngồi một chỗ chau mày, anh hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Quan Yếm đắm chìm trong suy nghĩ, nghe thấy giọng anh mới nhận ra anh đã về, ngẩng đầu hỏi: “Trong khoảng thời gian này anh có từng mơ thấy Thời Nguy hoặc là mấy thứ gì đó kiểu ‘Xã hội không tưởng’ không?”

Anh nhớ lại, lắc đầu: “Tôi không có nằm mơ.”

Quan Yếm liền đưa bài viết cho anh xem, anh nói: “Dù sao cũng có thẻ tổ đội mà, cô phải vào thì tôi cũng thế, đừng lo lắng nữa.”

Cô đặt điện thoại xuống, đi rửa tay rồi bắt đầu ăn bánh bao: “Thật ra cũng không phải là lo lắng, chỉ là có một loại cảm giác rất kỳ quái… Không thể nói rõ được.”

Ăn sáng xong, cô lại xem vài bài viết, trên diễn đàn còn rất nhiều người bàn luận về kẻ săn giết, nhưng cùng với phía đối đầu là “Sao Bắc Cực” cũng bắt đầu đi vào quỹ đạo, càng ngày càng hấp dẫn nhóm người cầu sinh gia nhập.

Bây giờ Quan Yếm và Thích Vọng Uyên chỉ xem sơ sơ về chuyện này mà thôi, bên nhóm kẻ săn giết không tới mức luôn chú ý mãi tới hai người cầu sinh bình thường như họ.  

Thời gian bên ngoài nhiệm vụ trở nên nhàn nhã tự tại, mỗi ngày Quan Yếm mà không có việc gì làm là dắt Vượng Tài đi dạo trong khu dân cư, có đôi khi sáng ra còn ngồi tám chuyện với mấy cụ già, bị họ nhiệt tình giới thiệu đối tượng rất nhiều lần.

Mãi cho tới năm ngày sau, cô lại mơ thấy cái thây khô kia một lần nữa. 

Trong mơ, nó nhìn cô với ánh mắt thâm độc tà ác, cứ nhìn mãi, rồi ánh mắt kia lại dần trở nên bi tráng.

Quan Yếm bị bừng tỉnh, đầu đầy mồ hôi.

Cô có một linh cảm mãnh liệt, nhiệm vụ tiếp theo nhất định sẽ gặp lại nó.

Hết chương 39


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.