Tiếu Vong Thụ

Chương 41




Chương 42 : ĐIỀU KIỆN



Trở về thư phòng Tử Thần buồn bực mãi không vui, mày ủ mày chau, tôi chịu đựng mất mát khuyên nhủ anh, anh không hề có ý cười, chỉ nhìn tôi thật sâu, rất không cam lòng. Tôi đành cười khổ bảo: “Em chỉ mong được ở cùng chàng chung một nơi, chẳng cầu nhiều hơn.”

Mắt Tử Thần ánh lên, nhìn tôi: “Nhưng tôi muốn nhiều hơn.” Tôi cúi đầu không biết nói gì hơn. Tử Thần ngây người ngồi một mình lúc lâu, đột nhiên lại đứng dậy đi tìm Hướng mẫu, tôi nhìn bóng lưng của anh, nói thầm trong lòng: Tử Thần, cuối cùng anh vẫn không hiểu, anh tuy rằng là con trai là bà, nhưng lại gánh vác nhiều, không thể làm theo ý mình.

Tử Thần vừa đi được một lúc, tôi đang ngồi nghĩ miên man, không ngờ nhanh đến thế, Tống mụ dẫn theo mấy người ra sân sau, bảo là phu nhân phân phó đưa tôi đến ở Trự Hòa tự tạm!

Tôi nhìn sắc mặt của Tống mụ, một bộ khinh thường và chán ghét, trong nháy mắt kích thích thói kiêu ngạo trong lòng, rất muốn cưỡi gió, bỏ đi. Nhưng nghĩ đến Tử Thần, từ từ kiềm chế sự ngạo mạn kia, nén giận, đi theo bọn họ, rời khỏi Thấm Tâm trà trang.

Tống mụ đứng ngay trước cửa, lạnh lùng nhìn tôi: “Bộ dáng đúng là như thứ yêu tinh, mê hoặc thiếu gia.”

Bà ta tuy không biết tôi là yêu tinh, nhưng khinh bỉ coi tôi là giống yêu chuyên đi dụ dỗ, tôi hừ lạnh trong lòng, tôi chính là yêu tinh, nhưng không hề có ý nghĩ hại người, cũng không làm chuyện xấu, làm người hay cây, đều là ý của trời, may mắn được là người mà có thể nhiếc móc người ta chẳng may làm yêu sao? Ủy khuất và phẫn nộ sục sôi trong lòng, nhưng lại nuốt xuống, chỉ vì Tử Thần mà thôi.

Tống mụ xếp tôi ở trong thiền phòng của Phù Vân sư thái, thì ra Phù Vân sư thái chính là chủ của Thái Bạch.

Tôi cũng không có gì bất an, ngược lại tâm lý đã bình tĩnh hơn, rời khỏi Thấm Tâm trà trang, không phải thấy vẻ căm hận của Hướng mẫu và thống khổ của Tử Thần, đối với tôi lại là chuyện tốt. Tống mụ cười tít mắt với Phù Vân sư thái: “Đây là con hầu nhà chúng tôi, tại sức khỏe không tốt, phu nhân lo cho nó, để nó tới đây nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, mong sư thái chăm sóc một chút, đợi khi nào khỏe hơn, sẽ đưa về sau.” Phù Vân sư thái vội nói: “Phu nhân đúng là người lương thiện, kẻ dưới mà cũng săn sóc đến thế. Phu nhân luôn bố thí cho chùa, chuyện nhỏ này đương nhiên hãy cứ yên tâm.” Phù Vân sư thái quay đầu nhìn tôi, vẻ kinh ngạc thoáng qua, sau đó hòa ái, cười bảo: “Thì ra là một tiểu cô nương, chẳng trách hôm đó Thái Bạch ưu ái cô như thế.” Tôi nghe xong dở khóc dở cười, tôi chẳng ham sự ưu ái đó đâu. Cứ lờ tôi luôn là tốt nhất.

Tống mụ rồi đi cùng những người khác, trước khi đi còn ghé vào tai tôi, hung tợn nói: “Ngoan ngoãn mà chờ đi!”

Tôi nhìn bọn họ rời đi, thở phào một cái, cuối cùng có thể thanh tĩnh tự do. Nhưng trong lòng có gì đó thật trống vắng, hoang mang lo sợ.

Phù Vân sư thái thấy tôi thất thần, khẽ mỉm cười, đưa tôi một quyển kinh Phật, bảo: “Tiểu cô nương, lòng yên tĩnh vạn sự rõ ràng, cứ nghỉ ngơi cho tốt, thân thể mới khỏe mạnh.”

Tôi nhận quyển kinh Phật, chậm rãi đọc, dần dần thần trí thanh tỉnh. Trong lòng tĩnh lặng như hồ sâu, chẳng gợn sóng.

Mấy ngày sau, không biết Tử Thần ra sao, nhàn rỗi tâm lại loạn, ở trong thiền phòng bắt đầu tĩnh tu. Không phải tôi không muốn nhớ, nhưng nghĩ thái độ kiên quyết của Hướng mẫu như thế, lại thêm tôi và Tử Thần người yêu khác biệt, càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng sợ, cuối cùng quyết định đè nén nỗi nhớ và ảo tưởng, xem nó như một giấc mộng, một tình kiếp mà thôi.

Hoàn toàn không ngờ, đến ngày thứ tư, một cái kiệu đưa Hướng mẫu tới.

Bà vào thiền phòng, quan sát tôi một hồi, thấy tôi không có vẻ thương tâm muốn chết hay đau khổ làm ầm lên nên tựa hồ rất ngạc nhiên, tôi im lặng lạnh nhạt nhìn bà, cúi người thi lễ một cái. Bà ta nhíu mày, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Hồi lâu sau, cuối cùng cũng bỏ dáng vẻ kia, giọng hơi hiền hòa, bảo: “Cô, trở lại gặp Tử Thần đi.”

Tôi vừa nghe đến Tử Thần, trái tim bình tĩnh bất ngờ dậy sóng, mơ hồ có một dự cảm xấu, hồi hộp hỏi lại: “Tử Thần thế nào rồi?”

Hướng mẫu nghe tôi gọi thẳng tên Tử Thần, hình như rất không vừa lòng, nhưng rút cuộc cũng nhịn, đáp: “Mấy ngày nay nó không hề ăn cơm, muốn gặp cô.”

Tôi nghe vậy, đau đớn trong lòng. Tử Thần, sao chàng lại ngốc đến thế? Tôi quýnh lên, nước mắt trào ra, không nhìn rõ gương mặt của Hướng mẫu. Có lẽ do thấy nước mắt tôi, nên bà cũng hơi cảm động, nhẹ giọng bảo: “Cô cũng biết, gia thế nhà chúng ta như vậy, với cô, chênh lệch quá nhiều. Nếu cô muốn tốt cho Tử Thần, chi bằng, khuyên nó một chút, để nó tiếp tục tham gia thi, nó thông minh lại trẻ như thế, cô nỡ lòng nào để nó lãng phí ở một huyện Gia Dương nho nhỏ thế này?”

Tôi không muốn tiếp chuyện của bà, nghĩ thầm: Chàng muốn thế nào thì thế ấy, hà cớ gì bà lại cứ sắp xếp cho chàng? Bà là mẹ của chàng thì sao chứ? Bà có suy nghĩ của mình, còn chàng cũng có ý định riêng, sao lại khổ sở ép buộc, không thể bỏ qua như thế?

Nhưng, dù bà có thế nào, thì cũng là mẹ của Tử Thần, dù một bụng tức giận, tôi cũng chỉ có thể chọn cách trầm mặc không đáp.

Hướng mẫu thấy tôi không đồng ý với mong mỏi của mình, nói thêm: “Cũng không phải ta không đồng ý chuyện hai người, chỉ là không muốn Tử Thần bị ràng buộc vì cô, không phải bênh vực con trai, nhưng với khả năng và học vấn của nó như thế, há có thể ở dưới người khác? Làm lỡ chuyện của nó như vậy, sau này ta biết ăn nói thế nào với cha nó đây? Nếu nó có thể đậu tiến sĩ, ta cũng không ngăn cản chuyện cô và nó nữa, dù không thể thành chính thất, cũng là người nhà họ Hướng.”

Thì ra, bà thêm vào điều kiện thỏa hiệp như thế. Tôi thấu hiểu, chẳng hề có chút gì cảm kích với cái gọi là lòng tốt của bà, vốn tôi không cần những danh phận như vậy, suy nghĩ mấy ngày nay lại khiến tôi có lí trí hơn về những chuyện tương lai, cho nên không có vẻ gì là mang ơn đội nghĩa, lạnh nhạt bảo: “Tôi chỉ mong được gặp Tử Thần một lát, những chuyện khác, Tử Thần có chủ kiến riêng của mình, tôi không muốn áp đặt, cũng chẳng muốn gượng ép chàng.”

Hướng mẫu hơi sửng sốt, có lẽ bà cho rằng nhả ra cái tương lai cho tôi như thế, tôi nên cảm động đến rơi lệ mới đúng, không ngờ lại chẳng màng, khiến bà rất thất vọng.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.